Chương 706: Đối với chúng tôi, cô cũng phải như vậy sao?
Chu Hoàng Anh cúp điện thoại, sau đó trực tiếp bật chế độ máy bay.
Anh dĩ nhiên biết, hôm nay Tạ Miên sẽ đi, chính nhân viên của anh là người cấp visa cho cô †a, vé máy bay cô ta ủy thác mua cũng do anh xuất ra. Cô ta không phải muốn đi sao? Anh để cô †a đi, lòng tràn đầy mừng rố, cuối cùng hoàn toàn hụt hẳng.
Đương nhiên, anh không thể để những người tính kế với Lâm Ngọc Linh rời đi hoặc chết một cách dễ dàng như vậy được.
Tương lai, còn dài, vô cùng dài..
Anh nhắm mắt lại, trong thoáng chốc, tựa hồ như đang nghe thấy một giọng nói.
“Chu thủ trưởng, vợ bé nhỏ của anh ngã xuống rồi. Muốn ôm một cái thì phải giơ thật cao.
mới có thể bò dậy!” Cô ngây thơ trợn to cặp mắt nhìn, ngồi ở trên sàn nhà đau lòng đầy ủy khuất nhìn anh.
Lâm Ngọc Linh.
Hơi thở của anh như ngừng trệ, và trái tim anh đau đớn dữ dội như nghẹt thở.
“Nếu anh không ký, tôi sẽ chết” Cô cố chấp đứng đó, trong mắt cô có một tia tuyệt vọng mà anh không thể hiểu được.
Do anh bảo vệ không tốt. Người đàn ông nhíu chặt mày, trái tìm nhăn nhó, ngón tay thon dài không khỏi nằm chặt áo sơ mi. Đó là lỗi của anh.
Khách sạn, Lâm Ngọc Linh mặc một chiếc áo khoác mỏng màu trắng đứng trước cửa sổ kiểu Pháp, bên ngoài trời đang mưa và rất to.
Cô không biết đã có những chuyện gì xảy ra trong hai ngày qua, nhưng cô rất thích mưa.
Thường thì mùa này sẽ không có mưa.
“Uống sữa đi!” Tiêu Thành Đạt bưng một ly sữa đến bên cạnh cô..
Cô xem qua bên trong cốc, nhấp một ngụm mà không nói lời nào, thật ra cô vẫn không thích cái mùi ngọt ngào cho lắm. Nhưng cũng không biết tại sao, bây giờ uống gì, mùi vị như thế nào, đối với cô ấy cũng không còn quan trọng nữa. Bởi vì, tất cả đều giống nhau.
“Địa điểm đã định chưa?” Giọng cô xa xăm, có chút hời hợt “Rồi!” Tiêu Thành Đạt đặt tay lên bờ vai gầy của cô, kéo cô ôm vào lòng, “Cô… thế nào rồi?”
“Tôi không sao”
Mạc Lâm Ngọc Linh rũ mắt xuống, giơ tay vỗ vỗ lưng anh ta, “Sư phụ, tôi rất tốt”
“Không, cô không tốt”
“Coi như không tốt, cũng rất khá”
Tiêu Thành Đạt khóe môi giật giật, trên khuôn mặt lạnh lùng hiện lên một tỉa ảo não. Anh ta không giỏi thuyết phục mọi người, càng không biết an ủi. Dưới tình huống này, ngoài việc mang cho cô một ly sữa bò, anh ta cũng không biết nên làm cái gì nữa. Trong lòng, mơ hồ có một sự đau đớn “Hai người, vừa mới nhận được tin, Chu Hoàng Anh đem Tạ Miên giam giữ tại hải quan, nói rằng cô ta đang giấu vật phẩm đặc biệt gì đó.
Họ đang kiểm tra sức khỏe, Tạ Miên từ chối, cuối cùng anh ta vô cùng hung hãn trước mặt mọi người lột sạch đồ của cô ta, hơn nữa còn lục soát hai túi đồ, Tạ gia coi như mất hết mặt mũi, danh tiếng bị xú uế rồi” Lục Vương từ lầu hai đi xuống, phiền não gãi trán, “Đi đòi người sao? “
“Nếu anh ấy thích thì để anh ấy đi , nếu Tạ gia không chịu nổi đả kích này, theo tôi còn nhiều việc quan trọng hơn phải làm”
Lục Vương ngẩn người. Hắc. Đây chính là đồ đệ của anh ta và Tiêu Thành Đạt sao? Bình tĩnh và thờ ơ như vậy.
Lục Vương xoa xoa mắt, “Đồ đệ, cô đừng hù chết nhị sư phụ, cô đi ngủ đi”
Lâm Ngọc Linh nghe vậy không khỏi bật cười, môi nhếch lên, “Được, tôi sẽ không dọa anh, Nhị sư phụ, xuống lầu giúp tôi mua một chai sữa bò Mộc Châu được không?”
“Được rồi, tiện thể tôi sẽ đi mua một điếu.
thuốc, ở trong này ngộp thở muốn chết.”
Uỳnh. Cửa đóng lại.
“Cô trước kia sẽ không như vậy!” Tiêu Thành Đạt cau mày, cưỡng ép Lâm Ngọc Linh nhìn mình, “Cô không thích Lục Vương, cho nên mới đuổi anh ta đi, có đúng không?”
“Đúng vậy!” Lâm Ngọc Linh thản nhiên trả lời anh, “Sư phụ định nói với tôi, tôi đã làm sai chuyện gì sao?”
“Đối với chúng tôi, cô cũng phải như vậy sao?”
Cô yên lặng, xoay người nhìn mây đen bên ngoài. Là từ khi nào thì bắt đầu? Có lẽ là giấc mơ trên thế giới chỉ còn lại một mình cô.
Có thế là sớm hơn trước, cô một mình đi trong màn mưa bảo vệ thỏa thuận ly hôn, mong đưa mẹ và Ngọc Huy rời thành phố sớm, sau đó sẽ không bao giờ quay lại Hoặc là sớm hơn nữa, là lúc mà người nhà Chu Hoàng Anh không chấp nhận mình, là lúc ông Chu tìm được mình, sớm nữa, sớm hơn nữa Từ khi mà cô lệ thuộc vào Chu Hoàng Anh, cô nên nghĩ đến một ngày như vậy.