Mục lục
Chọc Tới Chủ Tịch Tổng Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quan nghị nhìn ánh mắt của hắn, trong lòng không khỏi có chút mơ hồ. Không phải chứ? Không phải thời điểm Đồng Thiên Ái cùng nam nhân khác đi đến, tiểu tử thối Tấn Dương này chỉ nhìn một chút thôi sao? Vậy ánh mắt này là sao đây? Sao lại làm cho người khác rợn tóc gáy luôn vậy. Giống như... đúng! Giống như bộ dáng ông chồng ở nhà bắt được quả tang vợ mình bên ngoài vụng trộm cùng kẻ khác.

"...."

Tần Tấn Dương trầm mặc trong chốc lát, bỗng dưng đứng dậy. Giữa bọn họ vẫn chưa kết thúc! Cũng không có đơn giản như thế mà kết thúc. Nữ nhân đáng chết đó.!

Quan nghị khốn hoặc nhìn tới trước mặt hắn, tầm mắt theo hắn mà di động, cuối cùng không nén được tò mò hỏi:

- Cậu vừa đi nơi nào?

Tần Tấn Dương lạnh lùng hừ một tiếng, không nói gì. Toàn thân khí lạnh tỏa ra càng lúc càng nhiều, lộ ra một chút ẩn nhẫn tức giận, tựa hồ chỉ cần ai đó nhẹ nhàng châm lửa cũng sẽ theo đó mà nổ tung như núi lửa, sau đó không gì có thể cản lại.

Quan nghị nhìn bộ dáng trầm tĩnh của hắn, trong lòng không nhịn được ve mùa đông. Cho đến khi hắn ra khỏi phòng làm việc, biến mất trước mắt, lúc này Quan Nghị mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Nhưng giây tiếp theo, trong lòng không khỏi lo lắng cho tiểu nữ nhân kia.

- Không thể nào. Hắn không phải là.... Hiện tại đi tìm Đồng Thiên Ái tình sổ chứ? Trời ơi! Bộ dáng hắn lúc này nhìn thật đúng là muốn giết người. Đáng thương cho Đồng Thiên Á! Không biết sẽ bị hắn giày vò hành hạ thành dạng gì đây!

Chiếc xe mescedes một đường nhanh chóng rời đi, trong nháy mắt vượt qua chiếc xe phía trước, đem bọn họ rời di. Bên trong xe, Tần Tấn Dương đôi tay dùng sức cầm lái, giống như đang phát tiết (cái này giống như giận cá chém thớt - tội chiếc xe quá) ngón tay vì dùng sức mà trở nên trắng bệch. Đôi môi mỏng mím lại, không khó nhận ra hắn đang rất tức giận.

Bỗng dưng đạp phanh, đem xe dừng sát bên đuòng, nhưng không có tức hỏa.

- Đáng chết! Tần Tấn Dương! Ngươi rốt cục là bị sao đây? - hắn ảo não đưa tay đập mạnh vào tay lái.

Đây không phải là hắn! Hắn tại sao phải nóng giận như thế! Tại sao hận không thể tự mình bóp chết nữ nhân kia? Thậm chí hắn càng muốn, lập tức đem nàng bắt đến bên cạnh, hung hăng yêu nàng.

- Tần Tấn Dương nữ nhân bên cạnh người chưa thiếu bao giờ, không cần vì một nữ nhân mà biến thành như vậy - trong lòng hắn không khỏi cảm thán, nói với chính mình.

Không lẽ lại như lời Quan Nghị nói, hắn chính là yêu cái con nhím nhỏ kia sao? Suy nghĩ bắt đầu loạn lên, khuôn mặt tươi cười của Đồng Thiên Ái từ từ hiện lên. Ánh mắt của cô thấu đáo đều khiến người khác không dám khinh nhờn. Như vậy rõ ràng, giống như là ngày hôm qua bình thường. Lúc này mới phát hiện ra, cho đến hôm nay hắn chưa khi nào quên di khuôn mặt của cô. Cho dù không gặp, thậm chí ngay cả hình hắn cũng không có một tấm, nhưng lại như thế, nhớ rõ từng cái nhăn mày, từng nụ cười của cô. Nghĩ đi nghĩ lại, dùng sức đánh mạnh tay lái, quay đầu giết cá Hồi Mã Thương.

Chiếc xe con lao nhanh như gió, chạy như bay về một hướng, biến mất ở một chỗ không xa.

Lúc sau rời đi, hắn tiện tay mang theo chìa khóa nhà trọ. Bây giờ lại ngạc nhiên phát hiện, chiếc chìa khòa vẫn còn mang theo trên người. Nhìn chiếc chìa khóa trên tay, hắn có chút tự giễu chính mình.

" rắc rắc" - âm thanh từ cửa phòng vang lên.

Tần Tấn Dương vươn tay ra, đẩy đẩy cửa. Tầm mắt liền đụng phải một bóng dáng, trong tức khắc đôi mắt trở nên tinh sáng. Ngay giây sau, lại tản đi phần ánh sáng trong mắt, chỉ đọng lại sự lo lắng, cả người hắn bao phủ một vùng mây đen.

Phỉ Dung nghe được sau lưng có tiếng vang, vội vàng quay đầu lại, đầu tiên là giật mình, cuối cùng có chút khẩn trương cúi đầu, hô một tiếng " Tần tiên sinh"

Tần Tấn Dương nhìn nàng, trầm mặc không nói gì. Ngẩng đầu nhìn về phía bức họa chân dung tự tay mình vẽ, con ngươi trong nháy mắt trở nên phóng đại.

- Đã xảy ra chuyện gì? Bức tranh lớn như vậy, cư nhiên cư nhiên cứ như hư không biến mất chỉ còn lại một bộ khuôn giá.

Tần Tấn Dương nhìn chằm chằm khung hình, trong đầu suy tư

- Tần tiên sinh, hôm nay là thư tư, cách một hôm, tôi liền đến nơi này quét dọn. Nửa năm qua, tôi một ngày cũng không dám nghỉ. Phỉ Dung thầy hắn không nói lời nào, trong lòng có cht1 nóng nảy, vội giải thích.

Tần Tấn Dương cuối cùng hướng Phỉ Dung gật đầu một cái, đi vào căn hộ. Đứng trước khung hình, bốn góc có dấu dao cắt để lại. Hiển nhiên là bị người khác cắt đi, về phần là ai cắt, không cần đoán cũng biết chỉ có một người - Đồng Thiên Ái.

Chợt cúi đầu liếc nhìn một góc dưới khung hình, có một dòng chữ nhỏ viết bằng bút long6 màu đen. Nếu như không phải để ý nhìn kỹ căn bản cũng không phát hiện ra dòng chữ nhỏ này.

- Biến thái chết tiệt! Hôm nay là 11 tháng 6, bức tranh này tôi lấy đi. Còn nữa, tôi không ở nơi này nữa, tôi chuyển đi chỗ khác

Tần Tấn Dương nhìn nét chữ thanh tú trên góc, đột nhiên bật cười. Quả nhiên là tác phong của Đồng Thiên Ái, lời nhắn lại cũng giống như giọng nói của chính mình.

- À. Cô làm rất tốt. Mấy tháng này tôi tăng lương lên gấp đôi cho cô. Tần Tấn Dương tâm tình rất tốt, nghiêng người về phía Phỉ Dung nói

- Cám ơn Tần tiên sinh, cám ơn Tần tiên sinh. Phỉ Dung vội vàng tạ ơn.

Tần Tấn Dương đưa tay chạm nhẹ lên dòng chữ nhỏ kia, khóe môi cũng từ từ nâng lên, bộ dáng bình tĩnh, uất ức trong lòng như thế cũng biến mất, trong lòng âm thầm quyết định.

- Đồng Thiên Ái! Trò chơi này, bây giờ mới chính thức bắt đầu. Em nói xem, chúng ta nên chơi như thế nào đây?

Lấy điện thoại trong túi ao ra, gọi điện thoại cho Quan Nghị:

- Muốn nhờ mạng lưới tình báo của cậu tìm hộ tôi một người

- Hả? Lần này là cái gì đây? Vẫn là Đồng Thiên Ái sao? - đầu điện thoại bên kia giọng nói của Quan Nghị có vẻ cực kí giật mình kinh ngạc.

Tần Tấn Dương cũng không đem kinh ngạc của hắn cho vào mắt mình, trầm ổn nói:

- Không phải vừa rối cậu nói cô ấy đang đi tìm việc sao? Đi tìm hiểu xem cô ấy nộp đơn vào công ty nào rồi?

- Tấn Dương! Chẳng lẽ cậu sẽ lặp lại chiêu cũ chứ

- Cậu đã nói như vậy,thì cứ theo ý cậu làm thế đi. Đi thu mua công ty đó cho tôi - Tần Tấn Dương thuận nước đẩy thuyền nói.

Quan Nghị rên lên một tiếng, không chịu nổi la lên:

- Tôi nói cậu cái tên tiểu tử thúi kia, chuyện này là thế nào ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK