Buổi sáng chợt tỉnh lại, run rẩy rời giường bước vào WC. Bất thình lình trợn to hai mắt, nhìn thấy anh chỉ mặc một chiếc quần cực kì ngắn, đang trong phòng tắm soi gương cạo râu. Thân thể cao lớn rắn rỏi, hiện ra tỷ lệ hoàn mỹ hoàng kim của vùng "Tam giác" nhỏ đó. Lồng ngực rộng rãi vững chãi, cơ bụng rắn chắc, đôi chân dài thẳng tắp. . . . . . Trừ cái bộ vị quan trọng kia, cái khác đều xem một lần. Tần Tấn Dương cũng không hề cảm thấy ngượng ngùng, ngược lại anh vẫn rất tự nhiên rất quen thuộc. Nghiêng đầu nhìn cô, cười híp mắt"HI" một tiếng. Khoảng cách ba giây đồng hồ, nhìn người nào đó trong nháy mắt đỏ gương mặt, nhất thời có loại cảm giác thiếu dưỡng khí. Đồng Thiên Ái cố gắng nâng lên khóe môi, cười lập lòe "Vâng, vâng! Ngài tiếp tục, ngài cứ tự tiện, ngài dùng vui vẻ là được!" Nhịn. . . . . . "Xem được không? Tự nhiên xem! Miễn phí!" Người nào đó cả gan mở trừng hai mắt. Nhịn đi, nhịn đi nào! Nhịn tới trình độ nhất định. . . . . . Không thể nhịn được nữa! . . . . . . Tiện tay sờ tới một vật, không chút nghĩ ngợi liền hướng trên người anh hung ác đập tới. Dường như gần đây, cô đặc biệt thích đập đồ, hơn nữa còn là hướng trên người anh đập. Tất cả những chuyện này đương nhiên phải trách anh ta! Con nhím nhỏ này, dám cầm cái gạt tàn thuốc đập anh! Muốn đập chết anh
sao! Tần Tấn Dương vội vàng hướng bên cạnh bước một bước dài. Lúc tối, Đồng Thiên Ái về đến nhà muốn tắm. Pha nước tắm, tất cả đều làm xong! Giằng co một ngày, tắm thoải mái là hưởng thụ lớn nhất. Từ gian phòng của mình đi ra, thói quen vừa đi vừa cởi, áo sơ mi đã cởi đến một nửa, cửa phòng bỗng nhiên bị mở ra. Tần Tấn Dương đôi tay ôm ngực, có chút hăng hái nhìn cô. Không nghĩ tới trở về đến nhà, liền nhìn đến hình ảnh vui tai vui mắt như vậy. Liếc nhìn phòng tắm, nói, "Muốn tắm sao? Đi đi, nước tắm sắp lạnh rồi." Không nghĩ tới cô rất có dáng nha! Đồng Thiên Ái cánh tay còn vén , y phục đã vén đến trên ngực, kinh ngạc nhìn người tới. Mí mắt chớp chớp, chợt kéo áo nhanh xuống. Mặt xanh mét, trầm mặc không nói , cúi đầu đi vào phòng tắm. Cửa"Phanh ——" một tiếng, Tần Tấn Dương cũng nhịn không được nữa, cất giọng cười to.