Mục lục
Hoàng Tử Yêu Nghiệt - Lãnh Thiên Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đó nói xong thì nhận được một tràng vỗ tay…



Lãnh Thiên Minh cười cười nói: “Lời ngươi nói ta không phủ nhận, nhưng đó cũng không phải là chuyện ta có thể quyết định, điều ta có thể làm chính là giữ vững bản tâm, tất cả đều phải lấy lợi ích của dân làm đầu”.




“Thế ý của thất hoàng tử là chỉ cần dân chúng sống tốt, dù hoàng tử có ăn không no ngủ không đủ cũng được, đúng chứ?”



Xung quanh chợt vang lên tiếng cười vui vẻ…



Mỗi người đều ôm một mục đích và lý tưởng của riêng mình, hiện trường biện luận này cũng là nơi mọi người nói ra yến kiến của cá nhân…



Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, Lãnh Thiên Minh đứng lên nói: “Tranh luận hôm nay cũng không phải là ý của ta, bản thân ta cảm thấy cũng không thể tranh cãi thắng thua, nhưng nếu đã nói đến thế thì ta cũng lên tiếng một phen, ta tiến bào Đại Lương từng đi qua thành Biện Lương, nơi đó đất đai của dân chúng bị cướp đoạt, đường đường là vương thành Thiên Khải, nhưng quan lại vẫn cướp đoạt dân nữ trên đường, không có ai dám hỏi đến, thử hỏi các học gỉa Đại Lương và dân chúng, đó chính là cái gọi là thái bình của các người đó ư…




Chuyện đáng thương nhất trên đời không phải là sống tốt hay khổ, mà là cứ nghĩ nỗi đau khổ của người khác không liên quan gì đến mình, một tổ kiến làm vỡ cả bờ đê chính là như thế, vì vậy ta tin tưởng chắc chắn thứ quốc gia cần là một người nắm quyền một lòng vì dân vì nước, dù năng lực không đủ, thì vẫn còn bách quan phò tá, ngược lại, một đế vương chẳng xem mạng sống của người dân ra thì thì có tài giỏi cách mấy cũng chỉ mang đến tai vạ cho dân mà thôi…”



Tất cả mọi người đều yên tĩnh, ai cũng đang cân nhắc điều gì đó…



Bấy giờ, Lưu Bất Đắc vẫn im lặng từ đầu đến giờ đứng lên hỏi: “Thế ý của thất hoàng tử là tiêu chuẩn dành cho việc lựa chọn người nắm quyền chính là đặt dân chúng lên hàng đầu, đúng không?”



“Đúng vậy”, Lãnh Thiên Minh nói.



Lưu Bất Đắc tiếp tục nói: “Thế theo lời Hoàng Tử, thì nếu hai vị hoàng tử Đại Lương bọn ta không thể một lòng vì dân, thì ngôi hoàng đế này chẳng có ai ngồi được hả?”



Lãnh Thiên Minh biết lão hồ ly này đang đang muốn gài mình, nhưng chuyện đã đến nước này, bản thân các ngươi đã không sợ thì ta sợ cái gì…



Lãnh Thiên Minh cười nói: “Ta tin chắc rằng đến một ngày nào đó, ngôi vị hoàng đế sẽ biến thành một cái ghế tượng trưng mà thôi, dân chúng sẽ đề cử người mà họ thích lên ngồi, không liên quan gì đến đến thân phận và giới tính”.



Vừa mới nói xong thì mọi người lại ồ lên.



“Những lời đó chính là đại bất kính…”



“Ha ha ha…” hoàng đế Hiên Vũ đi ra nói: “Hay cho một câu không cần quan tâm đến thân phận và giới tính, nếu theo lời ngươi nói, thì ai cũng có thể lên ngồi vào ngôi vua của vương triều tộc Hiên Vũ này hả?”



Lãnh Thiên Minh chắp tay nói: “Ngu kiến của vãn bối, mong hoàng đế bệ hạ thứ lỗi”.



Hoàng đế Hiên Vũ lớn tiếng nói: “Nghe được màn tranh luận vừa rồi, trẫm thật sự hổ thẹn khi không thống trị quốc gia này tốt, nhưng trẫm vẫn hi vọng nó sẽ ngày càng tốt hơn, thất hoàng tử Bắc Lương còn trẻ, có thể giác ngộ một lòng vì dân như thế, tại sao trong dòng họ hoàng thất chúng ta lại không có được? Trẫm cân nhắc rất lâu rồi, hôm nay xem như thay mặt liệt tổ liệt tông nói cho mọi người, trong tộc Hiên Vũ chúng ta, dù là nam hay nữ, ai có thể xem thiên hạ vạn dân là trách nhiệm, là nhiệm vụ của mình, được dân chúng ủng hộ thì người đó có thể kế thừa nghiệp lớn…”



Lời vừa nói ra, cả Thiên Môn đều nổ tung, hai hoàng tử lại nhìn Lãnh Thiên Minh với ánh mắt dữ tợn.



Hoàng đế Hiên Vũ chỉ có hai nam một nữ, lần này ông ta đã nói cho tất cả mọi người biết rằng nữ nhi của mình cũng có quyền tranh giành ngôi vị hoàng đế…



Hoàng đế Hiên Vũ nói với người bên cạnh: “Gọi công chúa đến đây".



Một thiếu nữ trên chiếc xe ngựa bên cạnh bước xuống, đi về phía này, Lãnh Thiên Minh tò mò nhìn qua, công chúa này trông khá là tuấn tú, trông cũng khá là quen mắt…


Khi công chúa đến gần, Lãnh Thiên Minh thầm nghĩ trong lòng “Sao lại quen quen như thể đã gặp nhau ở đâu rồi thế nhỉ?”.
Khi công chúa đi ngang qua chỗ hắn thì đột nhiên quay đầu trừng mắt nhìn hắn…



“Giang Tiểu Bạch?”








Cuối cùng Lãnh Thiên Minh mới phản ứng lại được, thì ra Giang Tiểu Bạch chính là Hiên Vũ Ngọc Nhi, nữ cải nam trang thế mà hắn lại không nhận ra, nhưng bây giờ nhìn lại thì đúng là trông cũng xinh đẹp lắm.



Hoàng đế Hiên Vũ nhìn Hiên Vũ Ngọc Nhi nói: “Con cùng với hai ca ca theo ta tiến vào từ đường quỳ lạy tổ tiên”.



Sau đó chính là nghi thức tế bái cực kỳ rầm rộ, Lãnh Thiên Minh lại ngây ngốc nhìn Lãnh Hàn hỏi: “Ngươi có nhận ra được không?”




Lãnh Hàn cũng cười khổ gật đầu bảo: “Cũng không biết là phúc hay họa, nhưng nếu thật sự là Hiên Vũ Ngọc Nhi thừa kế ngôi vị hoàng đế thì đối với dân chúng Đại Lương cũng là một chuyện rất tốt, chỉ sợ hai vị ca ca kia…”



Sau khi tế tự kết thúc, hoàng cung tiến hành yến hội long trọng, mở tiệc chiêu đãi sứ thần Bắc Lương cùng với thân tộc tôn thất…



Lãnh Thiên Minh mang theo Lãnh Hàn và và Trình Khai Sơn tham gia yến hội…



Nhị hoàng tử Hiên Vũ Hồng thấy Lãnh Thiên Minh đi tới bèn nói: “Thất hoàng tử Bắc Lương, hừ, ngươi cũng chỉ là một cái công cụ bị người lợi dụng mà thôi, có thể sống được đến ngày hôm nay cũng xem như là phước lớn mạng lớn”.



Lãnh Thiên Minh nhìn Hiên Vũ Hồng thầm nghĩ “Chắc tiểu tử này không muốn giết ta đấy chứ nhỉ?”, nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Có thể bị người khác lợi dụng chứng tỏ ta vẫn còn giá trị để lợi dụng mà, đúng không?”



Hiên Vũ Hồng cười cười nói: “Chắc ngươi sẽ không thật sự nghĩ rằng thiên hạ Đại Lương bọn ta sẽ được giao cho một tiểu cô nương đấy chứ?”



Lãnh Thiên Minh nói: “Chuyện đó không liên quan gì đến ta, mà ta cũng không quan tâm”.



Bấy giờ, đại hoàng tử Hiên Vũ Khuyết đi tới nhưng cũng không nói một lời nào, chỉ lạnh lùng nhìn về phía này. Hiên Vũ Hồng cũng lười để ý tới Lãnh Thiên Minh, “hừ” một tiếng rồi bỏ đi…



Lãnh Hàn bên cạnh nói: “Hình như hai hoàng tử này thật sự có vấn đề, ta nghĩ hoàng đế Hiên Vũ muốn truyền ngôi cho nữ nhi cũng có lý do, chắc hẳn đã phát hiện ra điều gì đó…”



Lãnh Thiên Minh gật đầu, đang định lên tiếng…



“Đại ca, nhị ca”.



Quay lại thấy đúng là Hiên Vũ Ngọc Nhi, chỉ thấy Hiên Vũ Ngọc Nhi mặc hoa phục của nữ, trông cũng duyên dáng đáng yêu lắm…



Lãnh Thiên Minh nhìn nàng cười nói: “Không ngờ nha, thiếu niên hồn nhiên bên bờ Minh Hà lại là công chúa Đại Lương”.



Hiên Vũ Ngọc Nhi cười nói: “Ta cũng chẳng muốn làm công chúa gì đó, càng không muốn thừa kế ngôi vị hoàng đế đó, chỉ là lúc làm hiệp khách giang hồ Giang Tiểu Bạch mới là thoải mái nhất…”



Lãnh Thiên Minh nhìn Hiên Vũ Ngọc Nhi ngây thơ nói: “Đúng là làm khó phụ hoàng của ngươi quá, cái đức hạnh này của ngươi, giao giang sơn Đại Lương lại cho ngươi cần có bao nhiêu can đảm cơ chứ”.



“Ý của ngươi là sao?", Hiên Vũ Ngọc Nhi uất ức nói: “Thật ra ta biết hết, nhưng ta thật sự không muốn chen chân vào, phụ hoàng nói đó là số mệnh của kẻ sinh vào nhà đế vương, có những chuyện nếu ngươi không làm thì cả mạng cũng không thể bảo đảm được nữa”.



Lãnh Hàn cũng bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Mấy người chúng ta cũng xem như hữu duyên, theo cá nhân ta, tất nhiên ta mong ngươi có thể thừa kế đại nghiệp, sau đó đối xử thật tốt với lê dân bách tính, tối thiểu ngươi cũng là một người tốt”.



Hiên Vũ Ngọc Nhi cười nói: “Ta là một nữ nhi thì làm sao có thể thừa kế được, đó chẳng qua chỉ là suy nghĩ của mỗi mình phụ hoàng ta mà thôi, hơn nữa tất cả vẫn còn chưa chắc chắn, chỉ cần hai ca ca của ta tốt hơn, đừng gây chuyện khắp nơi nữa, ta tin chắc phụ hoàng vẫn sẽ thích bọn họ”.


Lãnh Thiên Minh cũng cười nói: “Nếu chúng ta đã có duyên, ta vẫn muốn nói một câu, ngươi nên cẩn thận hai ca ca của mình một chút”.
Hiên Vũ Ngọc Nhi nhìn Lãnh Thiên Minh nói: “Yên tâm, nhưng mà Thiên Minh ca ca này, hai quốc gia của chúng ta sẽ không đánh nhau chứ? Ta vẫn mong có thể trở thành bạn bè của ngươi”.



Lãnh Thiên Minh bỗng chốc không thể nói thành lời…




Bắc Lương, trong vương cung Đô Thành, một thị vệ cầm bồ câu đưa tin chạy tới chỗ người đang đưa lưng về phía mình, quỳ xuống nói: “Bên kia có thư”.



“Nói thế nào?”



“Ám sát thất bại, nhưng bên này đã không kịp đợi nữa, yêu cầu nhanh chóng bắt đầu kế hoạch”, thị vệ nói.



“Biết rồi”.




Sau khi chào tạm biệt Hiên Vũ Ngọc Nhi, Lãnh Thiên Minh sải bước trên đường quay về Sơn Đông, lần đi sứ Đại Lương này cho hắn một góc nhìn sâu hơn vế quốc gia và xã hội này, quốc gia có lớn có mạnh cách mấy cũng có những mối họa ngầm, nhưng không thể phủ nhận sự mạnh mẽ của Đại Lương, nó vượt xa sức tưởng tượng của hắn, điều hắn cần làm bây giờ chính là nhanh chóng thống nhất Sơn Đông…



Trong cuộc thi tranh luận đó, Lại bộ thượng thư và tri phủ Biện Lương được Lãnh Thiên Minh nhắc tới đã bị bắt giam nhanh chóng, đó cũng là điều khiến lòng hắn được an ủi, vì có đại đội cảnh vệ đi theo nên Lãnh Thiên Minh hủy bỏ kế hoạch thăm Cổ Bách Vạn, trực tiếp chạy tới phủ Thanh Châu…



Rời đi hơn một tháng thời gian, người vừa mới tân hôn như Lãnh Thiên Minh tất nhiên là vội vàng trở về rồi, đến phủ Thanh Châu, bọn họ lập tức đến sảnh để họp...



“Gần đây không xảy ra chuyện lớn gì chứ?”, Lãnh Thiên Minh hỏi.



Đa Đoạt đứng dậy nói: “Không có, kế hoạch cho Hắc Kỳ quân của chúng ta chiếm lĩnh toàn bộ Đông Hải cực kỳ thuận lợi, hoàn toàn không có cản trở gì, hiện nay, ngoài một số tên cướp trốn trong núi ra thì hầu như Đông Hải đã bị Hắc Kỳ quân nắm trong tay”.



Lãnh Thiên Minh gật đầu nói: “Được rồi, thế tiếp theo chúng ta sẽ chiêu mộ tân quân, thực hiện phòng thủ, bây giờ cũng đã đến lúc phải gặp mặt Thiết Huyết liên minh rồi”.



Tân Cửu bên cạnh nói: “Thất hoàng tử, căn cứ vào tin tức chúng ta lấy được thời gian gần đây, nhân số Thiết Huyết liên minh đang không ngừng tăng lên, có xu thế muốn ôm nhau sưởi ấm, thủ lĩnh Dịch Thiên là một người có cá tính, chẳng qua hắn ta không thể nắm giữ được người bên dưới, nên liên minh này thật ra là một tổ chức lòng mang quỷ kế”.



Lãnh Thiên Minh gật đầu nói: “Dù thế nào thì sớm muộn gì cũng phải đối mặt, không đánh bại Thiết Huyết liêm mình, nắm thành Tế Nam thì Sơn Đông này mãi mãi không nằm trong tay chúng ta, nên ta mong mọi người có thể chuẩn bị sẵn sàng, đây chính là trận chiến gian nan nhất của Hắc Kỳ quân ta, nhưng chỉ cần nắm được nó, từ nay về sau không có bất kỳ kẻ nào có thể ngăn cản bước chân Hắc Kỳ quân ta được nữa”.







Lãnh Thiên Minh về đến nơi, hai tiểu cô nương đang ngồi xích đu, nói chuyện phiếm với nhau, Lãnh Thiên Minh ôm lấy Tiểu Lan từ phía sau, khiến Tiểu Lan sợ đến mức thét “a” lên đầy chói tai, Mộ Như Tuyết thiếu điều rút đao ra, thấy đó là Lãnh Thiên Minh thì hai người đều vui vẻ chạy tới…



“Lãnh ca ca, chàng muốn hù ta chết à?", Tiểu Lan uất ức nói.



Lãnh Thiên Minh cười nói: “Có nhớ ta không”.



Tiểu Lan thẹn thùng nói: “Không…”.



Mộ Như Tuyết cũng cười nói: “Chàng đừng có bắt nạt người ta mỗi lần đến đây thế, đi ra ngoài lâu vậy chắc cũng mệt chết rồi, ta đi sắp xếp người làm cơm”.



Lãnh Thiên Minh giữ chặt tay Mộ Như Tuyết nói: “Chỉ cần nhìn thấy hai nàng, ta lại khỏe như trâu không biết dùng đâu cho hết sức, chẳng mệt tí nào cả”.



“Chàng…. Đáng ghét thật đó”.



Lúc này trong thành Tế Nam, Dịch Thiên mắng người bên dưới thật to: “Đúng là một
1647077552800.png

“Chuyện nhỏ, cướp đoạt dân nữ, giết sạch người trong thôn, bêu đầu thị chúng, đó là việc nhỏ ư? Đó không phải là súc sinh thì còn là gì? Không thể tiếp tục như thế mãi được, ta muốn hẹn thất hoàng tử Bắc Lương một lần”, Dịch Thiên nổi giận nói.



Sáng hôm sau, Lãnh Thiên Minh hôn Mộ Như Tuyết bên cạnh rồi ra khỏi ổ chăn, Mộ Như Tuyết thì thẹn thùng che mặt…



Sau khi cơm nước xong, Lãnh Thiên Minh bèn đi tới khu quân sự Thanh Châu…




Giáp Tử Thất nhìn thấy Lãnh Thiên Minh bèn vội vàng tiến về phía trước nói: “Thất hoàng tử, sao hôm nay lại có thời gian rảnh đến đây thế?”



Lãnh Thiên Minh cười nói: “Ngươi là đầu não của Hắc Kỳ quân, ta không thể để mắt đến nó mọi lúc mọi nơi được, bảo ngươi cải tiến chiến hạm, chuyện đó tới đâu rồi?”



Giáp Tử Thất cười nói: “Cũng khá là thuận lợi, chiến hạm thay đổi tương đối đơn giản, chỉ là cố định hỏa pháo ban đầu trên chiến hạm nhưng bây giờ tải trọng của chiến hạm đều quá nhỏ, ta đã bí mật sắp xếp cho Cổ Bách Vạn lấy danh nghĩa thương buôn thuyền chế tạo mười chiếc chiến hạm lớn cho chúng ta từ Đại Lương, chỉ là hao phí quá lớn”.




Lãnh Thiên Minh gật đầu nói: “Bỏ con tép bắt con tôm”.



“Nhưng mà thất hoàng tử, ty chức vẫn không hiểu lắm, tại sao ngài lại xem trọng việc kiến thiết hải quân thế, chúng ta hoàn toàn không dùng được”, Tân Cửu hỏi.



Lãnh Thiên Minh cười nói: “Nam nhi chí ở bốn phương”.



“Hả? Là sao?”



Lãnh Thiên Minh tiếp tục nói: “Bây giờ chúng ta có bao nhiêu hỏa pháo có thể dùng được?”



“Một trăm, tuy là công nghệ chế tác ra không khó nhưng chi phí nguyên vật liệu quá cao, ty chức cũng không dám chế tạo nhiều”, Tân Cửu nói.



Lãnh Thiên Minh nghe xong bèn nói: “Không đủ, phải nhanh chóng chế tạo một loạt hỏa pháp, sau này thậm chí mỗi thành thị đều phải có mười hỏa pháo, ngươi không cần phải lo đến nguyên vật liệu, hôm khác ta dẫn các ngươi tìm vài quặng sắt”.



Tân Cửu không thể tin được hỏi: “Quặng sắt nói tìm là có thể tìm được ư?”



“Hỏi thế cũng hỏi”, Lãnh Thiên Minh thầm nghĩ, nếu không phải sợ các ngươi bị sốc thì ta có thể cho các ngươi tìm một lần mười quặng.



Bấy giờ, một binh lính truyền lời chạy vào nói: “Thất hoàng tử, thư của ngài”.



“Của ta hả? Ai gửi?"



“Người đưa thư nói là từ thành chủ thành Tế Nam, Dịch Thiên”.



Lãnh Thiên Minh giật lấy lá thư…



Thất hoàng tử.



Ta là Dịch Thiên thành Tế Nam, muốn hẹn thất hoàng tử ở chùa Thái Sơn, không biết có được chăng?



Dịch Thiên.



Lãnh Thiên Minh xem xong nói: “Gọi người đưa thư vào đây”.



Người đưa ta vừa vào thì đã báo thời gian và địa điểm Dịch Thiên dặn cho Lãnh Thiên Minh, hắn suy nghĩ bèn nói: “Ngươi về nói cho thành chủ của mình rằng ta sẽ đến đúng giờ hẹn”.



Năm ngày sau, dưới chân núi Thái Sơn, Lãnh Thiên Minh dẫn theo mấy trăm thân vệ đi tới, trước đó hắn đã cử người đến canh ở những vị trí kín đáo, xác nhận nơi này không có nhân mã mai phục…


Chẳng mấy chốc Lãnh Thiên Minh đã trông thấy đại tướng Dịch Thiên trong truyền thuyết, ông ta mặc chiến giáp, nhìn dãy núi xa xa, sừng sững như núi, nghe nói Lãnh Thiên Minh đã đến bèn quay đầu, cười nói: “Thất hoàng tử”.
Lãnh Thiên Minh chắp tay nói: “Bái kiến Dịch tướng quân”.



Dịch Thiên cười to nói: “Ha ha… Nhiều năm rồi không có người gọi ta là tướng quân, đến đây, ngồi xuống uống trà”.



Lãnh Thiên Minh đáp lời rồi ngồi xuống, ngước lên nhìn thành chủ thành Tế Nam thanh danh hiển hách, cười nói: “Không biết Dịch tướng quân hẹn ta đến đây vì chuyện gì?”




Dịch Thiên vừa châm trà vừa nói: “Ta nghe bảo thất hoàng tử đặt cho vùng đất này một cái tên, gọi là Sơn Đông, thoạt đầu ta còn tò mò không biết nó có nghĩa gì, nhưng hôm nay du ngoạn sơn thủy Thái Sơn, dường như ta đã hiểu được ý nghĩa của từ Sơn Đông đó”.



Lãnh Thiên Minh cười khổ, thật ra hắn cũng không nghĩ nhiều đến vậy…



Dịch Thiên tiếp tục nói: “Thất hoàng tử chỉ dùng chưa đến hai năm thời gian đã thống nhất gần như là toàn bộ Đông Hải, thế ngươi có ý định gì với Thiết Huyết liên minh của ta chăng?”




Lãnh Thiên Minh thấy Dịch Thiên đi thẳng vào vấn đề cũng cười nói: “Có, nhưng không phải để chiếm giữ, mà chỉ để Sơn Đông có thể thống nhất, dẹp tan cướp bóc, để bách tính có thể sống những ngày yên ổn mà thôi”.



Dịch Thiên nghe xong lại cười to: “Thất hoàng tử đúng là người sảng thoái, thật không dám dấu diếm, trước đây ta cũng có ý tưởng này, nhưng năng lực của ta có hạn, có thể bảo đảm được bình yên cho thành Tế Nam thôi đã mất hết sức của ta rồi, trước mắt quân Thiết Huyết liên minh đã vượt qua con số sáu mươi vạn quân, thất hoàng tử có nắm chắc phần thắng chăng?”



Lãnh Thiên Minh uống một ngụm trà nói: “Không có, nhưng ta tin trăm ngàn dân chúng ở Sơn Đông sẽ đứng về phía ta, một ngày nào đó, ta nhất định sẽ thống nhất được Sơn Đông”.



Dịch Thiên nói: “Hay, thanh niên nên có chí khí như thế, Dịch Thiên ta chính chiến trên lưng ngựa cả đời, tự nhận không thẹn với lòng nhưng lại bị người hãm hại, hôm nay thấy thất hoàng tử tiêu sái như thế khiến ta sinh lòng hâm mộ”.



Lãnh Thiên Minh cười nói: “Thế tướng quân có muốn tiếp tục làm kẻ địch của ta hay không”.







Dịch Thiên cười nói: “Ta vốn không phải là kẻ địch của ngươi, nhưng ta không muốn nghe lệnh người khác, chi bằng hôm nay chúng ta cùng đặt ra một cái hẹn, cùng nhau tranh tài một trận sảng khoái, ai thua thì rời khỏi nơi đó mãi mãi”.



Lãnh Thiên Minh im lặng một lát, nói: “Được…”



Sau khi Lãnh Thiên Minh rời đi, một mưu sĩ đi tới chỗ Dịch Thiên nói: “Thành chủ, ngài rốt cuộc muốn đánh Hắc Kỳ quân hay là hòa?”



Dịch Thiên lại cúi đầu nói: “Nhiều năm như thế, ta đã thấy quá nhiều thảm kịch, dù là đánh hay hòa thì sáu mươi vạn tên cướp vẫn mang đến quá nhiều tai vạ và rắc rối, nếu Hắc Kỳ quân của hắn thật sự có thể làm được, Dịch Thiên ta cần gì phải ngăn cản”.



Chẳng mấy chốc, tất cả những cỗ máy chiến tranh ở Đông Hải đều được vận dụng, chuẩn bị đón một trận chiến quyết định số phận của Sơn Đông này, Lãnh Thiên Minh để lại mười vạn tân binh vừa chiêu mộ, dẫn theo hai mươi vạn lính Hắc Kỳ quân lên đường…



Lúc này, trong thành Tế Nam, Dịch Thiên hô thật lớn với các thành viên Thiết Huyết liên mình: “Trận này, mọi người phải tỉnh táo lên, dốc hết sức đánh, chỉ cần đánh bại Hắc Kỳ quân, từ nay về sau, cả Đông Hải này chính là thiên hạ của chúng ta”.,



Mọi người bên dưới đều hò hét thật to…



Chưa tận mắt nhìn thấy khí thế của thiên quân vạn mã thì mãi mãi không cách nào hiểu được sự rung động của nó, gần hai mươi vạn đại quân, hai vạn quân cầm súng, hai vạn cung thủ, hai vạn kỵ binh, mười bốn vạn bộ binh, mang theo một trăm năm mươi hỏa pháo, gần như đó chính là toàn bộ của cải của Hắc Kỳ quân, Lãnh Thiên Minh cảm nhận được trận chiến này có ý nghĩa với bản thân mình thế nào…



Đến chiến trường nơi đã hẹn trước, sáu mươi vạn đại quân Thiết Huyết liên minh đã tập kết ở đó từ lâu…



Dốc Lạc Hà, bình nguyên rộng mênh mông, đây chính là nơi chiến trường sinh tử mà Lãnh Thiên Minh và Dịch Thiên đã hẹn nhau, nay ở cái nơi gần đông doanh, gần biển rộng, xung quanh là một mảnh đất hoang tàn vắng vẻ, người cuối cùng còn sống rời khỏi nơi này sẽ có được toàn bộ Sơn Đông…



Trong trướng của Hắc Kỳ quân…



Đa Đoạt tranh giành bản đồ nói: “Nơi này đáng sợ thật, dù bên nào thua muốn trốn đi cũng chưa chắc đã thoát nổi”.



Lãnh Thiên Minh gật đầu nói: “Binh lực của địch cao lơn ta rất nhiều, không thể chống lại nổi, phải chuẩn bị tinh thần vừa đánh vừa giữ vững phòng thủ”.



Đa Đoạt nói: “Chuyện này thất hoàng tử yên tâm, chúng ta đã đặt doanh trại ở cạnh vách núi đen ven biển, dù địch có muốn đánh lén cũng rất khó tiến lên được”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK