Mục lục
Chọc Tới Chủ Tịch Tổng Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Gió điều hoà thổi lạnh cả đêm. Nằm phía dưới đầu gió , dán một loạt tờ giấy hồng. Theo gió lạnh lay động, tờ giấy phát ra tiếng vang “Lạch tạch”

Ngoài cửa sổ là bầu trời bao la, xanh thẳm một màu.

“Thùng thùng ——”, tiếng gõ cửa vang lên.

Đồng Thiên Ái trong tiềm thức lắc đầu, cả người cuộn tròn thành một đống. Tay càng ôm chặt lấy gối ôm, đem mặt chôn sâu trong đó.

Chán ghét! Để làm phiền nàng ngủ! Còn gì quan trọng hơn việc ngủ chứ!

“Thùng thùng —— thùng thùng ——”, ngoài phòng tiếng gõ cửa vừa vang lên hai cái, ngay sau đó truyền đến giọng nam trong cao, “Thiên Ái? Thiên Ái! Em có nhà không? Em đã dậy chưa?”

Đồng Thiên Ái nhíu nhíu mày, vội tung mình.

Vẫn nghĩ đây là cái đệm mềm mại , cả người từ trên ghế salon rơi xuống. Thân thể tiếp xúc thân mật với nền gạch lạnh như băng , phát ra tiếng ”Bộp ——” .

“Ôi… Đau…” Không nhịn được oán trách, nước mắt cũng bởi vì đau đớn mà trào ra, trong hốc mắt đảo quanh.

Ngoài cửa, người nọ nghe thấy tiếng động lớn, liền gõ cửa “Thùng thùng đùng” , khẩn trương hỏi, “Thiên Ái? Em làm sao vậy?”

Đồng Thiên Ái ai oán thốt lên, khuôn mặt nhỏ nhắn, lúc này mới tỉnh bảy tám phần. Nghe thanh âm quen thuộc, giống như người máy , chợt từ trên mặt đất bò dậy.

Trời ạ! Mở cửa nhanh đi! Chạy về phía trước mấy bước, vừa dừng lại , đưa tay bối rối vuốt mái tóc .

“Tới đây! Em tới đây!”

Nàng bây giờ bộ dạng chắc chắn xộc xệch vô cùng! Tức giận đập mạnh chân, bất đắc dĩ đưa tay mở cửa.

Cửa chưa hoàn toàn mở , Đồng Thiên Ái chỉ đem cửa mở ra một nửa. Từ trong khe hở lộ ra cái đầu nhỏ, giương đôi mắt to nhìn người vừa đến.

“Bạch Minh ca!” Đồng Thiên Ái le lưỡi, trên mặt hiện lên một màu hồng phần.

Tiêu Bạch Minh mặc chiếc áo caro màu lam , quần tây vàng nhạt , cả người thần thanh khí sảng.

Trên sống mũi mang một mắt kiếng màu đen có vẻ hơi cũ kĩ, che dấu tròng mắt thâm thúy , khiến cho cả người nhìn qua càng thêm nhã nhặn, hơn nữa tràn đầy vẻ thư sinh.

“Thiên Ái! Thật ngại quá! Lần trước đã hứa sẽ dẫn em đi xem phim. Nhưng anh gần đây thật sự là bận quá , cho nên quên mất!”

“Hy vọng em đừng giận, anh đã mua vé xem phim,cuối tuần này , có được không?”

Tiêu Bạch Minh có chút xấu hổ mỉm cười, từ trong túi áo trước ngực lấy ra hai tờ vé xem phim. Khẩn trương nhìn Đồng Thiên Ái, lo lắng quơ quơ vé xem phim trong tay .

Đồng Thiên Ái nhìn Tiêu Bạch Minh, mắt mở lớn, nét mặt biểu lộ nụ cười thật tươi, “Tốt quá! Cám ơn Bạch Minh ca!”

“Anh… anh đi làm trước!” Tiêu Bạch Minh nghe được câu trả lời của nàng, gương mặt giãn ra mỉm cười.

Đồng Thiên Ái nhìn anh xoay người rời đi, bỗng nhiên hét lên, “Bạch Minh ca!”

Tiêu Bạch Minh dừng bước, quay lại nhìn nàng, “Thiên Ái! Sao vậy?”

“Không có… Không có chuyện gì! Bạch Minh ca, đi đường cẩn thận nha!” Đồng Thiên Ái không dám nhìn mặt anh, tầm mắt hướng chăm chăm vào cúc áo của anh, hắc hắc cười.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK