Chương 762: Tôi chỉ là không muốn nợ anh cái gì
Tiếng chuông đột nhiên vang lên.
Lâm Ngọc Linh tỉnh hồn, cầm lấy điện thoại từ trong túi ra, nhìn màn hình, đưa đến sát bên tai: “Sư phụ”
Hai chữ vừa nói ra.
Đôi mắt của Chu Hoàng Anh trầm lạnh đi rất nhiều.
“Cô đi tìm anh ta?”
s3 “Về sớm chút”
“Có thể ngày mai tôi mới về.”
Lâm Ngọc Linh cảm giác được Tiêu Thành Đạt ở đầu dây bên kia, hơi thở dường như là nặng đi rất nhiều. Có chút hơi không biết sao cản cần môi, cô rất muốn giải thích chút gì đó. Nhưng lại cảm thấy không có lý do giải thích. Hồi lâu, Tiêu Thành Đạt mới khế lên tiếng.
“Tùy cô” Anh ta nói: “Cúp máy”
Tút tút tút.
Lâm Ngọc Linh cầm điện thoại di động nhìn màn hình đã đen nhánh, tâm tình càng ngày càng phức tạp.
Trước Chu Hoàng Anh đối với Tiêu Thành Đạt cùng Lục Vương không hề hạ thủ lưu tình, thậm chí còn khiến cho sư phụ chật vật như vậy. Mà hôm nay, cô lại đến chỗ Chu Hoàng Anh thế này, sư phụ cùng Nhị sư phụ… Nhất định sẽ rất khó chịu nhỉ?
Cô có được xem như là kẻ phản bội hay không?
“Anh ta nói em đi về?”
Giọng của Chu Hoàng Anh kéo Lâm Ngọc Linh lấy lại tỉnh thần.
Cô ngẩng đầu, nhìn anh, gật đầu một cái: “Tôi phải đi về”
“Em cho là anh sẽ đế cho em đi?”
“… Mặc dù tôi không đánh lại anh, nhưng cũng có thể thử một chút xem sao.”
“Ha”
Người đàn ông nọ giơ tay lên, chỉ đến hướng cửa: “Đi”
“Vậy anh…”
“Em đã nhất định phải đi, thì còn lo cho anh làm gì?
Lâm Ngọc Linh ngẩn người, hít sâu một hơi đang muốn đẩy cửa, mới nhớ tới trước lúc trước khi đến nhà Chu Hoàng Anh, sắc trời đã âm u rồi.
Hơn nữa còn có tiếng mưa dầm liên tục, hôm nay… E là sẽ mưa rất lớn nhỉ?
Cô suy nghĩ một chút quay đầu: “Cái đó, anh có dù không?”
“Nhà có hay không em không biết à?” Anh nói như tạt nước.
Nhà không có dù Cô không thích che dù, thích dùng anh của áo sơ mi trắng che mưa. Nếu như mưa quả thực lớn, thì trên xe cũng có dù. Cho nên, bình thường trong nhà không để dù. Lâm Ngọc Linh đi tới trên hành lang nhìn hướng ra phía ngoài. Cơn mưa này đã nặng hạt lắm rồi.
Xem ra cô đành phải chịu ướt như chuột lột thôi.
Bịch bịch bịch.
Tiếng bước chân của cô càng ngày càng xa.
Chu Hoàng Anh chợt đứng dậy, bước nhanh xuống lầu. Lâm Ngọc Linh đang đứng ở cửa xem chạy như thế nào để cho nhanh, để cho không bị ướt nhiều thì bị anh kéo vào trong ngực. Đụng mạnh một cái vào lồng ngực ấm áp, hơi thở của Lâm Ngọc Linh hơi chậm lại: “Chu Hoàng Anh…
“Cứ cho là, mưa lớn như vậy, em vẫn phải đi?
Hôm nay thì sao? Hôm nay là vì ai? Lần trước là người nhà, lần này thì sao? Em lại vì ai mới ở bên cạnh tôi?”
Ngực, rất nặng rất đau.
Lâm Ngọc Linh đứng ở đó, nhìn nước mưa từ ngoài cửa bay vào, giọng nói khàn khàn mang từng chút run rẩy: “Cho là tôi quan tâm anh đi. Tôi cũng hận anh nữa. Quan tâm anh là bản năng, hận anh cũng là bản năng. Anh Chu Hoàng Anh, chúng ta tách nhau ra sẽ tốt hơn.”
Sẽ tốt hơn sao?
Không biết.
Chỉ càng ngày sẽ càng tệ hại.
Không nhịn được đến gần, không nhịn được giam cầm. Hận không thể khiến cho cả thế giới này nhìn rõ, người phụ nữ này bọn họ không được phép đụng vào. Cô chỉ là của riêng anh. Cánh tay của Chu Hoàng Anh khóa chặt, không cho Lâm Ngọc Linh chút kế hở nào để chạy trốn.
“Tôi chỉ là không muốn nợ anh cái gì” Cô lại một lần nữa nhỏ giọng giải thích rõ.
“Em…”
Lời anh còn chưa dứt, cả người đã đột nhiên mền oặt, ngã xuống.
Lâm Ngọc Linh hốt hoảng xoay người, đỡ người đàn ông ngã xuống sau lưng: “Này? Chu Hoàng Anh! Anh đừng hù tôi. Diễn cũng đừng diễn thế này, tố chất thân thể của anh khỏe mạnh như vậy, chắc chắn không có chuyện gì. Anh đừng có dọa tôi Nhưng.
Bất kể cô có gọi thế nào, người đàn ông nọ vẫn không có bất kỳ phản ứng gì.
Cô không kiềm được đưa tay dò xét dò hơi thở của anh. Hơi thở rất yếu ớt. Trong lúc vô tình, đầu ngón tay vạch qua trán của anh.
Thật sự nóng.
Khó trách thân thể anh lạnh như vậy.
Hóa ra là sốt… Người này, quả nhiên không hề biết chăm sóc bản thân.
Cô tốn sức đem người đàn ông nọ mang đến trên ghế sa lon, lại vội vã chạy lên trên lầu lấy hộp thuốc, tìm thuốc giảm sốt cho anh.