Sao lại phiền phức như vậy chứ? Trước đây vẫn chưa bao giờ cảm thấy con gái phiền toái, hiện tại lại không thể không thừa nhận, “phiền toái”, hai chữ này chính là đại danh từ để chỉ con gái a!
“…….” Đồng Thiên Ái tập trung tinh thần xem kịch truyền hình, tuy rằng cảm giác được người nào đó đang nhìn mình chằm chằm, lại đem anh trở thành không khí. Thời gian tích tắc trôi qua, nhìn thấy nhìn thấy, nhịn không được ánh mắt trở nên chua chua, nhưng lại suy nghĩ kĩ càng. Đúng là khốn kiếp mà!
Cho nên, quyết định đi ngủ!
Vài giây tiếp theo, từ sofa mạnh mẽ đứng dậy.
Xoay người bỏ đi, cố gắng không nhìn mặt anh, hướng phòng của mình mà đi.
Tần Tấn Dương thấy cô đang đến gần mình, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn bướng bỉnh của cô. Khi cô đi ngang qua người anh, anh bất ngờ ôm cánh tay cô, khẻ hỏi “Em muốn làm gì thế hả?”
Đồng Thiên Ái ngẩng đầu, vẫn như cũ im lặng không trả lời, chỉ hung hăng trừng mắt liếc anh một cái, lấy tay đưa móng vuốt của anh trên cánh tay của mình đem bỏ ra.
Dường như là đang muốn trở lại chỗ cũ, lại trở về bên cạnh sofa, cầm lấy tờ giấy đầy chữ đã được mở ra kia,cầm viết lên, viết một câu thật lớn.
Đi đến trước mặt Tần Tấn Dương, đem tờ giấy dùng sức nhét vào trong tay
anh, sau đó đi về phòng của mình, cánh tay dùng sức đóng cửa lại.
“Em không sao! Chỉ là muốn ngủ một chút thôi! Nếu em chưa có tỉnh ngủ thì đừng có làm phiền em! Cảm ơn!”
Tần Tấn Dương nhớ kĩ câu này, đau đầu xoa xoa mi tâm “Con nhím nhỏ này, cứ như vậy mà bỏ đi sao? Trời ơi, đến bao giờ anh mới đem em về nhà được đây!”
Sáng sớm hôm sau, Đồng Thiên Ái đã sớm tỉnh lại.
Con mắt nửa nhắm nửa mở, mơ mơ màng màng đi xuống giường. Lại vẫn mơ mơ màng màng mà đánh răng rửa mặt, tiếp theo chuẩn bị đi làm. Trở về phòng theo thói quen mở cửa tủ ra, muốn lấy quần áo mặc.
Tay ở giữa không trung, vung cao thấp trái phải, chộp tới chộp lui chính là vẫn không lấy được một bộ quần áo nào cả!
“Đáng giận, sao lại thế này chứ?” Cô nói thầm, nhíu nhíu mày, trong phút chốc mở to hai mắt. Nhìn thấy cửa tủ trống không, lúc này mới nhớ ra đây không phải là cái tổ chim của mình.
Cô có chút bực mình, lấy tay cào cào tóc, vẻ mặt ão não đi ra khỏi phòng.
Ngày hôm qua nhìn thấy kịch truyền hình, bất tri bất giác trung lại càng đến việt vây. Thật sự là chịu không nỗi bị quấy nhiễu mới quyết định trở về phòng ngủ tiếp. Thật không nghĩ đến, lại có thể ngủ một mạch đến lúc hửng sáng.
Tên biến thái đâu? Đi nơi nào rồi?
“Bụng đói quá đi mất!” Sờ sờ cái bụng của mình, cảm giác đói đến không còn sức lực.
Tần Tấn Dương đáng giận, khi nào thì anh lại trở nên nghe lời như vậy cơ chứ? Cô đã nói anh không được quấy rầy mình, anh liền cứ như vậy mà để cô ngủ sao? Cũng không hỏi cô đã ăn cơm chưa nữa!
Bây giờ làm gì đây? Trên người lại không mang tiền thì về nhà thế nào?
Đột nhiên, cửa lớn bị mở ra! (Tèn ten!!!)
Tần Tấn Dương hai tay mang theo túi mua sắm đi đến. Người mặc âu phục, trước sau vẫn như vậy anh tuấn ngất trời. Ngẩng đầu lên, nhìn đến Đồng Thiên Ái, cũng có chút lo lắng bất an nhìn cô.
“Sao tỉnh dậy sớm vậy? Còn khó chịu không? Hay là không thoải mái? Bây giờ vẫn còn sớm, ngủ thêm một chút nữa đi!” Giọng nói mang chút quan tâm hỏi cô.
Lời nói quan tâm của Tần Tấn Dương truyền vào trong tai Đồng Thiên Ái, trong lòng mặt này bình thường vẫn kiên trì bỗng dưng có chút buông lỏng. Biết miệng muốn nói gì đó, nhưng vẫn còn phần quật cường, lại như trước để ý quấn quanh trong đầu.
Tần Tấn Dương nhìn thấy cô không nói lời nào, cộc lốc cười “Vốn anh nghĩ về nhà em lấy cho em chút quần áo, nhưng là đến rồi mới phát hiện anh không có chìa khóa, hình như phòng của em bị khóa bên trong thì phải? Cho nên không còn cách nào khác, anh đi mua đồ cho em!” Anh cẩn thận quan sát nét mặt không chút thay đổi của cô làm cho anh có cảm giác mình vừa làm gì sai thì phải.
Vội vàng bước đến gần nàng, tay chân luống cuống cầm mấy bao quần áo, “Từ nhỏ đến giờ anh chưa đi mua quần áo nữ bao giờ hết, tất cả đều là do bọn chọn!”
“A, không phải!” Tần Tấn Dương bỗng phát hiện ra mình càng nói càng sai, vội vàng sửa miệng “Là anh nhờ nhân viên trong tiệm chọn, chọn vài bộ không quá sặc sở! Anh biết là em không thích mấy màu sáng mà!”
“Chỉ là một ít quần áo sạch thôi! Trong này còn có mấy loại áo lông đơn giản, còn có quần bò nữa. Anh biết em thích mặc quần bò mà!” Vốn là giọng nam vang dội kia chống lại ánh mắt thâm thúy của cô, thanh âm càng ngày càng nhỏ dần!”
“………” Đồng Thiên Ái nhìn anh, tất cả hờn dỗi hôm qua một phát liền bay mất!
Đường đường là một đại tổng tài, sáng sớm lại đi mua quần áo cho mình thay. Bây giờ đứng trước mặt cô, lại ấp a ấp úng như một em bé, khẩn trương mà giải thích. Anh ta làm như vậy, … là vì quan tâm cô sao?
Tuy là có chút không cam lòng, nhưng mà quả thật tâm đã bị hắn làm cho mềm hơn một chút, nhìn hắn một hồi, nhẹ nhàng mà nói “Em đói bụng!”
“Đói bụng?..............” Tần Tấn Dương nghe được cô mở miệng nói chuyện mới nhận ra, chính mình lại nhớ giọng nói này bao nhiêu.
Trong lòng hơi dãn ra một chút, nhưng cũng thật may mắn là mình đã thoát được một kiếp rồi!
Lấy lại tinh thần, vội vàng cầm lấy bao thức ăn giơ lên, cười nói: “Anh mua bữa sáng rồi! Mua thật nhiều luôn ý! Em muốn ăn gì? Nếu em không thích, vậy để anh đi mua lại!”
Nói xong, tay còn cầm một đống túi xách tùy ý để trên sàn nhà.
Mang theo bao thức ăn đến trước mặt Đồng Thiên Ái, kéo tay cô đến bàn ăn, đem thức ăn tất cả đều bày ra trước mặt.
"Sữa đậu nành. . . . . . Sữa. . . . . . Ca cao nóng. . . . . . Bánh mì. . . . . . Pho mát. . . . . . Còn có sandwich. . . . . ."
“Em không thích hả, vậy để anh xuống đi mua! Em muốn ăn cái gì?”
“Thiên Ái à!” Tần Tấn Dương thấy cô không nói gì, trong lòng quả thực không biết làm sao.
Đồng Thiên Ái nhìn thấy trên bàn đầy ắp thức ăn, cắn môi không nói lời nào. Bỗng nhiên muốn đứng dậy rời khỏi, trước khi ở đây, anh ấy cũng như vậy đối với cô. (Câu này nguyên văn là “Bỗng nhiên đã nghĩ nổi lên tiêu bạch minh, tại đây phía trước, hắn cũng là như thế đối đãi nàng.”, em thấy dịch ra nó kì kì sao ấy!:-?)
Thế nhưng sau đó, vẫn là để cô lại mà đi!