Chương 155:
Nếu không phải nhờ Chung Thành xem giờ giúp cô, cũng đã là rạng sáng, mọi người còn tranh nhau muốn đưa cô về nếu không có lẽ đến tối mai cô cũng không về.
Trở lại nhà trọ, Hạ Thanh Nhàn đang ngủ say, không muốn quấy rây cô ấy nên Lâm Ngọc Linh chỉ rửa mặt rồi vội vã lên giường đi ngủ Nhưng cô lại không buồn ngủ chút nào, trong đầu cô đều là kiến thức phát thanh mà mấy người Chung Thành chỉ cho cô.
Cô không ngừng thầm nhẩm lại, chỉ sợ sau khi ngủ dậy thì lại quên hết những kiến thức này.
Không biết cô trằn trọc bao lâu, rốt cuộc Lâm Ngọc Linh cũng hơi buồn ngủ rồi, mắt cô díu lại, vừa thiu thiu ngủ thì điện thoại bên cạnh vang lên tiếng chuông!
Lâm Ngọc Linh giật cả mình, ngay cả Hạ Thanh Nhàn đang ngủ bên cạnh cũng bị giật mình tỉnh dậy, cô không vội bắt máy mà ngại ngùng nói với cô ấy: “Xin lỗi cậu nhé Thanh Nhàn”
“Rầm!”
Cô vừa nói xong thì Hạ Thanh Nhàn đã ngã lại xuống giường.
Trong phút chốc đã chìm vào giấc ngủ.
Lâm Ngọc Linh: ‘…” Thật là hú hồn.
Cô thầm thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới để ý nhìn xem người gọi đến là ai, là ai cả gan quấy rầy giấc ngủ quý báu của cô?
Không nhìn thì thôi, Lâm Ngọc Linh nhìn rồi thì thiếu chút nữa cũng giống như Hạ Thanh Nhàn vậy, từ trên giường bật dậy, bởi vì người gọi điện tới chính là Chu Hoàng Anh!
Có lẽ là chờ lâu không thấy cô trả lời, Chu Hoàng Anh thắc mắc gọi cô: “Lâm Ngọc Linh?”
Lâm Ngọc Linh lúc này mới phản ứng lại, vội vã đáp lời Chu Hoàng Anh: “Em… em đây, anh chờ em một lát, em ra ngoài nói chuyện với anh”
Cô mang dép vào, vừa định chạy ra phòng khách thì Chu Hoàng Anh ở đầu dây bên kia đã nói: “Xuống dưới đi, anh đang ở dưới nhà em: Dưới nhà!
Phản ứng của Lâm Ngọc Linh giống như nghe thấy hóa thạch người tiền sử sống lại vậy.
Cô chạy nhanh đến bên cửa sổ, ngoái đầu ra nhìn xuống, thật sao? Chiếc xe sang trọng ở dưới lầu kia ngoại trừ của Chu Hoàng Anh ra thì ở đây còn ai dám lái nó nữa.
Anh ấy thật sự tới đây.
€ô biết nếu để cho Chu Hoàng Anh đợi lâu sẽ phải lãnh hậu quả gì nên chỉ vội rửa mặt sơ qua, khoác một cái áo rồi chạy ngay xuống dưới.
Cô gái nhỏ chạy tới trước xe của Chu Hoàng Anh, gõ vào cửa kính xe trước mặt anh khai báo: “Hoàng Anh, em tới rồi”
Một giây tiếp theo, cửa xe mở ra còn nhanh hơn âm thanh phát ra.
Lâm Ngọc Linh còn chưa kịp phản ứng thì cánh tay dài từ trong xe thò ra kéo cô lên xe.
Lâm Ngọc Linh: “I”
Khó có hôm Chu Hoàng Anh bị mất khống chế, hành động lại dứt khoát mạnh mẽ như vậy, còn làm đau Lâm Ngọc Linh.
Hôm nay anh bị cái gì vậy!
Tâm trạng của Lâm Ngọc Linh cũng trở nên căng thẳng theo anh.
Cô lắp bắp nhắc nhở anh: “Chu … Chu Hoàng Anh, anh tỉnh táo lại đi”
Chu Hoàng Anh nhìn cô một cái, ngón tay thon dài vuốt ve gò má của cô.
Sự ung dung điềm tĩnh ngày thường của anh không biết vứt đi đâu rồi.
““Ưm…hừm…”