Mục lục
Ông Xã Là Chiến Thần Lâm Ngọc Linh Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 266: Bị đồn đến đường cùng mới có thể tìm thấy lối thoát

Một nhóm người mệt tựa như những con cá chạch nằm tê liệt, họ không quan tâm đến việc có sạch sẽ hay không, chỉ nằm nghỉ ngơi tạm, lười không muốn động đậy chút nào.

“Tất cả đứng lên cho tôi, tôi không cho phép các cô các cậu nghỉ ngơi!” Dương Viễn hét lên, lại đem vòi nước nhằm vào bọn họ.

Điều này giúp Lâm Ngọc Linh chống lại cái chết có cơ hội thở dốc, trí nhớ trong đầu cũng có một chút ít được khôi phục.

Chu Hoàng Anh nói với cô rằng không có thiên tài bẩm sinh, chỉ có kẻ ngu mới ngừng cố gắng.

Càng ở trong hoàn cảnh hiểm nghèo, thì càng hiểu được bị dồn đến đường cùng mới tìm thấy lối thoát là gì!

Vì vậy, cô không thể thua!

“Xin chào quý vị khán giả thân mến, tôi là phát thanh viên xx, hôm nay trời có nhiều mây, chúng ta hãy cùng nhau đi đến con sông Hồng xinh đẹp…”

Đột nhiên ngay tại lúc dòng nước đang chảy xiết, một giọng nói trong trẻo ngọt ngào chậm rãi vang lên.

Cách đó không xa, đôi môi đỏ mọng của Lâm Ngọc Linh khẽ mở ra, những lời đọc tin tức tuôn ra từ miệng cô.

Sắc mặt của cô ấy bình tĩnh chưa từng có, ngay sau đó cô đã đọc diễn cảm hết một nửa số từ.

Không có một sai lầm nào.

Tất cả mọi người dường như thấy được hy vọng giống nhau, ánh mắt phát sáng nhìn chăm chăm vào cô.

Dương Viễn cũng phản ứng vào lúc này, phun tất cả nước về phía Lâm Ngọc Linh không thương tiếc.

“Phụt. phụt.”

Nếu không có sự hỗ trợ của mọi người, sức khỏe mỏng manh của Lâm Ngọc Linh không thể chống lại lực nước cực mạnh đó.

Người đều té lăn quay trên mặt đất.

Cô đã cố gắng kiên trì đứng dậy nhiều lần, nhưng đều vô ích, cô quá yếu.

Dương Viễn lạnh lùng kéo môi, nụ cười tự như ma quỷ châm chọc, giống như lời anh ta đã nói, buông tha cho bọn họ! Anh ta không làm được!

Tinh thân chiến đấu của Lâm Ngọc Linh vừa khơi dậy đã bị dập tắt, nếu bỏ mặc sẽ biến mất!

Các học viên một bên lòng đều như lửa đốt.

Đột nhiên, đám đông không biết là ai lớn tiếng hô lên: “Lâm Ngọc Linh vẫn đang rất cố gắng, chúng ta không thể từ bỏ hy vọng! Mọi người mau đứng dậy, các cô gái đều nắm tay nhau, các bạn nam dùng lưng để giúp Lâm Ngọc Linh chống đỡ dòng nước để giúp cô đọc diễn cảm hết bản thảo!

Lời nhắc nhở này đã giành được sự ủng hộ của các học viên.

Giờ phút này, bọn họ không quan tâm đến xích mích của họ với Lâm Ngọc Linh, những người ngày thường nhắm vào cô đều đồng loạt đứng dậy.

Tay nắm chặt tay, đứng chắn nước…

Tất cả lực lượng đều đều xếp thành một.

Ngay cả Dương Viễn cũng ngạc nhiên và bất ngờ trước sự thay đổi này.

Thật lâu sau, anh ta mới hài lòng gật đầu, dùng tông giọng chỉ có anh ta mới nghe thấy lời mình nói: hà, bây giờ mới ra dáng những quân nhân”

Có nhóm bạn học giúp đỡ, nước chảy về phía Lâm Ngọc Linh đã giảm đi đáng kể, nhìn thấy ánh mắt tin tưởng của mọi người, hốc mắt cô lập tức đỏ lên.

Vì vậy, cô không để họ không phải thất vọng.

Lâm Ngọc Linh tiếp tục đọc diễn cảm nửa đoạn còn lại, có lẽ với sự giúp đỡ của nước lạnh đầu óc cô trở nên sáng suốt hơn.

Cố gắng từng từ một, không mắc lỗi sai nào, Cuối cùng.

Dòng nước trước mặt giảm dần rồi biến mất.

Dương Viễn hét lên: “Bài kiểm tra lần này, đã thông qua!”

Những lời này họ đã phải chờ đợi rất lâu rồi đúng là khổ tận cam lai!

“AI Tốt quá rồi!”

“Đây đều là công lao của Lâm Ngọc Linh, dù thể nào đi nữa tôi khẳng định mình không.

thể có được lý trí như cô ấy, nhanh lên! Tất cả mọi người chúng ta đến ôm cô ấy một cái nào!”

Các học viên đã quá phấn khích đến mức không thể kiểm soát được bản thân.

Bọn học người sau nổi người trước tất cả đều lao vào ôm Lâm Ngọc Linh, thực sự xem cô như một ngôi sao may mắn, ai nấy đều ướt sũng nhưng lại có một chút thú vị.

Đôi môi nhợt nhạt của Lâm Ngọc Linh vui mừng mỉm cười.

Lần đầu tiên cô cảm thấy buổi huấn luyện không kinh khủng như cô tưởng tượng, ít nhất cô cũng hiểu rằng qua lần kiểm tra này, khoảng cách giữa cô và các bạn trong lớp được kéo gần hơn.

Huấn luyện ba ngày liên tiếp mỗi lần đều tàn nhẫn hơn so với trước.

Có rất nhiều người được đưa đến bệnh xá trong tình trạng hôn mê, khi tiến vào doanh trại thì ai nấy cũng là nữ thân, nam thần sạch sẽ, nhưng sau vài ngày gây sức ép, bọn họ đen lại và thô ráp.

Nữ sinh khoa tin tức đã ít đi, bây giờ Lâm Ngọc Linh là người duy nhất chưa từng đến bệnh xá.

Mọi người đều ngưỡng mộ thể lực của Lâm Ngọc Linh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK