Mục lục
Hoàng Tử Yêu Nghiệt - Lãnh Thiên Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lãnh Thiên Minh nhìn mọi người trong trướng, đột nhiên lớn tiếng nói: “Truyền lệnh cho toàn bộ tướng sĩ, sáu mươi vạn tên cướp đã phá hoại và gây rối cho vô số dân chúng Sơn Đông, nếu có thể đánh tan trong một trận thì chính là hành động tạo phúc cho lê dân muôn đời, có chết cũng không tiếc…”



Trong đại trước Thiết Huyết liên minh, một đám người đang uống rượu ăn thịt, trong đó có một người cười to nói: “Không ngờ lần này hai mươi vạn nhân mã Hắc Kỳ quân lại dám ứng chiến, đúng là chán sống mà”.




“Nghe nói hắn có một đội súng ống, nhưng nó đối phó bộ binh còn được, kỵ minh của Thiết Huyết lên đến năm vạn quân, ta đoán chừng ngày mai vừa xung phong hắn đã đánh mất đội súng của mình rồi, ha ha…”



Dịch Thiên nhìn đầu sỏ đầy kiêu ngạo ương ngạnh của toáng cướp: “Căn cứ vào tin tức chúng ta lấy được, Hắc Kỳ quân mạnh nhất chỉ có đội súng đó mà thôi, kỵ binh không quá hai vạn, thế nên ngày mai vòng thứ thứ nhất chúng ta sẽ cử ra toàn bộ kỵ binh, dùng tốc độ nhanh nhất để đánh tan Hắc Kỳ quân…



Ngày hôm sau, mặt trời vừa mới mọc thì hai bên đã xếp thành hàng, chẳng mấy chốc, gần năm vạn kỵ binh từ toáng cướp của các thành trì đã tập kết xong, vọt về phía đại doanh Hắc Kỳ quân.



Gần năm vạn kỵ bình cùng xung phong, dùng từ đất trời rung chuyển để hình dung cũng không hề quá đáng, nhìn lại Hắc Kỳ quân, dùng một loại chiến thuật chưa ai thấy bao giờ, dùng một loại lá chắn che trước mặt, ba hàng súng đứng phía sau, xếp thành hàng đón địch…




Dịch Thiên từ xa nhìn lại cũng đầy khó hiểu, thầm nghĩ: “Không ngờ lại không dùng đến kỵ binh, chẳng lẽ chỉ dùng hai vạn quân bắn súng này để cản tấn công của năm vạn kỵ binh?”



Một thành chủ bên cạnh cũng cười to nói: “Hắc Kỳ quân này có biết đánh hay không vậy, dùng bộ binh để đánh với kỵ binh, đó chẳng phải là tìm chết ư”.



Nhưng đúng lúc này…



“Ầm… Ầm… Ầm…, một trăm năm mươi hỏa pháo nhắm ngay kỵ binh đang chạy đến, bắn ra, tiếng hỏa dược nổ mạnh vang vọng trong không gian, tạo thành một khoảng trống, vô số chiến mã vã kỵ binh bị nổ văng lên trời…



Nhưng đó chỉ mới là bắt đầu, hỏa pháo liên tục bắn ra không ngừng, kỵ binh vừa mới xung phong lên mấy ngàn thước thì đã bắn được gần ngàn hỏa dược…



“Sao sức tấn công của thứ vũ khí này lại đáng sợ như thế? Đó không phải là hỏa pháo bình thường ư?”, một tên đầu sỏ toáng cướp hét lớn.



Dịch Thiên cũng giật mình, biết Hắc Kỳ quân có vũ khí bí mật nhưng không biết số lượng nhiều như thế, uy lực cũng lớn đến vậy…



“Đừng sợ, sức mạnh của nó có lớn cách mấy cũng không thể nổ hết tất cả kỵ binh, chỉ cần đến gần thì họ sẽ tiêu tùng ngay”, một thành chủ khác hét lớn.



Rất nhanh, kỵ binh vẫn chưa bị bắn trúng nhanh chóng đến gần phạm vi tầm bắn của đội súng, nhưng tiếng nổ mạnh lại trì hoãn tốc độ tấn công của kỵ binh…



“Lá chắn, toàn bộ ngồi xuống, thế sống chết giữ vững tấm chắn, đội súng chuẩn bị…”



“Hàng thứ nhất… Ba lần bắn một lượt…”



“Đoàng… Đoàng… Đoàng”.



“Hàng thứ hai… Ba lần bắn một lượt”.



Chỉ huy đội súng liên tục đưa ra mệnh lệnh, mỗi một hàng bắn xong thì lập tức ngồi xuống nhét đạn vào, lặp lại động tác đã được luyện tập vô số lần…



Kỵ binh đã vọt đến rất gần, mắt thấy sẽ nhanh chóng lao tới bị một loạt đạn lao đến trước mặt như cuồng phong, hết toán này đến toán khác bị đánh bại, có người vọt đến gần được cũng bị tấm chắn ngăn cản…



Xác kỵ binh và chiến mã nhanh chóng chất thành đống khiến cho kỵ binh tiến đến phía sau phải chật vật chen chúc…



Đội súng vẫn không ngừng lại, cuối cùng sau khi có một kỵ binh quay đầu chạy thì tất cả kỵ binh đều bắt đầu lùi lại, nhưng hỏa pháo trên đầu lại chưa từng dừng lại…

1647077588700.png

"Lý thành chủ, trận chiến tranh này vừa mới bắt đầu, chúng ta còn nhiều người ngựa như vậy, ngài sợ cái gì?", một người khác hô lên nói.



Dịch Thiên vẫn không nói gì xua xua tay nói: "Quân Hắc Kỳ súng ống đạn dược lực mạnh, đến ta cũng không ngờ được, hiện giờ hi vọng các vị có thể đồng tâm hiệp lực, chung tay ngăn địch mới được".




"Dịch thành chủ, ở đây ngài là lớn nhất, mong ngài đưa ra ý kiến, tiếp theo nên đánh thế nào?", một người bên cạnh nói.



Dịch Thiên im lặng chốc lát rồi nói: "Quân Hắc Kỳ hỏa lực cường đại như vậy, nếu như cứ cố miễn cưỡng đánh nhất định sẽ tổn thất rất lớn, ta đề nghị phân chia binh lính ra hành động, bao vây quân Hắc Kỳ, tấn công cùng lúc từ nhiều đường, khiến bọn chúng không thể chú ý hết được".



Mọi người đều gật gù nói: "Vậy thì mời Dịch thành chủ sắp xếp".




Rất nhanh, Thiết Huyết liên minh liền phân quân ra làm ba đường, bắt đầu bao vây bọc đánh đại doanh của quân Hắc Kỳ.



Sau vòng giao chiến đầu tiên, mấy ngày tiếp theo hai bên đều không xuất binh.



"Thất hoàng tử, không hay rồi, thám tử vừa báo tin tới, đang có lượng lớn quân địch bao vây tới từ mặt sau và mặt trái quân ta, chẳng trách mấy ngày này không có động tĩnh gì, tiếp theo chúng ta nên hành động thế nào", Đa Đoạt nói.



Lãnh Thiên Minh nhìn bản đồ, phía bên phải hắn tiếp giáp biển lớn, Thiết Huyết liên minh đây là đang muốn bao vây tiêu diệt hắn mà.



"Theo ý kiến của Đa tướng quân, chúng ta nên làm thế nào?", Lãnh Thiên Minh hỏi, dù sao Đa Đoạt mới là lão tướng thân kinh bách chiến.



Đa Đoạt trầm mặc một lát rồi nói: "Theo mạt tướng, chúng ta không thể đợi ở đây cho kẻ địch bao vây, như vậy ưu thế của quân ta sẽ bị giảm mạnh, trước mắt nên nhắm chuẩn vào một đường, chủ động đánh ra, đánh xong liền chạy".



"Chạy?", Lãnh Thiên Minh kinh ngạc hỏi.



Đa Đoạt mỉm cười nói: "Ý của thần là đả thương nặng một đường trước, sau đó vừa đánh vừa rút, tìm kiếm địa hình có lợi đợi quân địch tới rồi tấn công. Bọn chúng người đông, chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội này, nếu như chúng ta có thể bố trí sẵn mai phục trước thì cũng có khả năng khiến Thiết Huyết liên minh trọng thương nặng nề".



Lãnh Thiên Minh gật đầu thầm nói: "Đúng vậy, trận đánh này chính là phải thiên biến vạn hóa, ta đã đồng ý quyết chiến ở đây nhưng chưa từng đồng ý ta sẽ không chạy mà".



"Được, vậy cứ làm theo lời ông nói đi, hơn nữa không thể đợi quân địch phản ứng lại, đêm nay lên đường", Lãnh Thiên Minh nói.



Nhanh chóng, dưới sự bảo vệ của đêm tối, quân Hắc Kỳ đã xuất phát xông về phía quân địch đang vây đến từ phía sau, còn đối với những binh lính quân Hắc Kỳ này, họ đều đã được tập luyện vô số lần đi đường đêm rồi...



Sáng sớm ngày hôm sau, trong đại trướng Thiết Huyết liên minh...



"Dịch thành chủ, không hay rồi, quân Hắc Kỳ đó chạy rồi..."



Dịch Thiên thất kinh kêu lên: "Cái gì? Chạy rồi, sao có thể chứ? Trận chiến này vừa mới bắt đầu, bọn chúng còn chưa chịu thiệt gì sao đã chạy rồi".



Người đến nói lớn: "Hoàn toàn chính xác, chỉ để lại một ít người nhằm đánh lừa chúng ta, chúng đã bỏ chạy trong đêm".



"Quân Hắc Kỳ này đúng là nực cười, đã hẹn chúng ta quyết chiến ở đây, giờ lại bỏ chạy, thế còn nói chuyện gì nữa", một tên lưu phỉ trọc đầu chửi bới.


Một tên lưu phỉ trọc đầu khác nói: "Dịch thành chủ, chúng ta khó khăn lắm mới có được cơ hội lần này, nếu như để chúng chạy mất thì sau này ắt sẽ hình thành đại họa, đợi đến về sau nếu như đến lượt quân Hắc Kỳ tới thảo phạt chúng ta, chúng ta chắc chắn không có cơ hội chiến thắng, cho nên lần này không thể bỏ qua cho chúng được".


Người khác nghe xong cũng thấy sợ hãi, mọi người đều đã chứng kiến qua thực lực của quân Hắc Kỳ, nếu như không phải có liên minh đại quân này, mà quân Hắc Kỳ muốn tới thảo phạt thì bọn họ sao có thể chống cự được...



Dịch Thiên đứng lên nói: "Mọi người cũng không cần quá lo lắng, người ngựa bao vây của chúng ta đoán chừng cũng sắp vào vị trí rồi, lập tức phái người đi điều tra phương hướng mà quân Hắc Kỳ rút lui, những người khác dốc toàn lực truy đuổi, tiền hậu giáp kích, một lần hành động tiêu diệt quân Hắc Kỳ.




Lãnh Thiên Minh và Đa Đoạt nghiên cứu tỉ mỉ bản đồ, nếu như có thể đánh tan lưu phỉ ngăn cản trong vòng một ngày thì có thể mai phục ở Tây Hà cốc, đây là nơi tốt nhất để bố trí mai phục...



"Thất hoàng tử, kẻ địch ở phía sau và sườn trái đều đã đuổi đến rồi", một thám tử báo tin.



"Kẻ địch ở phía trước tình hình thế nào?", Lãnh Thiên Minh hỏi.




Đa Đoạt nói: "Tuyệt đại đa số đều là bộ binh, dự đoán cũng khoảng 15 vạn người, cách chúng ta chỉ còn lại nửa ngày đi đường".



Lãnh Thiên Minh nghĩ ngợi rồi nói: "Truyền lệnh xuống dưới, nghỉ ngơi tại chỗ, đêm nay tập kích".



Đến giữa đêm, đám lưu phỉ đã đi được năm sáu ngày đường ngủ say như chết, hai tên lưu phỉ trực đêm đang nói chuyện phiếm.



"Con mẹ nó, bảo chúng ta đi nhiều ngày như vậy, giống như đang đùa giỡn vậy", một tên lưu phỉ chửi bới.



"Đúng vậy, ngươi nói xem chúng ta ở trong thành ôm gái ngủ sung sướng biết bao nhiêu, lại cứ phải chạy tới đây quyết chiến", một tên khác nói.



"Ngươi chưa thấy đại bác đó của quân Hắc Kỳ thôi, đến chiến mã cũng bị nổ cho bay đi, quá đáng sợ rồi".



"Ta biết, hơn nữa ta nói cho người hay, thành chủ chúng ta căn bản không muốn đánh, lần này bao vây từ phía sau là do ngài ấy chủ động yêu cầu, như vậy thì chúng ta có thể từ từ đi phía sau, đợi chúng ta đến thì đoán chừng đã đánh xong rồi", tên kia nói.



"Vậy còn được, con mẹ nó ta không muốn mất mạng như vậy đâu..."



Còn chưa nói xong đã thấy hàng trăm đạo lưu quang từ trên đầu bay tới, tiếp theo là những tiếng nổ 'oanh... oanh' vang lên, vô số hỏa dược nổ tung trong các đại doanh của bọn lưu phỉ. Vì để đề phòng bị phát hiện, mất đi hiệu quả tập kích, Lãnh Thiên Minh lệnh cho đại bác trực tiếp bắt đầu tấn công từ xa...



"Là... quân Hắc Kỳ... quân Hắc Kỳ đến rồi".



Lưu phỉ trực đêm sợ hãi gào lớn lên, rất nhanh trong cả đại doanh của đám lưu phỉ loạn cào cào lên một đám, khắp nơi đều là những tiếng kêu rên đau đớn.



Lưu phỉ dẫn đầu trợn mắt trợn mũi gào lên: "Không được hoảng loạn, mau chóng tập kết lại, đừng chạy..."



Nhưng đội ngũ vốn không hề có lòng hiếu chiến, chỉ là nhất thời được gom góp lại vào lúc này chỉ một lòng nghĩ muốn bảo toàn tính mạng, mệnh lệnh trong đêm hoàn toàn mất đi tác dụng...



Sau đợt bom pháo oanh tạc đầu tiên, hai vạn kỵ binh từ xa xông về phía đại doanh quân địch, đám lưu phỉ đã hỗn loạn hoàn toàn từ bỏ chiến đấu, bắt đầu trốn chạy khắp nơi...



"Thất hoàng tử, lưu phỉ đang bỏ chạy khắp nơi, có cần đuổi theo không?", Đa Đoạt nói.

1647077601094.png

Tên lưu phỉ trọc đầu đó oan ức nói: "Việc này sao có thể trách ta được, bọn chúng tập kích vào ban đêm, người ngựa của ta căn bản không thể phản ứng kịp được".



Dịch Thiên tức giận quát: "Cho dù không phản ứng kịp, nhiều người như vậy cũng phải kéo dài được mấy ngày chứ? Các ngươi đi đâu hết cả rồi?"




Tên lưu phỉ trọc đầu bất đắc dĩ nói: "Ta đã tổ chức nhiều lần phản kích nhưng trời còn tối như vậy, khắp nơi đều là tiếng kêu gào, căn bản không có tác dụng".



Dịch Thiên lạnh lùng nhìn hắn ta nói: "Vậy để ngươi lại có tác dụng gì", nói rồi bèn một đao chém bay đầu tên lưu phỉ thủ lĩnh đó xuống.



Tất cả người có mặt ở đó đều hoảng sợ...



Dịch Thiên nhìn mọi người nói: "Nếu như các ngươi vẫn còn những ý định tệ hại khác vậy trận chiến này của chúng ta ắt sẽ thất bại, quân Hắc Kỳ không giống với Đại Lương hay quân đội Hồ Lang trước đây, tính kỷ luật và đoàn kết của họ hiếm thấy, tiếp theo nếu như không thể dốc toàn lực ra để ứng phó thì mọi người đều chỉ có một con đường chết thôi".




Một tay thành chủ bên cạnh đứng lên nói: "Dịch thành chủ cũng không cần quá tức giận, quân Hắc Kỳ xem ra là vội vã bỏ chạy, cho nên căn bản không hề truy đuổi đào binh, chúng ta mau chóng đuổi theo, không thể thả hổ về rừng được".



Rất nhanh, gần 50 vạn đại quân lưu phỉ tập kết lại với nhau từ đầu vội đuổi tới cửa Tây Hà cốc, còn Lãnh Thiên Minh để phòng ngự bị kẻ địch phát hiện nên đã cho đội quân mai phục ở khu rừng phía sau cách xa hẻm núi.



Dịch Thiên nhìn hẻm núi hun hút nói: "Phái người đến hai bên hẻm núi kiểm tra một lượt".



"Báo cáo Dịch thành chủ, đã kiểm tra rồi, phía trước không có người".



"Được, cho đại quân lần lượt tiến vào".



Lúc này điều mà bọn họ không chú ý đến là trên vách đá nham thạch của cả hẻm núi đều được giấu lượng lớn hỏa dược, đợi khi đại quân tiến vào hẻm núi, dây dẫn lửa sẽ được đốt cháy...



"Mau nhìn kìa, đó là cái gì?", một tên binh lính hô lớn lên.



"Dường như là dây dẫn pháo..."



"Không hay rồi, có mai phục..."



"Ầm ầm ầm...", tiếng nổ khổng lồ vang lên khắp nơi trong cả hẻm núi, đất đá hai bên lần lượt bị nổ rơi xuống, đè chết tươi đám lưu phỉ bên dưới…



"Dịch thảnh chủ, không hay rồi, đại quân phía sau gặp phải mai phục, bị chia cắt thành mấy đoạn, bây giờ căn bản không thể liên lạc", một binh lính chạy tới nói.



Dịch Thiên nghe được vô số tiếng nổ phía sau, thở dài nói: "Xem ra, chúng ta thật sự phải thua rồi..."



Người bên cạnh lên tiếng: "Thành chủ đừng nản lòng, chúng ta quay về Tế Nam thủ vững thành trì, quân Hắc Kỳ muốn hạ được thành Tế Nam không dễ dàng vậy đâu".



Dịch Thiên đáp: "Tế Nam là thành cổ trăm năm, lại có trăm vạn dân chúng, sao có thể vì ta mà gây nên khói lửa chiến tranh được..."



Cùng lúc vô số tiếng nổ vang lên, quân Hắc Kỳ mai phục trong rừng hai bên mặt sườn cũng đã xông ra, không bao lâu liền đuổi đến bên vách núi, bắt đầu trận chiến chém giết đơn phương một phía...



Đám lưu phỉ bị vây trong hẻm núi hoàn toàn mất đi khả năng chiến đấu, còn đám lưu phỉ phía sau thấy tình hình không ổn liền quay đầu bỏ chạy, cả trận chiến đấu kéo dài đến ngày hôm sau, trong ngoài hẻm núi chất đầy thi thể, Dịch Thiên cũng chỉ có thể đưa 10 vạn người ngựa còn lại của mình chạy về Tế Nam thành.


"Thất hoàng tử, lần mai phục này đã tiêu diệt được gần 20 vạn lưu phỉ, nhưng vẫn có lượng lớn lưu phỉ bỏ chạy, có điều trải qua một trận bọn chúng đã hoàn toàn mất đi tinh thần chiến đấu rồi, ngày Đông Sơn thống nhất ở trong tầm tay rồi", Đa Đoạt nói.
Lãnh Thiên Minh gật đầu: "Bây giờ tuyệt đại đa số lưu phỉ đều đã không còn sự uy hiếp với chúng ta, chỉ còn lại thành Tế Nam thôi, đến lúc đi gặp lại Dịch tướng quân rồi".



Sáu ngày sau, quân Hắc Kỳ đã đến tòa thành cổ 200 năm, thành Tế Nam, gần 20 vạn người ngựa xếp hàng dưới thành, còn Dịch Thiên vừa chạy về trong thành nghe được tin tức này ngược lại cũng không tỏ ra quá ngạc nhiên, chỉ cười nói: "Đúng là ngưởi trẻ tuổi lợi hại".




Lãnh Thiên Minh chưa hạ lệnh tấn công, bởi vì hắn cho rằng nhân vật Dịch Thiên này nên đàm phán tử tế, đợi sáng hôm sau thì cổng thành Tế Nam đột nhiên mở ra, một ông già đi ra...



Khi ông già này được đưa đến bên cạnh Lãnh Thiên Minh liền chắp tay nói: "Thất hoàng tử, đây là thư thành chủ gửi cho ngài".



"Ồ", Lãnh Thiên Minh ngạc nhiên hỏi: "Thành chủ của các ngươi đâu?"



Ông lão đột nhiên khóc lóc, nói: "Thành chủ đêm qua đã tự sát rồi".




"Cái gì?", Lãnh Thiên Minh không dám tin đứng bật dậy, trong lòng hắn rất công nhận Dịch Thiên, cũng đã từng nghĩ rằng nếu như có thể thuyết phục được ông ta đầu hàng thì tốt, nhưng ông ta lại đã tự sát...



Thiên Minh tiểu đệ:



Xin hãy cho phép ta được gọi ngài như vậy, trận chiến giữa hai bên chúng ta lần này ta đã dốc cạn toàn lực, mặc dù bại nhưng cũng không thấy uổng, còn hy vọng Thất hoàng tử có thể thực hiện lời hứa, trả lại cho thiên hạ bách tính thái bình.



Chinh chiến cả đời,



Chưa từng thấy anh hùng rơi lệ,



Giáo sắt cùng ôm,



Không thẹn với trời đất,



Hôm nay từ biệt,



Ta đổi mạng lấy thái bình.



Dịch Thiên.



Lãnh Thiên Minh đọc thư, ngẩn người, hắn từng đặt ra vô số giả thiết, cách đốn hạ thành Tế Nam, chỉ có đúng trường hợp này…



Lãnh Thiên Minh nói với ông lão đưa thư: “Dịch tướng quân anh hùng, Hắc Kỳ quân sẽ chôn cất ngài ấy tử tế, lập bài vị, để hậu thế kính ngưỡng, không biết Dịch tướng quân còn có người nhà nào không?”



Ông lão kia lắc đầu: “Không có, khi ngài ấy làm quan trong triều, toàn bộ người nhà đều đã bị sát hại, vậy nên tiểu thiên tài mới lưu lạc làm tặc, bao nhiêu năm qua, ta vẫn chăm sóc ngài ấy, haiz, giờ đến ngài ấy cũng đi rồi…



Quả nhiên, Dịch Thiên đã lo liệu trước khi ra đi, toàn bộ quân đội thủ thành Tế Nam đều buông vũ khí đầu hàng, trong số họ rất nhiều người đều đang chực khóc…



Lãnh Thiên Minh nói với bọn họ: “Ta hy vọng các ngươi hiểu, Dịch tướng quân lựa chọn con đường này, là vì mọi người và bách tính vô tội thành Tế Nam, Hắc Kỳ quân không phải kẻ hiếu chiến, ta tin rằng các ngươi biết rõ hơn ta, những bách tính quanh thành Tế Nam đang sống cuộc sống như thế nào, đạo tặc không dứt, người dân không cách nào yên ổn”.



“Hiện giờ các ngươi có hai con đường, do Dịch tướng quân dùng mạng đổi lấy, ta sẽ tha mạng cho các ngươi, một, lựa chọn tiếp tục làm đạo tặc, nhưng một ngày nào đó chắc chắn ta sẽ đích thân tiêu diệt các ngươi,
1647077614630.png

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK