Đồng Thiên Ái bưng thức ăn nhanh, mùi hương ngon lành của món cơm chiên xực vào mũi.
Ừm! Đúng là vị cơm chiên của quán cơm kia rồi!
Quả nhiên thật là ngon!
Hơn nữa, vẫn là Bạch Minh ca mua cho nàng ăn!
Thật sự là hạnh phúc a –
Vừa ăn vừa bưng tới trước bức ảnh chụp, hai mắt nhìn mama trong ảnh, ánh mắt cũng trở nên ngây ngốc.
Mama lúc nào cũng cuốn hút, khiến cho tâm tình nàng thật tốt ,mạt tươi cười phát ra nét ôn nhu mê người.
“Mama…… Mama có thích nam nhân như vậy không?”
“…… Hỏi con?…… Con cảm thấy anh ta…… Thành thực tốt lắm…… Hơn nữa săn sóc lại khoan hồng độ lượng…… Là quan trọng nhất…… Anh ấy làm cho con cảm giác thật chắc chắn……”
Mama như cũ cười hiền dịu nhìn nàng, vẫn duy trì cảm giác trầm mặc nhất quán.
Đồng Thiên Ái miệng nhai cơm chiên đều đều, mơ hồ nói không rõ:
“Mama không nói lời nào? Không nói lời nào thì tức là không phản đối! Không phản đối thì phải là thích , đúng không ạ? Đúng đúng!”
Phòng khách vang lên tiếng điện thoại “Reng reng – reng reng –” , Đồng Thiên Ái xoay người chạy tới.
Một bàn tay đang cầm xuất cơm chiên, tay kia thì cầm lấy microphone, kẹp giữa bả vai với cổ, đem microphone cố định ở bên tai.
Miệng còn ngậm chiếc đũa:
“Alô — tôi là Thiên Ái –”
“Di động như thế nào không gọi được?” Đầu kia điện thoại có giọng nam từ tính vang lên.
Thanh âm này…… Hả?…… Ực!……
Đồng Thiên Ái trên trán nhỏ mồ hôi hột, như thế nào lại là hắn?
Hắn cư nhiên gọi điện thoại thảng tới nhà nàng!
“Sao không nói lời nào? Chẳng lẽ là bởi vì nghe được thanh âm của ra liền kích động sao?”
Giọng nam trêu tức tiếp tục vang lên.
Nàng nói để trấn tĩnh bản thân, đè thấp thanh âm hỏi:
“Ngươi vì sao biếtáố điện thoại nhà ta!”
Điện thoại bên kia bật ra tiếng cười nặng nề, tiếp theo nói ra:
“Chỉ cần là ta muốn biết chuyện gì, không có gì không có khả năng !”
Đồng Thiên Ái “À” một tiếng, trong lòng đem hắn ra rủa mạ một chút.
Đáng giận a!
Tên nam nhân biến thái này, ỷ thế mình có mấy cái đồng tiền dơ bẩn, không có tiền xem ngươi còn không tự tin được vậy không!
“Từ ngày mai nếu không có chuyện gì, không được tắt máy! Nghe không ?”
Hít sâu một hơi, nàng nói rành rọt từng chữ,“Nghe — rõ — rồi –” -Nói xong, không chờ đối phương mở miệng thêm lần nữa, nàng trực tiếp cắt đứt cuộc gọi.
Tại phòng khách sạn xa hoa.
Tần Tấn Dương đứng ở trước cửa sổ kính nhìn xuống màn đêm thâm trầm Đài Bắc.
Nghe tiếng điện thoại bị cắt đứt, phát ra thanh âm“Tút tút–”, đem điện thoại di động tuỳ ý quăng sang một bên.
Cư nhiên dám ngắt điện thoại của hắn, nàng là kẻ đầu tiên!
Bắt nhím con phải phục tùng, xem ra so với tưởng tượng còn thú vị hơn……
Một đôi tay trắng noãn, ôm từ sau lưng hắn.
Mềm mại thân thể của nữ nhân dán trên người hắn.
Xinh đẹp hương khí, mang theo hương thơm vừa mới tắm rửa.
“Tấn Dương…… Em rất nhớ anh……” Nữ nhân làm nũng nói.