Chương 742: Rõ ràng đã làm nhiều như vậy vì cô
“Cái gì hỏi được thì hỏi, nếu không nói.. Hẳn ta vận chuyển trái phép tới năm kí chất cấm, giao cho tòa án”
tim) Chu Hoàng Anh vốn muốn rời khỏi, nhưng dường như đột nhiên nghĩ tới cái gì, dừng bước, mặt không cảm giác nói bổ sung: “Chém hai tay”
“Hả?” Trần Tuấn Anh trợn to hai mắt.
“Để đừng có mà sờ loạn nữa”
Phụt.
Chậc chậc chậc.
“Ai bảo nhà mi dám ôm người phụ nữ của đại ca tôi. Lần này xong rồi, chết không toàn thây”
Anh ta hết sức thương hại nhắc nhở Chu Từ Danh, sau đó giống như kéo một cái bao, kéo hắn ta đến chỗ tập trung với những người quân nhân khác.
Nếu như, đại ca có thể nói cho chị dâu được là tốt rồi. Rõ ràng làm nhiều việc như vậy vì cô ấy, nhưng vẫn bị hiểu lãm, Không đáng chút nào.
Lâm Ngọc Linh lúc trở lại tiệm nước, Tiêu Thành Đạt cùng Lục Vương đã có chút không nhịn được, muốn đi ra ngoài tìm cô.
“Xin lỗi, mất hơi nhiều thời gian chút xíu” Cô đi tới bên cạnh hai người.
“Trò ngoan, nếu như cô còn không ra đây nữa, e là Đại sư phụ nhà cô sẽ thật sự xuống cống thoát nước để tìm người đó.”
Nhị sư phụ thích nói giỡn giống Trần Tuấn Anh, bật thốt lên một câu trêu chọc, khiến cô suýt chút nữa thốt ra ba chữ “Trần Tuấn Anh”. Lâm Ngọc Linh cười một tiếng, ngậm chặt môi, không nói một lời đứng yên tại chỗ.
Tiêu Thành Đạt đưa tay kéo cô đến trước mặt mình, ngón tay dài nâng cố tay của cô lên, đeo “Máu nhện độc cản” lên cổ tay cô lại một lần nữa Lần sau không được phá ….?” Lâm Ngọc Linh khiếp sợ ngẩng đầu lên nhìn anh ta.
“Không được đi cùng anh ta” Anh ta thấp giọng đủ để hai người nghe thấy, nói ra mấy chữ.
Giọng nói trong trẻo lạnh lùng vang đội vào trong tai cô.
Giọng nói đó mạnh mẽ đánh thẳng vào đầu cô.
Lâm Ngọc Linh theo bản năng thu tay đứng thắng người: “Anh, làm sao anh biết..
“Nếu muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm”
“Tôi không phải hỏi cái này”
“Mùi vị” Tiêu Thành Đạt dừng một chút, đưa tay đặt trên môi cô, muốn kéo lộ ra vết thương bên trong miệng của cô: “Đau không?”
Cô lắc đầu một cái.
“Tôi đau”
Lâm Ngọc Linh hít sâu một hơi, kinh ngạc nhìn anh ta. Tiêu Thành Đạt cúi người, cô theo bản năng tránh về phía sau, lại bị anh ta giữ lại sau gáy. Ngay sau đó, tóc mái rủ che trước trán chợt cảm thấy nhiệt độ ấm áp, mềm mại.
Bên cạnh Lục Vương nhìn khó hiểu, hoàn †oàn không biết hai người đang làm gì Trên thực tế.
Lâm Ngọc Linh cũng ngây người.
Rất lâu sau, cô mới phản ứng được, hung hăng đẩy Tiêu Thành Đạt ra. Vô cùng hoảng sợ nhìn chăm chấm anh ta, thật giống như mới vừa rồi anh ta làm chuyện lớn gì không được vậy. Sắc.
mặt Tiêu Thành Đạt trong trẻo lạnh lùng, một tay đút ở trong túi quần, một tay chậm rãi hạ xuống.
Đôi mắt anh ta giấu gợn sóng, lành lạnh nhìn vào trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
Môi mỏng mím chặt he hé mở: “Cô cho là cái gì”
“. Tôi cho là cái gì? Giọng nói của cô cũng có chút run rẩy.
Xảy ra tiếp xúc bất ngờ, thật sự dọa cô một trận.
*Ở phương Tây, hôn trán là lễ nghị, ý trấn an, các người cho là cái gì?”
Tiêu Thành Đạt rất nghiêm túc mà giải thích.
Lục Vương phá ra cười: ‘Ôi trời, ha ha ha ha, cười chết tôi. Không phải chứ! Cứ cho là anh muốn bắt nạt người ta, cũng không cần tìm một cái lí do nghe dở hơi vậy chứ?”
“Tự nhìn đi”
Người đàn ông hết sức im lặng cầm lấy điện thoại ra mở ra một trăm điều ‘lễ nghỉ” các loại cho.
hai người họ nhìn Thấy hai người giật mình hiểu ra.
Anh ta hết sức không vui: “Tôi nhìn hèn hạ vậy vơ Hai người đồng thời lắc đầu “Đó chính là các người hèn hạ”
Tiêu Thành Đạt có chút ghét bỏ, lấy từ trong túi ra một cái khăn tay tơ lụa màu đen, chậm rãi lau môi, càng chê trách nói: “Thật dầu: Lục Vương nén cười, mặt đầy đau lòng nhìn học trò nhỏ nhà mình.
Nhưng là.
Lâm Ngọc Linh lại thở phào nhẹ nhõm.
Cô không biết mình đang nhẹ nhõm, buông lỏng cái gì. Tóm lại, nghe giải thích của Tiêu Thành Đạt, tảng đá lớn trong lòng bỗng buông xuống.
Sau đó cô đưa tay sờ mái trước trán mình một cái.
Bết dầu sao?
Cô… Hôm qua mới gội đầu mà.
Dầu gội đầu hàng xịn mắc tiền đó. Cũng bị bết dầu?