Mục lục
Hoàng Tử Yêu Nghiệt - Lãnh Thiên Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lãnh Thiên Minh gật đầu: “Đúng vậy, ta cũng cảm thấy liên quan tới chúng, nhưng ta không thể hiểu nổi, tại sao chúng nhất định phải giết ta, thậm chí không tiếc điều động cả đội cảnh vệ của Đại Lương, rõ ràng là không từ mọi thứ để đẩy ta vào chỗ chết. Giết ta mang lại lợi ích gì cho chúng?”



“Khai chiến…”




Hai người không hẹn mà đồng thanh nói.



Xét từ tình hình hiện tại, nếu muốn giết hắn thì chắc hẳn không phải Lãnh Liệt Vương hay hoàng đế Hiên Viên. Nếu là hai người này thì không cần phiền phức đến vậy. Như thế thì chắc hẳn là vài người nào đó ở hai nước có chung mưu đồ, hi vọng nhờ việc bản thân bị giết mà phát động chiến tranh, nhưng chiến tranh thì có lợi cho ai cơ chứ?



Lãnh Thiên Minh hoàn toàn rơi vào vòng luẩn quẩn của thắc mắc…




“Thất hoàng tử không cần phải lo lắng quá độ, chí ít với tin tức mà chúng ta thu thập được tới hiện giờ chứng minh tướng Tề không nói dối, vậy thì kẻ muốn người chết chắc chắn không phải Lãnh Liệt Vương”, Lãnh Hàn nói.



Lãnh Thiên Minh lặng lẽ gật đầu: “Đúng vậy, nhưng điều này đồng thời cũng chứng minh một số thế lực đi lại giữa hai nước đã đạt tới đồng thuận từ lâu, giết ta chẳng qua chỉ là một trong số những thủ đoạn để khai chiến. Chỉ sợ rằng cho dù ta có bị giết hay không cũng chẳng thể ngăn nổi tai họa này ập tới…”



Lãnh Hàn cũng hiểu được lời nói của Lãnh Thiên Minh, đôi bên chìm vào im lặng…



Sáng sớm ngày hôm sau, thống lĩnh cấm quân Thích Kinh Phong tới dịch quán…



“Nghe nói Thất hoàng tử hôm qua gặp thích khách, hoàng đế ta rất lo lắng, đặc mệnh ta tới điều tra. Theo thông tin mà bên ta nhận được, có cả đội cảnh vệ của Đại Lương ta tham gia tập kích, đúng là khiến người khác khó lòng tưởng tượng. Sáng sớm ta tới điều tra lịch ra vào của đội cảnh vệ, thế mà không có bất kỳ lần ra ngoài nào được ghi chép lại, nhưng Thất hoàng tử cứ yên tâm, bọn ta nhất định sẽ điều tra rõ ngọn ngành”, Thích Khinh Phong nói.



Lãnh Thiên Minh đã dự đoán được kết quả này từ trước: “Cảm tạ Thích tướng quân quan tâm, nếu đội cảnh vệ này dám tới, chắc hẳn đã chuẩn bị sẵn sàng, không thể để người ta điều tra ra chân tướng. Từ đó đủ thấy, quyền lực của nhân vật đứng sau lớn đến mức khó tưởng tượng nổi”.



Thích Kinh Phong cũng trầm ngâm suy nghĩ rồi thở dài: “Ôi, thật là rắc rối, rất nhiều sự việc sau này cũng không thể nói rõ với Thất hoàng tử, chỉ hi vọng trước khi người rời khỏi Đại Lương sẽ không xảy ra chuyện rối loạn nào nữa. Trong mấy ngày này đại vương sẽ triệu kiến, mong Thất hoàng tử kiên nhẫn chờ đợi”.



Sau đó Lãnh Thiên Minh ở lại dịch quán hai ngày, lật giở lượng lớn sử thư của Đại Lương, cũng có được nhận thức hoàn toàn mới về quốc gia này…



Đợi đến chập tối ngày thứ ba, vương cung ở thành Thiên Khải cuối cùng cũng phái thái giám triệu kiến tới, bảo mình ngày mai tiến cung diện thánh.



“Cuối cùng cũng tới rồi!”, Lãnh Thiên Minh thở phào một hơi, gần đây xảy ra quá nhiều việc khiến mình nín nhịn tới mức khó chịu, ra ngoài gặp hoàng đế Đại Lương và bách quan xem trong đầu họ rốt cuộc nghĩ điều gì…



Sáng sớm ngày hôm sau, đám đông được cấm quân dẫn vào hoàng cung Thiên Khải, lạch trời khổng lồ hình thành nên hàng phòng ngự tự nhiên, cần phải đi qua cầu treo mới vào được hoàng cung, nơi nào cũng là phù điêu ngọc thạch xa hoa, vô số cấm quân đang canh gác ở đây…



Không biết đi qua bao nhiêu cổng thành, cả quá trình chầm chậm tăng độ cao, tới khi có thể nhìn rõ đại điện Thiên Khải sừng sững ở nơi cao kia, đủ khiến người ta phải kính sợ…



“Người có tiền thật khác biệt, đợi sau này ta có tiền rồi cũng phải xây cho mình một tòa…”, Lãnh Thiên Minh không khỏi nghĩ thầm…



Cấm quân đưa đám đông tới một phiên điện, đợi được triệu kiến, sau khoảng nửa canh giờ, từ phía xa vọng tới tiếng hô…



“Triệu Thất hoàng tử Bắc Lương vào điện diện thánh…”



Cùng với âm thanh vọng tới, một thái giám chạy vào nói: “Thất hoàng tử, hoàng đế bệ hạ triệu người vào trong”.


Lãnh Thiên Minh chỉnh sửa lại y phục, liếc mắt nhìn Lãnh Hàn và Trình Khai Sơn rồi đi theo thái giám ra ngoài, chẳng được bao lâu đã tới cửa lớn của đại điện Thiên Khải. Đưa mắt nhìn ra, mặt đất và cột đá được điêu khắc từ bạc ngọc khiến cả đại điện sáng bừng lên, cho người ta cảm giác hào sảng, xa hoa, có nội hàm…



Lãnh Thiên Minh tiến vào trong, vô số đại thần nghiêng đầu nhìn sang, đối với Thất hoàng tử tuổi vừa mười bảy đã một mình toàn thắng cả danh sĩ học tử của Đại Lương này, họ cũng rất tò mò...




Lãnh Thiên Minh không kiêu ngạo không siểm nịnh, tới gần hơn và nói: “Thất hoàng tử Bắc Lương Lãnh Thiên Minh tham kiến hoàng đế bệ hạ Đại Lương, mong hai nước vĩnh kết giao bang, chung sống hiền hòa, đây là bang giao quốc thư của Lãnh Liệt Vương Bắc Lương ta”.







Nói rồi Lãnh Thiên Minh đưa quốc thư đã chuẩn bị sẵn từ trước cho thái giám ở bên cạnh, quốc thư bang giao này chẳng qua là một công cụ để sứ thần qua lại, dù sao thì đến địa bàn của người ta, thế nào cũng phải tôn trọng một chút…



“Ngươi là Thất hoàng tử Bắc Lương à, quả nhiên niên thiếu hữu vi”, hoàng đế Hiên Vũ nói.




Bấy giờ Lãnh Thiên Minh mới ngẩng đầu nhìn sang, chỉ thấy hoàng đế Hiên Vũ là một nam tử trung niên trông có vẻ hiền hòa, cảm giác khác hẳn Lãnh Liệt Vương, khiến người ta cảm thấy dễ dàng thân cận nhưng không dám mạo phạm…



“Tạ hoàng đế bệ hạ tán thưởng…”



Lúc này đây một đại thần ở bên cạnh mỉm cười bước ra: “Ha ha, bệ hạ nói chí phải, nếu không phải hôm đó vi thần tận mắt thấy được tài học của Thất hoàng tử, người khác có nói, thần cũng không tin”.



Lãnh Thiên Minh ngoái đầu nhìn sang, hóa ra là người quen, Lưu Bất Đắc, Lãnh Thiên Minh cũng cười: “Chào Lưu đại nhân”.



Lưu Bất Đắc nhìn Lãnh Thiên Minh, tiếp tục nói: “Hôm đó từ biệt, mới qua chưa đầy hai năm, Thất hoàng tử đã trở nên ung dung điềm tĩnh hơn trước kia, nghiễm nhiên trở thành bá chủ một phương, vi thần bội phục”.



“Lưu Bất Đắc, ông đừng vì thua tên tiểu tử này mà cố ý nâng cao giá trị của hắn đấy chứ, ta thấy hắn cũng không có gì ghê gớm”, một thiếu niên đứng trước mặt nói.



Lãnh Thiên Minh nhìn sang, trước mặt hắn là hai thiếu niên với cách ăn mặc hoàn toàn khác với triều thần…



“Xem ra đây chính là hai vị hoàng tử của Đại Lương”, Lãnh Thiên Minh thầm nghĩ.



Quả nhiên Lưu Bất Đắc cười nói: “Nhị hoàng tử chê cười rồi, chuyện tỉ thí thất bại vào hôm đó cũng không phải một mình ta có thể quyết định được, vả lại các Nho sĩ tham gia tỉ thí cùng thua đến tâm phục khẩu phục, ta chỉ nói thật mà thôi”.



Hoàng đế Hiên Vũ xua xua tay, đám đông không nói gì nữa.



“Thất hoàng tử, trước đó phụ hoàng của ngươi nói muốn phái sứ thần đi sứ Đại Lương ta, ta đã chỉ đích danh hi vọng ngươi sẽ đến, ngươi có biết vì sao không?”, hoàng đế Hiên Vũ hỏi.



Lãnh Thiên Minh kinh ngạc đáp: “Thiên Minh không biết”.



Hoàng đế Hiên Vũ mỉm cười: “Bởi vì ta rất tò mò về ngươi”.



“Tò mò, lẽ nào chỉ vì bài thơ đó của vãn bối?”, Lãnh Thiên Minh hỏi.



“Không”, hoàng đế Hiên Vũ đứng dậy nói: “Bởi vì những lời ngươi đã nói ở cổng thành khi tới thành Kim An”.



“À…”, Lãnh Thiên Minh thấy ớn lạnh toàn thân, hôm đó mình biện giải về ý nghĩa của thiên hạ cùng Phương Thư Thần, những lời đó đã truyền tới chỗ hoàng đế Hiên Vũ rồi…



Lãnh Thiên Minh mỉm cười: “Đó chẳng qua là một chút ngu kiến của vãn bối…”



Nhưng hoàng đế Hiên Vũ không để tâm tới Lãnh Thiên Minh, lầm bầm tự nói: “Thiên hạ là thiên hạ của người trong thiên hạ, không phải là thiên hạ của Đại Lương ta, cũng không phải thiên hạ của Bắc Lương ngươi, ngươi thực sự nghĩ như vậy sao?”



Lãnh Thiên Minh cũng không chắc có phải hoàng đế Hiên Vũ đang hỏi mình hay không, đành phải trả lời
1647064394663.png

Lãnh Thiên Minh mỉm cười: “Lời của nhị hoàng tử chính là cốt lõi, bách tính mãi mãi là chủ nhân của thiên hạ này, mà vương triều là đại diện của bách tính. Vương triều thay đổi, bách tính không ngừng sinh sôi, đâu đã từng thấy vương triều nào có thể truyền đời truyền kiếp…”



“Ngươi nói nhăng nói cuội gì thế!”, nhị hoàng tử tỏ ra mất kiên nhẫn.




Hoàng đế Hiên Vũ thoáng suy ngẫm: “Thế ngươi nói chủ nhân của vương triều này nên đóng vai trò gì trong đó?”



Câu nói này khiến tất cả mọi người trong đại điện cực kỳ căng thẳng, nhất là đại hoàng tử và nhị hoàng tử đứng ở phía trước…



Lãnh Thiên Minh cũng khá ngờ vực, câu hỏi của hoàng đế Hiên Vũ này đã vượt xa dự đoán của bản thân. Đối với Đại Lương, dù sao hắn cũng chỉ là một ngoại thần, tại sao lại bắt mình thảo luận mấy chuyện này nhỉ…




Lãnh Thiên Minh ngẫm ngợi trong phút chốc: “Chủ nhân của vương triều tất nhiên phải lấy cảnh thái bình của bách tính làm nhiệm vụ cho bản thân. Nước có thể đẩy thuyền cũng có thể lật thuyền, mấy ngày nay vẫn bối lật giở sử sách về hưng suy của các vương triều trung nguyên, không có triều đại nào nằm ngoài đạo lý này”.



Hoàng đế Hiên Vũ gật gật đầu: “Thế nên ngươi cho rằng, với tư cách là chủ nhân của vương triều, yêu dân như con mới là điều quan trọng nhất, đúng chứ?”



Lãnh Thiên Minh gật đầu: “Đúng”.



Đám đông trong đại điện cực kỳ căng thẳng, phải biết rằng không ai không rõ tính cách của hai vị hoàng tử, họ căn bản không coi sống chết của bách tính ra gì. Hoàng đế Hiên Vũ đang định làm gì đây?



Hoàng đế Hiên Vũ cười nói: “Tốt, ta nghe nói chuyện hôm đó Thất hoàng tử thắng học sĩ của Đại Lương ta, có rất nhiều văn nhân Đại Lương ta không phục, vẫn luôn hi vọng có cơ hội được phân bì cao thấp cùng Thất hoàng tử. Không biết Thất hoàng tử có bằng lòng không?”



Lãnh Thiên Minh mờ mịt: “Vãn bối không biết phải tỉ thí điều gì?”



“Cứ luận về đạo nghĩa trong thiên hạ, bổn phận của muôn dân, xem xem kiến giải của ai thắng được sự đồng tình của mọi người, thế nào hả?”, hoàng đế Hiên Vũ đáp.



“À, thắng thua là do ông quyết định cả, thế thì còn tỉ thí cái gì?”, Lãnh Thiên Minh thầm nghĩ, nhưng vẫn đành phải đồng ý: “Đều nghe bệ hạ sắp xếp…”



Lúc này đây, một thiếu nữ đương tuổi xuân thì đứng sau bức bình phong của đại điện, len lén nhìn về phía đại điện…



Đợi khi ra khỏi hoàng cung, Lãnh Thiên Minh mới kể lại nội dung đối thoại cho Lãnh Hàn…



Lành Hàn im lặng một lúc lâu rồi nói: “Thất hoàng tử, hình như ta hiểu ra đôi chút rồi”.



Lãnh Thiên Minh vui mừng: “Sao thế?”



Lãnh Hàn đáp: “Với thân phận của hoàng đế Hiên Vũ, không thể nào chỉ đích danh một hoàng đế đi sứ, trừ phi ông ta có mục đích khác. Nếu ta đoán không nhầm, đối với hoàng đế Hiên Vũ, người khá hữu dụng”.



“Hữu dụng ư? Ta có tác dụng gì với ông ấy?”, Lãnh Thiên Minh hỏi.



“Nếu ta đoán không nhầm, triệu người đi sứ, rất có khả năng vì hoàng đế Hiên Vũ đã lên kế hoạch từ trước, người chỉ là công cụ để ông ấy lợi dụng thôi”, Lãnh Hàn đáp.



“Có ý gì?”



Lãnh Hàn tiếp tục nói: “Bản thân Thất hoàng tử có lẽ không có đất dụng võ, nhưng những lời mà người nói khi rời khỏi đô thành Bắc Lương thì có”.
Lãnh Hàn hít một hơi thật sâu, nói: “Ta có một linh cảm, hoàng đế Hiên Vũ muốn mượn lời của ngài để phủ định hai hoàng tử của mình”.



“Cái gì?”, Lãnh Thiên Minh giật mình nói: “Phụ định hai hoàng tử duy nhất mình có, thế ngôi vị hoàng đế của ông ta…”




Lãnh Thiên Minh như vừa hiểu ra điều gì đó, nhìn Lãnh Hàn nói: “Ý của ngươi là… Hoàng đế Hiên Vũ muốn để ngôi vị hoàng đế của mình… Lại cho công chúa?”



Lãnh Hàn gật đầu nói: “Đúng vậy, đó chính là lời giải thích duy nhất ta thấy hợp lý, tuy là vương triều Trung Nguyên vẫn chưa có tiền lệ nữ tử làm hoàng đế, nhưng các quốc gia xung quanh thì thấy mãi cũng thành quen, chẳng hạn như nữ hoàng tộc Hồng Mao…



Công chúa Đại Lương Hiên Vũ Ngọc Nhi từ nhỏ đã yêu dân như con, rất được lòng kính yêu của dân chúng, hoàng đế Hiên Vũ cũng rất thích, mà hai đứa con trai kia thì ngang ngược, kiêu căng, khát máu đánh giết, hoàng đế Hiên Vũ dạy dỗ năm lần bảy lượt không được gì, bọn họ cũng cực kỳ khó chịu với Hiên Vũ Ngọc Nhi, nói cách khác, nếu hoàng đế Hiên Vũ đi rồi, chắc chắn Hiên Vũ Ngọc Nhi cũng sẽ xảy ra chuyện, thế nên một người phụ thân muốn bảo vệ nữ nhi của mình, có lẽ ông ta sẽ làm bất kỳ chuyện gì…”




Lãnh Thiên Minh cười khổ nói: “Nếu thật sự là thế thì ta thật sự là công cụ để người ta lợi dụng từ đầu đến cuối, có người muốn lợi dụng ta để khởi phát chiến tranh, hoàng đế Hiên Vũ muốn lợi dụng ta để cho nữ nhi mình một danh phận hẳn hoi, không biết là phụ vương có lợi dụng ta luôn không… Buồn cười thật…”



Lãnh Hàn nói: “Thất hoàng tử cũng không cần phải bi quan quá, đó không phải chuyện chúng ta có thể quyết định, chúng ta chỉ có thể bảo vệ bản thân mình thật tốt, đừng để bị cuốn vào trong vũng nước đục…”



“Thất hoàng tử, đại nhân Lưu Bất Đắc cầu kiến…”, đột nhiên có thân vệ chạy vào nói.



“Lưu Bất Đắc? Ông ta đến làm gì?", vẻ mặt Lãnh Thiên Minh khá là khó hiểu, nhưng vẫn cho người mời ông ta vào…



Lưu Bất Đắc đi đến, cười nói: “Thất hoàng tử, mạo muội làm phiền, đừng trách, đừng trách nha…”



Lãnh Thiên Minh cười nói: “Không sao, nhưng không biết Lưu đại nhân đến đây vì chuyện gì?”



Lưu Bất Đắc cười nói: “Cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là hoàng đế bệ hạ tổ chức cuộc thi tranh luận, hi vọng thất hoàng tử nhất định phải dồn toàn lực ứng phó nha”.



Lãnh Thiên Minh nói: “Tất nhiên Thiên Minh sẽ dồn hết sức, chỉ là không biết cuộc thi tranh luận này có quan trọng lắm không? Mà phải nhờ đến Lưu đại nhân đi một chuyến, hay là còn ẩn tình gì khác?”



Lưu Bất Đắc vội hỏi: “Ha ha, thất hoàng tử lo lắng quá rồi, làm gì có ẩn tình, chỉ là một cuộc thi tranh luận bình thường mà thôi”.



Sau đó Lưu Bất Đắc bào cho Lãnh Thiên Minh địa điểm và thời gian rồi rời đi…



“Thiên Môn?”, Lãnh Thiên Minh nhìn Lãnh Hàn hỏi: “Địa điểm tranh luận tên Thiên Môn mà Lưu Bất Đắc bảo là nơi thế nào?”



Lãnh Hàn ngẩn người, nói: “Thiên Môn chính là nơi tế tự của nhà Hiên Vũ, xem ra chúng ta đã đoán đúng, hơn nữa có vẻ Lưu Bất Đắc cũng biết chuyện”.



Lãnh Thiên Minh nói: “Con người Lưu Bất Đắc này ta cũng có biết đôi chút, một lòng vì Đại Lương, vì dân chúng, nếu như ông ta cũng không muốn giang sơn Đại Lương này rơi vào tay hai vị hoàng tử, bản thân ta cũng không thấy kỳ quái”.



Đảo mắt mà ngày tranh luận đã tới, khi Lãnh Thiên Minh đến thì phát hiện Thiên Môn đã kín người hết chỗ, có học giả dân chúng đến xem, cũng có vô số quan viên đại quan, hoàng thất thì lại góp mặt cực kỳ đông đủ…


“Hay cho lão già Hiên Vũ, đúng là xem ta như vũ khí của mình đấy nhỉ”, Lãnh Thiên Minh thầm nghĩ, cuộc thi tranh luận này với hắn mà nói, thắng và thua không có ý nghĩa gì quá lớn, thật ra hắn càng hy vọng hai hoàng tử có thể kế thừa ngôi vị hoàng đế, thế thì Bắc Lương mới có cơ hội đánh bại Đại Lương…
Chẳng mấy chốc đã đến thời gian tranh luận, có một quan viên đi lên đài cao nói: “Nay dòng họ Hiên Vũ được hưởng phúc của người đi trước, có được đất đai nhà cửa, tất nhiên sẽ dồn hết sức phấn đấu vì kế thừa cho mai sau, nhưng thiên đạo khó dò, hôm nay trẫm đứng trước mặt các vị tiền bối tổ chức tranh luận, để thiên hạ có thể đạt được tương lai…”



Khi vụ quan đó đọc xong thì một quan viên khác lại tiến lên nói: “Cuộc tranh luận hôm nay không có quy tắc, hai bên có thể thoải mái phát biểu ý kiến của mình, sau đó quyết định thắng thua từ cái vỗ tay của mọi người”.




“Chủ đề tranh luận hôm nay được thất hoàng tử Bắc Lương đề ra, là một người nắm quyền của một vương triều, điều kiện tiên quyết là gì?”



Lãnh Thiên Minh thầm mắng trong lòng: “Con mẹ nó, ta nói thế bao giờ, nhìn ra đằng xa mà xem, hai hoàng tử Đại Lương đang dùng ánh mắt giết người nhìn ta chằm chằm kia kìa…”



Đã đến nước này rồi thì Lãnh Thiên Minh cũng đã hiểu được, tất cả mọi thứ chẳng qua chỉ là một màn kịch, là hoàng đế Hiên Vũ mượn danh nghĩa của hắn để diễn cho người trong thiên hạ xem một tuồng kịch…




Được rồi, nếu muốn diễn thì ta sẽ diễn với các ngươi đến cùng, nhìn sang hai hoàng tử nhìn mình với ánh mắt dữ tợn, Lãnh Thiên Minh đột nhiên cảm thấy mình giúp hoàng đế Hiên Vũ diễn màn kịch này hẳn có lẽ cũng là một chuyện tốt, bởi vì một khi hai hoàng tử này biết phụ hoàng mình muốn truyền ngôi cho muội muội… Thế thì quá là náo nhiệt…



Lãnh Thiên Minh và Lãnh Hàn đi lên đài cao, đại diện cho Bắc Lương, còn Đại Lương thì là Lưu Bất Đắc và một vài học giả…



“Thất hoàng tử, chủ đề bàn luận này bắt nguồn từ thất hoàng tử, thế mời thất hoàng tử bắt đầu trước”, một học giả đối diện nói.



Lãnh Thiên Minh đứng lên nói: “Đúng là Thiên Minh từng nói vạn dân chính là cái gốc cái rễ của thiên hạ, chủ đề này cũng là đạo lý đó, Thiên Minh cho rằng người nắm quyền nên xem bách tính là quan trọng nhất, lòng mang thiên hạ mới là những phẩm chất cần có của một người cầm quyền”.



Một học giả đối diện đứng dậy cười nói: “Lời thất hoàng tử nói bọn ta cũng từng nghe nói, tuy kinh hãi nhưng cũng không dám hoàn toàn gật bừa, dân chúng tất nhiên là quan trọng với đất nước, nhưng nếu không có một người lãnh đạo mạnh mẽ, ai có thể dẫn hướng cho dân chúng được? Thế nên học trò cho rằng thứ quan trọng nhất với một người nắm quyền là năng lực cá nhân, nhất định phải sát phạt quyết đoán, quyết sách thiên hạ”.







Lãnh Thiên Minh cười nói: “Đúng vậy, khả năng của người nắm quyền quan trọng là điều không thể phủ nhận, nhưng thử hỏi lại xem người nắm quyền có phải là người luôn đúng không? Bao nhiêu vương triều diệt vọng đều vì những quyết định sai lầm của người nắm quyền mà ra cả, chắc ta cũng không cần phải đưa ra ví dụ đâu nhỉ”.



“Đúng vậy”, Lãnh Hàn cũng đứng lên nói: “Nếu người nắm quyền chỉ lo cho cái gọi là uy quyền của mình, không quan tâm gì đến sống chết của dân chúng, không thể nhìn nhận vấn đề từ góc độ của người dân, kết quả cuối cùng chính là tiếng oán than dậy trời ngập đất, thế thì dù có là quốc gia lớn đến mức nào cũng sẽ diệt vong mà thôi”.



Mấy người đối diện đều lộ vẻ mặt khó xử, chủ đề này quá nhạy cảm, chỉ cần nói sai nửa câu thôi sẽ là tội mất đầu…



Một thái giám bước ra khỏi từ đường nói: “Hoàng đế bệ hạ có chỉ, những lời bàn luận hôn nay đều sẽ không bị trách tội, mong các học giả lấy thiên hạ làm đầu, cố gắng tranh biển”.



Một học giả đứng lên nói: “Chuyện quốc gia to lớn đâu phải là thứ mấy tòa thành có thể so sánh được, đôi khi vì quốc gia vì đại nghĩa, đưa ra quyết định hy sinh một vài người cũng là chuyện thường, chẳng lẽ đó không phải là khả năng mà người nắm quyền nên trang bị sẵn ư? Thế nên ta nghĩ rằng người cầm quyền nên là người sát phạt quyết đoán, không câu nệ tiểu tiết như đại hoàng tử”.



Lãnh Thiên Minh đang định lên tiếng thì một học giả khác đã đứng lên nói: “Bàn về sát phạt quyết đoán, thế thì buộc phải nói đến nhị hoàng tử, trước đó khi Đông Hải có cướp, dân chạy nạn không thể đếm xuể, phá biên giới Trường Thành, nếu không có nhị hoàng tử ra lệnh dọn dẹp mười dặm Trường Thành thì e là đến tận bây giờ vẫn chưa thể bình yên được”.



Lãnh Thiên Minh thầm nghĩ “Đến đây thì bản thân phải nhảy vào rồi”.



“Lời các vị nói ta đều đã nghe được, nhưng từ đầu đến cuối các ngươi vẫn không hề thấy được một vấn đề, thiên hạ vạn dân không chỉ có mình các ngươi là dân chúng Đại Lương, dân tị nạn Đông Hải cũng là một phần trong thiên hạ vạn dân, nếu như không có lòng bao dung cho dân chúng thì còn nói gì đến đại đạo”, Lãnh Thiên Minh nói.

1647064412103.png

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK