.--.- - -.--..- -.. /.--.-.......- --- -. --. -....- --- -. --....-.- -. --..---- ----. ---..
Khương Tiêu nhắc nhở xong, thấy anh ấy đã bình tĩnh lại thì báo thêm cho Trương Dương một số tin tức tốt.
"Chúng ta có tiền trong tay, nhập hàng số lượng lớn thì có thể ép giá xuống chút nữa." Khương Tiêu nói với anh ấy: "Tỷ suất lợi nhuận sẽ cao hơn."
Mặt hàng điện tử vốn là loại hàng sẽ giảm giá trị theo thời gian, bởi vì kỹ thuật đổi mới không ngừng mà sản phẩm điện tử lại được sản xuất dây chuyền. Kiếm được cơ bản từ một sản phẩm rồi thì nhà máy sẽ giảm giá thanh lý hàng tồn kho để phát triển chuỗi sản phẩm mới đem bán, đây cũng là một quy luật. Sản phẩm điện tử phải được đổi mới thường xuyên, cái mới sẽ không bị đào thải, cái cũ sẽ dần mất giá.
Hiện tại tuy đang là năm 2003, sản phẩm điện tử không cập nhật đổi mới nhanh như sau này, nhưng đối với các nhà máy ở Liễu Giang mà nói thì qua gần hai tháng nay, giá cả loại cũ giảm chút ít cũng rất bình thường.
Anh ngừng một lát, lại nói tiếp: "Tỷ suất lợi nhuận của hai chúng ta ở mặt này đã rất lớn, bán mỗi máy có thể lời năm mươi tệ, bây giờ có thêm khoản tiền này, em khuyên anh nên chia lợi nhuận cho bên bán cuối cùng. Nếu có thể thì em kiến nghị anh bỏ ra nhiều chút, hai chúng ta bán mỗi máy kiếm bốn mươi, thậm chí ba mươi tệ thôi cũng được."
Trương Dương ngỡ ngàng, lập tức cảm thấy khó hiểu.
Vất vả lắm mới có khởi đầu tốt đẹp, sao còn đem tiền này cho bên ngoài? Khương Tiêu chê tiền nhiều thêm sao?
Khương Tiêu thì lại nghĩ xa hơn anh ấy rất nhiều.
Hiện giờ bọn họ đang có một khoản tiền lớn lên đến một trăm nghìn tệ, xét theo số lượng thì có thể nhập ba đến bốn trăm máy. Mỗi máy kiếm ba mươi tệ thì tổng lại cũng hơn mười nghìn tệ rồi, số tiền này không hề nhỏ.
Quan trọng hơn là bây giờ bọn họ kiếm được khoản tiền này vì các cửa hàng ở huyện Hậu Lâm chưa có nguồn cung cho mặt hàng máy mp3, và không phải ai cũng có thể chạy từ Hậu Lâm tới một nơi xa xôi không thân quen ở thời điểm hiện tại. Giờ có thể coi rằng Khương Tiêu và Trương Dương dẫn đầu đưa máy mp3 tới Hậu Lâm qua chuỗi cung ứng tiêu thụ thông thường nên mới kiếm được số tiền này.
Chờ tới năm sau, thậm chí không lâu đến vậy, có lẽ tới cuối năm nay thôi, những chủ cửa hàng này sẽ mua được máy mp3 bằng con đường ban đầu, cớ sao phải mua ở chỗ Trương Dương và Khương Tiêu nữa?
Trương Dương nghe anh nói vậy cũng trợn tròn mắt: "Thế thì phải làm sao đây? Nghĩa là chúng ta chỉ có thể kiếm tiền trong mấy tháng này thôi ư?"
"Hoảng gì chứ?" Khương Tiêu ngó qua anh ấy: "Giờ anh đã đang đi trước bọn họ rồi, anh còn sợ sau này tụt lại sao?"
Giá máy mp3 chỉ có ngày càng rẻ hơn, đại khái trong năm nay hoặc sang năm là trên thị trường sẽ xuất hiện loại sản phẩm bình dân không màn hình giá dưới trăm tệ. Qua thêm một, hai năm nữa, đừng nói người trẻ có tiền trong tay mà học sinh cấp hai cấp ba sắm một chiếc cũng không phải chuyện mới lạ gì. Đây là một thị trường rất rộng lớn.
"Hiện giờ ở Hậu Lâm đã có người sẵn sàng mua đơn, anh ép giá xuống mở rộng phát triển thật nhanh, đến lúc đó các chủ cửa hàng khác sẽ tự tới tìm anh. Không chỉ tiêu thụ ở Hậu Lâm mà còn bán được cả ở mấy huyện lân cận nữa." Khương Tiêu nói: "Khi chúng ta nắm giữ đủ nhiều kênh tiêu thụ rồi thì ắt sẽ có lòng tự tin, lúc đó em sẽ dẫn anh tới Liễu Giang ký hợp đồng đại lý với nhà máy, trở thành nhà phân phối chính thức."
Sản phẩm máy mp3 này đến mấy năm sau vẫn chiếm ưu thế trong nước, chất lượng tăng mà giá cả lại rẻ, vài thương hiệu đã xây dựng nhà máy tại Liễu Giang, ký hợp đồng phân phối với bên đó rồi thì về sau nhập hàng tiêu thụ càng tiện lợi hơn.
Huống hồ Khương Tiêu vẫn nhớ như in rằng các nhà máy sản xuất mp3 nội địa còn trải qua cuộc cải tiến về kỹ thuật. Qua thêm vài năm nữa, rất nhiều nhà máy đã trở thành nhà máy sản xuất điện thoại di động tiên phong trong nước. Trương Dương bước lên con đường này không chỉ dừng ở việc bán máy mp3 mp4 mấy năm nay, mà tương lai nhờ nó anh ấy còn có thể kiếm đủ ăn cả đời. Thế nên hiện giờ càng không thể vì ham món lợi nhỏ thành lỡ dở lâu dài.
Trương Dương bị anh nói đến ngẩn tò te. Anh ấy hoàn toàn không nghĩ tới những chuyện này.
Anh ấy bận rộn hơn hai tháng, kiếm được năm nghìn tệ đã tính là không ít rồi. Bình thường lợi nhuận một tháng ở cửa hàng băng đĩa của anh ấy cũng chỉ có một, hai nghìn tệ. Những điều Khương Tiêu nói quá xa vời với anh ấy, anh ấy không thể tưởng tượng ra bản thân có thể làm được chúng.
"Anh cũng đừng áp lực quá." Khương Tiêu vỗ vỗ vai anh ấy: "Em đang giải thích với anh lý do vì sao lúc này chúng ta phải cung cấp lợi nhuận để giành thị trường. Dĩ nhiên chúng ta đã bàn xong rồi, hiện giờ em chỉ phụ trách nhập hàng, việc bán ra do anh quyết định. Tự anh xem xem có nghe em hay không."
Trương Dương nghĩ, lập tức gật đầu gần như không chút do dự, nói: "Anh nghe em."
"Vậy thì tốt." Khương Tiêu cười: "Mấy ngày tới em sẽ đi Liễu Giang, anh chờ em quay lại nhé."
Anh đi rồi, Trương Dương vẫn còn hơi ngơ ngác, ngồi trên ghế suy nghĩ hồi lâu, sau đó khẽ thở dài: "Đứa trẻ này... bộ não phát triển kiểu gì vậy nhỉ?"
Khương Tiêu chiếm ưu thế sống lại, song trong đầu cũng nghĩ ra nhiều phương pháp, còn là dám nghĩ dám làm mới được. Anh cầm một trăm nghìn tệ trong tay, lên xe Diệp Binh đi chuyến tới Liễu Giang sau khi thành tích kỳ thi giữa kỳ được công bố.
Cuối cùng Khương Tiêu cũng lọt vào top 50 khối nên lần đi Liễu Giang này hoàn toàn hợp tình hợp lý, dù sao chuyện học tập của anh cũng không bị trễ nải.
Quả nhiên, như anh dự đoán, giá nhập hàng lần này lại giảm xuống chút.
Tuy dạo gần đây Khương Tiêu không tới Liễu Giang nhưng anh vẫn thường xuyên gọi điện cho Lâm Trí Viễn, xây dựng mối quan hệ cũng tốt. Hiện tại hai người càng ngày càng thân thiết.
Khương Tiêu còn tự đến chợ buôn sỉ một chuyến, bổ sung hàng hóa cho quầy hàng nhỏ của anh. Qua một năm, trong chợ lại có thêm rất nhiều hàng hóa mới, rất nhiều bạn học đã cầm tiền lì xì Tết tới đặt hàng trước ở chỗ anh.
Các bạn nữ hầu như chỉ mua đồ trang trí và dụng cụ học tập, các bạn nam thì đặt quần áo và giày chơi bóng. Khương Tiêu lần đầu mua mặt hàng quần áo, tuy nhiên dù sao loại hàng đặt riêng trước giá cao này cũng giúp anh kiếm tiền, anh chạy thêm mấy chuyến bỏ công chọn lựa là sẽ chọn được hàng tốt.
Khương Tiêu đang kinh doanh cả máy mp3 và đồ dùng chất lượng cao, không bỏ bên nào xuống. Chuyện nhà phân phối là anh chuẩn bị cho Trương Dương. Trương Dương đã giúp anh rất nhiều, con người anh ấy cũng chân thành, trước nay chưa từng bẫy lừa một đứa trẻ như mình. Ở hiền gặp lành, không thể để anh ấy chỉ kiếm tiền được mấy năm đã game over.
Khương Tiêu vừa trải qua sinh nhật mười sáu tuổi, còn hai năm nữa mới trưởng thành, vậy nên anh cũng chưa ký được hợp đồng phân phối chính thức. Lại nói tiếp, sau này anh phải thi vào Đại học, khả năng sẽ không ở lại Hậu Lâm. Mấy năm nay có thể tích chút vốn góp làm nền tảng cho mình cũng không tệ, anh đã có kế hoạch lâu dài cho bản thân rồi.
Thời tiết ở Liễu Giang nóng hơn Hậu Lâm rất nhiều, mới mùa này mà mặt trời đã tỏa nắng gay gắt. Khương Tiêu thu xếp hàng hóa xong, Diệp Binh vẫn chưa xử lý xong. Giữa trưa nắng chang chang, anh tìm chỗ bóng cây, đứng ven đường chờ xe vẫn nóng chết người.
Đúng lúc này, có người đưa sang cho anh một chai nước đá.
Anh ngoảnh lại nhìn, Lận Thành Duật.
Khương Tiêu lại quay đầu về.
"Tôi không uống."
"Cầm cho anh gì đó lành lạnh, đặt trên người sẽ thoải mái hơn chút." Lận Thành Duật nói: "Em biết anh không thích uống nước đá nên chuẩn bị cho anh cái này nè."
Y đổi tay lấy một cốc chè đậu xanh ướp lạnh đưa cho anh.
"Nếm thử đi anh, hôm nay nóng quá."
Lận Thành Duật đi theo Khương Tiêu lâu đến vậy, bù đắp gấp bội những gì đời trước mình không để tâm đến.
Thực ra rất dễ đoán được Khương Tiêu thích thứ gì. Với anh ấy, không phải thứ nào đắt cũng tốt. Chẳng hạn như trong tiết trời này, giữa kem Häagen-Dazs và chè đậu xanh ướp lạnh, Khương Tiêu chắc chắn sẽ chọn ngay chè đậu xanh ướp lạnh chẳng hề nghĩ ngợi.
Tuy nhiên Khương Tiêu không để ý tới y, nhích ra xa chút.
"Em mua ở kia kìa." Lận Thành Duật chỉ cho anh. Đó là sạp nhỏ bán nước đường dưới trời nắng của một bà lão: "Anh không uống là lãng phí đấy. Tiêu Tiêu ngoan, người ta cũng khó khăn mà."
Xí, bà lão khó khăn, chẳng lẽ anh không thể tự đi mua sao?
Khương Tiêu đứng dậy, chạy tới chỗ sạp nhỏ đó mua một cốc chè đậu xanh, một cốc thạch lạnh, mua thêm cả hai khối bánh lương. Bà lão lấy túi nilon gói cho anh, nhưng khi Khương Tiêu đưa tiền, bà lại không lấy.
"Đứa trẻ bên cạnh cháu trả bà rồi." Bà lão nói với anh: "Ây dà, thằng bé nói cháu sẽ tới mua nên đưa tiền cho bà trước, bà không thể lấy tiếp của cháu."
Khương Tiêu: "......"
Khó mà đề phòng.
"Vậy bà trả lại tiền cho cậu ta đi ạ." Khương Tiêu nói: "Lấy của cháu."
"Hai đứa nhỏ các cháu đừng quậy với bà mà." Bà lão không biết chuyện gì đã xảy ra giữa hai bọn họ, cười hiền từ khuyên anh: "Mau về chỗ gốc cây nghỉ ngơi đi."
Cuối cùng bà vẫn không chịu nhận tiền của Khương Tiêu.
Anh không thể cứ làm khó mình, trời nắng nóng thế mà không uống nổi chút gì mát mát vì Lận Thành Duật được. Do đó, anh cầm túi nilon giận dữ quay lại, khi về đến nơi còn lườm Lận Thành Duật một phát rồi dựa lên cây, đưa lưng về phía y, cắm ống hút hút một ngụm.
Thoải mái thật.
Lận Thành Duật đứng đó, nhìn gương mặt anh phồng lên giống chiếc bánh bao nhỏ. Chè đậu xanh của bà lão rất đủ đầy, nửa cốc toàn là đậu xanh. Khương Tiêu ở đó nhai nhai, cảm thấy vừa ngọt ngào vừa rất giải nhiệt.
Chè đậu xanh ở sạp nhỏ ven đường cho hơi nhiều đường. Lận Thành Duật uống một hớp, cũng cảm thấy rất ngọt. Có Khương Tiêu bên cạnh, y làm gì cũng thấy thoải mái.
Hôm nay trời nắng gắt nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ có gió thổi qua, thổi bay vài sợi tóc tơ của người y yêu. Lận Thành Duật ngắm góc nghiêng khuôn mặt Khương Tiêu, rất muốn thời gian dừng tại khoảnh khắc này mãi mãi.
Chẳng qua Diệp Binh chuẩn bị xong rất nhanh, ấn còi hai tiếng, nhắc nhở Khương Tiêu sắp xuất phát.
Y trộm được chút thời gian ở bên nhau, nhưng Khương Tiêu vẫn phải đi.
Khương Tiêu uống rất nhiều đồ lạnh, còn ăn thêm hai khối bánh lương nên đã lưng lửng dạ, cảm giác toàn thân từ đầu tới chân đều thoải mái dễ chịu. Anh nửa nằm trên chỗ ngồi, lại thấy buồn ngủ, định ngủ một giấc trên đường.
Lúc đi anh nhìn thấy Lận Thành Duật bưng một cốc chè đậu xanh đã uống hết đứng đó nhìn mình, trông người kia có vẻ hơi ngẩn ngơ.
Dường như từ khi gặp lại tới giờ, mỗi lần anh từ Liễu Giang về, Lận Thành Duật sẽ luôn ở đó nhìn anh rời đi.
Khương Tiêu nhất thời không biết nên hình dung ánh mắt nhìn mình khi đó của Lận Thành Duật ra sao. Anh cảm thấy phức tạp, cũng không muốn suy nghĩ đến cùng. Ánh nhìn chăm chú đó với anh hiện tại mà nói là vô nghĩa.
Sau khi về Hậu Lâm, anh đưa một thùng máy mp3 cho Trương Dương đang chờ đợi, hai người kiểm kê số lượng xong thì bàn giao.
Tất nhiên Khương Tiêu vẫn giữ lại mấy máy cho mình để bán như thường lệ. Anh dùng tiền của mình mua, không tính trong giao dịch với Trương Dương.
Hôm sau lúc đi học, Khương Tiêu giao một số món đồ người khác đặt trước cho họ. Quả nhiên có mấy bạn học bắt đầu hỏi anh về chuyện máy mp3, giá cả Khương Tiêu báo cho bên đây hiển nhiên sẽ ưu đãi hơn chút. Phía anh dần cũng bán được vài chiếc.
Lâm Hạc Nguyên biết anh kinh doanh nhỏ. Mỗi lần từ Liễu Giang về luôn phải bận rộn mấy ngày.
Cậu không biết Khương Tiêu kiếm được cụ thể bao nhiêu tiền, nhưng cậu ấy bận tới bận lui như vậy thì chắc là không ít.
Cậu biết hoàn cảnh gia đình nhà họ Khương ra sao, sẽ không trách Khương Tiêu lúc này không học hành. Vả lại Khương Tiêu luôn đạt được mục tiêu cậu đặt ra cho cậu ấy mỗi lần thi cử, bây giờ coi như dùng thời gian người khác đi chơi để kiếm tiền, chi bằng cậu hỗ trợ giao hàng hoặc giúp Khương Tiêu sửa soạn lại quầy hàng nhỏ của cậu ấy, kiểm kê tính toán sổ sách một chút, như vậy thì cậu ấy có thể bớt mệt phần nào.
Có điều cậu cũng phát hiện cậu bạn Khương Tiêu này rất biết cách kiếm tiền từ kẽ hở, cũng luôn có thể nghĩ ra một số cách hút khách khó mà hiểu nổi.