“Nội dung bản báo cáo này có thể cho chúng ta biết rất rõ….” Một vị trưởng bộ phận đang kiên nhẫn giải thích nội dung bản báo caó của mình. Tần Tấn Dương nghênh ngang cầm điện thoại, với tốc độ cực nhanh mở khóa, nhận tin nhắn. Cặp mắt vừa kịp chạm đến dòng chữ trên màn hình liền lóe ra thứ ánh sáng mang tên ‘sung sướng’, khóe môi cũng không tự chủ mà nhếch lên.
“Tần Tấn Dương! Anh tốt nhất hiện tại nên tìm thấy tôi. Tôi sẽ nói cho anh biết bốn chữ”. Tần Tấn Dương từ ghế lớn đột ngột đứng dậy, trong lúc mọi người đang kinh ngạc, bước chân sải nhanh về phía cửa phòng. Quan Nghị đối với hành động này của hắn cảm thấy kinh ngạc vạn phần, đến khi nhìn thấy hắn đưa tay mở cửa, liền vội hỏi “Tần tổng! Ngài đi đâu vậy? Hội nghị không họp nữa sao?”. Miệng thì hỏi nhưng trong lòng không nhịn được mắng một câu “Tên tiểu tử thối này lại làm trò gì nữa đây?”
“Hội nghị hôm nay tạm thời hủy bỏ!” Tần Tấn Dương không quay đầu lại, chỉ để lại một câu như thế rồi bước ra ngoài phòng. Mở cửa xe, Tần Tấn Dương nhanh chóng khởi động, chạy nhanh ra khỏi tòa nhà. Trong xe, chỉ dùng một tay lái xe, một tay khác hắn nhàn nhã dựa vào cửa xe, chống lên trên đầu. Trong đầu suy nghĩ thật nhanh từng nơi mà cô có thể đi. Đồng Thiên Ái con nhím nhỏ này lần này không biết là trốn ở đâu nữa rồi. Cô cư nhiên còn dám tắt điện thoại.
Hay là cô một mình ở Cao ốc? Không đúng! Sẽ không đơn giản như thế. Vậy thì cô sẽ đi đâu được đây? Không lẽ cô gái này muốn hắn lật khắp Đài Loan này để tìm hay sao? Cô rốt cuộc thì ở đâu mới được chứ. Bốn chữ mà cô muốn nói với hắn là gì vậy? Đồng Thiên Ái cô gái này quả thật rất biết cách để hành hạ hắn! Cho dù thế đi chăng nữa hắn nhất định sẽ tìm ra cô. Em sẽ đi nơi nào đây Thiên Ái?
Tần Tấn Dương suy tư, hai đạo mày kiếm nhíu chặt, chiếc xe cứ bâng quơ vô thức đi về phía trước, nhưng trong lúc này, tâm tình của hắn hoàn toàn khác biệt vô cùng nóng nảy, hoảng hốt còn mang theo một ít tư vị mong đợi cùng hưng phấn.
“……” Tần Tấn Dương đột nhiên đánh mạnh tay lái, quay ngược đầu xe. Đạp mạnh chân ga, Tần Tấn Dương hướng theo địa điểm tìm ra trong đầu chạy đến. Là ở nơi đó! Đồng Thiên Ái sẽ ở nơi đó. Nơi cô cảm thấy đó chính là nhà.
Cô nhi viện Nhân Ái Đài Bắc. Đã đến gần ba giờ chiếu, ánh mặt trời buổi ban chiều có vẻ mất bớt đi sự ấm áp vốn có của nó. Cùng chơi đùa với bọn nhóc, thời gian đã bất tri bất giác vượt qua. Đồng Thiên Ái ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, khẽ nheo mắt lại, nhìn theo những đám mấy cuối trời lơ lửng chầm chầm di chuyển. Đám mây trời không hiểu sao lại biến thành khuôn mặt anh tuấn bá đạo của Tần Tấn Dương. Tên biến thái… anh sẽ tìm được tôi sao?
“Ở kia có một anh rất đẹp trai nha! Oa! Mọi người mau đến nhìn xem!” không biết cậu nhóc nào bên cạnh Đồng Thiên Ái hô lên một tiếng. Đám bạn nhỏ còn lại lền tranh thủ tầm mắt hội tụ đến một chỗ, giọng nói đầy vẻ mừng rỡ, ngay thơ liên tiếp vang lên “Đúng là một anh rất đẹp trai nha!”
“Anh đang xem ai vậy? Anh là đến tìm người sao?” cô gái nhỏ có khuôn mặt bầu bĩnh chu môi hỏi
Cậu nhóc tên Tiểu Bàn đi đến bên cạnh, không khách khí cốc một cái lên đầu cô gái nhỏ “Em thực sự rất ngốc rồi! Em không biết anh trai tuấn tú này là đến tìm ai sao?”
Cô gái nhỏ giương đôi mắt to, tò mò hỏi “Anh trai là đến tìm người nào?”
“Hắc hắc!” cậu nhóc cười gian hai tiếng, nghiêng đầu nhìn về người bên cạnh “Anh đẹp trai là đến tìm chị Thiên Ái đó! Bởi vì anh đẹp trai này đang nhìn chị Thiên Ái!”
Đồng Thiên Ái trên tay đang cầm quả cầu, run rẩy một cái, quả cầu liền rơi xuống đất. Hắn sao lại nhanh như vậy tìm được cô. Là tâm linh tương thông à (người còn lại biết được suy nghĩ của đối phương)? Hay hắn chính là người đàn ông kiếp này của cô?
Tần Tấn Dương dựa cả người vào xe, hướng cô nở ra nụ cười dịu dàng. Hắn lẳng lặng đứng từ xa nhìn cô, trong lòng chậm rãi thở ra một hơi. Vẫn là, còn để anh tìm được cô. Chợt nhớ đến lần đầu tiên hắn đến cô nhi viện nhìn thấy tấm hình kia.
Thật ra những lời của tên Quan Nghị nói về tình cảm của hắn cũng không đúng. Hắn thật ra là bị nụ cười của cô làm cho điên đảo, ngay cả hắn cũng không biết rõ từ lúc nào chính mình đã đem cô để vào trong lòng. Nếu như muốn tìm cho rõ, vậy thì chắc là từ rất lâu rồi. Từ lúc cô vừa cười vừa cầm trên tay tấm thẻ vàng lắc lắc trước mặt hắn. Nụ cười thoáng qua lúc đó của cô lúc đó đã khiến tim anh lỗi nhịp mất rồi.
Đồng Thiên Ái từ từ đi lên phía trước, cúi gằm mặt xuống, luống cuống dùng chân đá đá những hòn sỏi trên mặt đất. Ai nha! Cô nên nói gì đây? Cô chết mất! Sớm biết hắn có thể dễ dàng tìm ra như thế này, thì có chết cô cũng không nhắn cái tin hại người như thế rồi. Bây giờ làm sao mà đối mặt với hắn đây?
A a a a —— Đồng Thiên Ái! Mau tìm cái lỗ nào để chui vào đi!
“Tôi lại tìm được em rồi!” Tần Tấn Dương nhìn cô, đem bộ dáng xấu hổ của cô thu hết vào trong tầm mắt, còn là xấu xa cố ý nói cô biết.
Đồng Thiên Ái cắn cắn môi, có chút tức giận trả lời “Biết được! Tôi có mắt! Có thể thấy được!”
Gã biến thái chết tiệt! Tên biến thái đáng ghê tởm! Cô sao lại đi yêu thích một tên biến thái vậy chứ? Cô hẳn là có vấn đề rồi! Không phải tên đó có vấn đề mà là cô, là chính cô có vấn đề! Thật là…. Ông trời ơi!”
Tần Tấn Dương cũng không có ý định cứ như vậy mà buông tha cô, thời cơ tốt như thế này, hắn nhất định phải khiến cô đem những lời trong lòng nói hết ra ngoài.
“Sao vậy? ‘Bốn chữ’ em muốn nói là gì vậy?” Tần Tấn Dương tiến lại gần cô, trong lời nói chứa đầy sự mập mờ
Cảm giác xấu hổ ngượng ngùng vừa rồi liền biến mất, Đồng Thiên Ái căm giận ngẩng đầu lên, lại phát hiện tên đó đang hướng phía cô tặc tặc cười. Đúng chuẩn một con hồ ly.