Mục lục
Hoàng Tử Yêu Nghiệt - Lãnh Thiên Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người kia gật đầu, nói: “Vậy đại quân Bắc Lương liệu có đến kịp thời không”.



Người đàn ông cười lớn, đáp: “Nữ vương bệ hạ yên tâm, chúng ta chỉ cần vài ngày đã chiếm được hai thành Sùng An và Tân Hoài, hơn nữa còn thực hiện giết phá để đảm bảo kế hoạch, hiện giờ chỉ xót lại thành Kim An nhỏ bé, dưới sự tấn công của 10 vạn quân ta, ước chừng không cần tới vài ngày”.




“Tộc Hồ Lang cũng phối hợp ngăn chặn quân giúp chúng ta, đợi lúc chúng tới nơi, ít nhất cũng phải một tháng sau, khi đó đại quân ta sớm đã chuẩn bị xong, chỉ cần bọc hậu, không có chướng ngại thành Kim An, chúng ta chẳng sợ gì hết”.



Nữ vương cười, nói: “Vương tước Phi Nhĩ Đắc, chỉ cần chiếm được núi Tuyết Long, ngài sẽ lập đại công, trước đây không biết công dụng của than, nếu không, ta tuyệt đối không dễ dàng đưa nó cho Bắc Lương. Lần này chúng ta bỏ ra lượng lớn lương thực, thảo nguyên, tiền tài để giao dịch với Hồ Lang, nếu sự không thành, hậu quả ngài không gánh nổi đâu…”








Lãnh Thiên Minh dẫn 5000 kỵ binh liều mạng quay về, ba ngày sau tới nơi, nhìn hắc kỳ trên tường thành, tảng đá trong lòng hắn cuối cùng cũng được đặt xuống, may thay, kẻ địch vẫn chưa tấn công thành Kim An.



Trong thành lúc này đang gấp rút chuẩn bị, máy bắn đá, thuốc pháo, dầu hỏa, và hàng đống đá được vận chuyển về cổng thành.



Lãnh Thiên Minh không dám nghỉ ngơi, hắn chạy vào quân doanh, Trình Phương Thạc, Mạc Nhị Cẩu và tất cả các quan thiên hộ trở lên đều đang có mặt.



Lãnh Thiên Minh chỉ vào bản đồ, nói: “Trước mắt chúng ta có thể khẳng định có hai đoàn nhân mã tấn công thành Sùng An và Tân Hoài, mỗi đoàn số lượng đều hơn 5 vạn, cũng tức là kẻ địch giờ có ít nhất 10 vạn quân, hơn nữa đều là chuẩn bị mà tới, sức chiến đấu tuyệt đối không kém Hồ Lang”.



Đám đông sửng sốt, 10 vạn kẻ địch, quân ta chỉ có 2,5 vạn người, thành trì có thể viện trợ xung quanh thì đã bị chiếm lĩnh.



Tân Cửu lên tiếng: “Lời của thất hoàng tử không sai, số nạn dân mấy ngày nay chúng ta thu nhận đã vượt hơn 5 vạn, những bách tích chạy khỏi thành Sùng An, Tân Hoài và cả những người sống ngoài thành trước đây, số lượng không ngừng gia tăng, trước mắt, thành Kim An chính là hy vọng cuối cùng của phương bắc”.



Trình Phương Thạc cũng cất lời: “Bọn chúng chiếm được Sùng An, Tân Hoài trong thời gian ngắn như vậy, nhưng lại không vội vã tiến công Kim An, chắc chắn là có mục đích”.



Lãnh Thiên Minh: “Ừm, nếu ta đoán không lầm, bọn chúng không nhằm vào Kim An, mà là núi Tuyết Long phía sau chúng ta, bởi vì độ cao núi hơn 5000 mét, không thể trực tiếp trèo qua. Chỉ đành vượt qua hai bên rìa núi, cũng may là thành Kim An xây sát mạch núi, có núi cao bọc sau lưng, chỉ có thể tiến công từ cửa nam”.



Lãnh Thiên Minh chỉ vào bản đồ, nói tiếp: “Mọi người nhìn này, đây là Sùng An, đây là Tân Hoài, bọn chúng không vội tấn công, đó là vì bọn chúng biết rõ vị trí đặc biệt của Kim An, biết chúng ta đã không có đường thoát, xem ra chúng đang tính toán, làm sao để nuốt trọn chúng ta”.



Tân Cửu: “Muốn chiếm núi Tuyết Long, vậy chắc chắn là nhằm vào mỏ than, đột nhiên xuất hiện nhiều quân đội như này, triều đình lại không có cảnh báo gì, lẽ nào là tộc Hồng Mao”.



Lãnh Thiên Minh gật đầu: “Về cơ bản có thể xác định là tộc Hồng Mao, bọn chúng nhất định đã giao dịch với Hồ Lang, mục đích của Hồng Mao rất rõ ràng, chính là tiêu diệt hoàn toàn chúng ta trước khi đại quân kịp tới, bao vây Kim An, Sùng An, Tân Hoài, thiết lập ranh giới giữa hai nước”.



“Mục tiêu cốt lõi, chính là núi Tuyết Long ở giữa, vậy nên hiện giờ việc chúng ta cần làm là bắt buộc cố thủ thành Kim An, chỉ cần giữ được thành, bọn chúng sẽ không cách nào hình thành tuyến phòng thủ mới, đợi đại quân đến cứu viện, chúng ta mới có cơ hội sống tiếp, một khi thành bị phá, ta và tất cả bách tính trong thành chỉ có đường chết”.


Mọi người đương nhiên hiểu được ý nghĩa và khó khăn của cuộc chiến lần này, tất cả đều chắp tay, nói: “Đều nghe thất hoàng tử an bài, chúng thần đồng sinh cộng tử với thành Kim An”.
Lãnh Thiên Minh hít sâu một hơi: “Trận chiến này sẽ có rất nhiều người phải bỏ mạng, bao gồm cả ta và mọi người, cách chúng ta gần nhất là Tuyết Lang quân, cho dù kịp đến cứu viện, ít nhất cần nửa tháng, cũng tức là, chúng ta bắt buộc phải chống cự được nửa tháng”.



“Mặc dù binh lực thành Kim An gấp đôi Sùng An và Tân Hoài, thế nhưng bọn họ chỉ chống cự được ba bốn ngày, hy vọng mọi người chuẩn bị sẵn tâm lý”.




Sáng hôm sau, toàn bộ cư dân thành Kim An đã chuẩn bị hành lý sẵn sàng lên đường, cả đêm hôm qua, binh sĩ đã đến từng nhà nhắc mọi người thu dọn đồ đạc quý giá và lương thực, tập trung tới bắc thành.



Lãnh Thiên Minh đứng trên cổng thành phía bắc, quan sát đoàn người đông nghịt trước mắt, theo danh sách Tân Cửu đưa cho hắn, ở đây có đến 30 vạn người, có lẽ họ cũng nhìn thấy hắn, tất cả đều dừng bước, ngước nhìn lên.



Lãnh Thiên Minh cất tiếng.




“Hỡi cư dân thành Kim An, ta tin rằng mọi người đã biết tình hình hiện giờ, không giấu mọi người, ngoài thành có đến hàng chục ngàn quân địch hung hãn đang chuẩn bị tấn công vào đây, vậy nên từ hôm nay, tất cả cư dân ở phía nam thành trì đều di chuyển tới phía bắc sinh sống, ta hy vọng mọi người yên tâm, ta và các tướng sĩ sẽ liều mạng bảo vệ thành, chỉ cần Hắc Kỳ quân vẫn ở đây, thì sẽ không để một kẻ địch nào bước vào trong thành”.







Dừng lại một chút, Lãnh Thiên Minh tiếp tục nói: "Nhưng nếu như nam thành bị phá cũng chứng minh rằng đơn vị thủ thành của ta đã toàn quân bị diệt, vậy mọi người lập tức rút lui từ cổng bắc, tiến về núi Tuyết Long lánh nạn, ta sẽ sắp xếp người phá hủy toàn bộ cổng thành và đường đi tới núi Tuyết Long, tranh thủ chút thời gian cho mọi người, đợi quân cứu viện tới. Trong lúc sinh tử tồn vong này, hy vọng bách tính toàn thành đều có thể giúp đỡ lẫn nhau, cũng hy vọng tất cả binh lính đều hiểu đã đến lúc hi sinh vì nghĩa lớn, đền đáp tổ quốc rồi".



"Máu ta chưa cạn, chiến ý chưa chết", Lãnh Thiên Minh hô lớn.



"Máu ta chưa cạn, chiến ý chưa chết".



Binh lính xung quanh cũng bắt đầu đồng thanh hô lớn, tiếp theo toàn bộ dân chúng trong thành càng lúc càng có nhiều tiếng hô hào...



...



Bắc Lương, Lãnh Liệt Vương năm thứ 21, biên giới phía Bắc sắp vào đông, năm mới của trung nguyên sắp tới gần.



Bắc Lương, thành Kim An.



Mấy ngày sau, kẻ địch cuối cùng đã đến...



Lãnh Thiên Minh đứng trên tường thành nhìn về phía xa, vừa nhìn đã thấy biển người vô biên đang líu nhíu tiến về phía thành Kim An.



Trình Phương Thạc bên cạnh nói: "Thất hoàng tử, bây giờ đã đủ để chắc chắn chúng tiến đến bằng thế gọng kìm từ thành Sùng An và thành Tân Hoài rồi, quả thực là tộc Hồng Mao hiện tại đã tập kết mười vạn quân địch bên ngoài thành Kim An ta, cộng thêm quân địch đóng giữ ở Sùng An và Tân Hoài, lần này binh lực mà tộc Hồng Mao xuất ra tuyệt đối không dưới 15 vạn quân, thậm chí còn nhiều hơn, chủ soái là một kẻ tên là Phi Nhĩ Đức".



Lãnh Thiên Minh hít ngược một ngụm khí lạnh.



"Đúng là một vố lớn, xem ra việc xuyên không của mình đã hoàn toàn khiến lịch sử của thời đại này xảy ra thay đổi rồi, hoặc là nói từ lúc mình đến thời đại này thì đã thay đổi thời đại này, cho nên mới có nhiều điều không giống trong lịch sử như vậy".



Kẻ địch rất nhanh đã bắt đầu đóng quân ngoài thành, vô số quân địch đã hoàn toàn bao vây chặt lấy thành Kim An.



"Thông báo cho tất cả
1645969636318.png

Ngẩng đầu lên nhìn, đại quân tiên phong của kẻ địch đã xuất động, là bộ binh số lượng khoảng một vạn người, phân thành 10 phương trận hình chữ nhật tiến về phía thành Kim An.



"Lệnh cho cung thủ, lượt tấn công đầu tiên toàn bộ sử dụng cung tên bình thường, không thể quá sớm bại lộ chiến thuật của chúng ta, kéo dầu hỏa lên cho ta", Lãnh Thiên Minh hô lớn lên.




Kẻ địch xem ra căn bản không hề coi hắn ra gì, một vạn bộ binh cứ như vậy cưỡng ép công thành, đúng là tìm đến cái chết.



Kẻ địch càng lúc càng tới gần, khi còn cách thành 500 thước thì bắt đầu tăng tốc, càng lúc càng nhanh, đến khi tất cả kẻ địch bắt đầu hò hét xông về phía thành Kim An.



"A ha..."



"Cung thủ chuẩn bị", Trình Phương Thạc giơ cờ hiệu lệnh hô lên.




"300 thước".



"200 thước".



"Phóng tên..."



Năm ngàn cung thủ sau khi bắn ra lượt cung tên đầu tiên liền nhanh chóng bắn ra lượt thứ hai, thứ ba.



Bia chắn của kẻ địch đa số dùng để bảo vệ người leo thang và xe đâm, vào khoảnh khắc không có bảo hộ, vô số người đã bị trúng tên, tử thương khắp trên mặt đất.



Nhưng kẻ địch không hề để ý đến cái chết của đồng đội bên cạnh, chỉ liều mạng xông lên, 200 thước chẳng qua chỉ là khoảng cách trong nháy mắt, kẻ địch sau khi tổn thất hơn 1000 người thì đã xông tới dưới chân thành, vô số thang leo được dựng lên tường, chuẩn bị leo lên.



"Cung thủ rút về, đổi thành bắn tự do, chiến sĩ tiến lên, ném đá và cây xuống".



Bắn tự do là Lãnh Thiên Minh dạy bọn họ, nói trắng ra chính là đứng ở phía sau bắn lên trên trời, khiến mũi tên rơi xuống tự do, mặc dù như vậy thì tỉ lệ chính xác cực thấp, nhưng lại có thể bảo vệ được cho cung thủ, đồng thời có thể khiến cung thủ vẫn duy trì được năng lực tấn công.



Vô số thân cây lớn dưới sự hợp sức của vài binh lính đã được ném xuống tường thành, nháy mắt khiến thang leo và quân địch đang leo lên bên dưới cùng lúc bị đập rơi xuống, bên dưới tránh không kịp cũng bị đập trúng, không chết cũng thương nặng, còn có rất nhiều đá được ném từ trên thành xuống, nhất thời dưới thành tử thương vô số.



Kẻ địch cũng rất nhanh chóng tổ chức tấn công, dưới sự yểm trợ của bia chắn đã bắn tên lên, binh lính trên tường thành tránh không kịp cũng bị bắn trúng.



Rất nhanh, xe đâm cỡ lớn trong sự yểm hộ của đám đông líu nhíu đã đến trước cổng thành, mấy chục người cùng kéo cây gỗ, sau đó buông tay, 'uỳnh' một tiếng cực lớn, cây gỗ đụng mạnh lên cổng thành khiến Lãnh Thiên Minh đang ngồi trong công sự che chắn dưới thành cũng run lên.



"Thất hoàng tử, có cần thần lên trên trợ giúp không?", Trình Khai Sơn nói.



"Không cần, nếu như một vạn người đến công kích như vậy cũng không chống cự được thì trận này không cần đánh nữa", Lãnh Thiên Minh lạnh giọng nói.



Trên tường thành, Trình Phương Thạc nhìn kẻ địch đã toàn bộ tụ tập dưới thành rồi, lớn giọng hô lên: "Chuẩn bị dầu hỏa... đổ".



Nhanh chóng vô số dầu hỏa được đổ từ trên tường thành xuống, nhất là khu vực cổng thành nhận được sự quan tâm đặc biệt, khi kẻ địch còn chưa kịp phản ứng đã có rất nhiều mồi lửa được phóng xuống, dưới thành chớp mắt biến thành một vùng biển lửa.



"A..."



"Chết ta..."
Trận hình của quân địch dưới thành lập tức loạn cào cào.




"Cung thủ lên trước, bắn tự do", Trình Phương Thạc nhân cơ hội hô to.



5000 cung thủ bắt đầu nhắm xuống quân địch dưới thành, ra sức bắn đi cung tên trong tay.



Âm thanh 'Coong... coong...' vang lên.




Quân địch dưới thành bắt đầu rút lui, cung thủ nhân cơ hội tăng tốc độ bắn, cuồi cùng sau khi kẻ địch để lại gần một nửa quân số bị tử thương liền rút lui khỏi trận địa, kẻ địch vẫn chưa chết hẳn trên trận địa nằm ở đó kêu rên thống khổ.



"Thất hoàng tử, dưới thành có hàng ngàn binh lính chưa chết, xử lý thế nào ạ?", Trình Phương Thạc chạy tới hỏi.



Lãnh Thiên Minh không có quá nhiều do dự mà buông ra đúng một chữ 'giết'.







Trong đại trướng tộc Hồng Mao, một người đàn ông mặt đầy râu nói với Phi Nhĩ Đức trên vị trí chủ tọa: "Đợt tấn công đầu tiên chúng ta đã tổn thất 5000 người, còn khiến chúng ta đứng trơ mắt ra nhìn những binh lính chưa chết bị bắn chết, việc này rất đả kích sĩ khí trong quân, ngài tốt nhất nhanh chóng điều chỉnh lại phương án tấn công đi".



Phi Nhĩ Đức cười nói: "Thân vương Bỉ Đặc, ngươi hoảng cái gì, thành Kim An chẳng qua chỉ là nhận được tin tức biết chúng ta sẽ tới nên đã có chuẩn bị trước mà thôi, sở dĩ ta cho 1 vạn bộ binh tấn công trước là để tiêu hao vật tư của chúng, chúng ta có mấy chục vạn đại quân ở đây, ngươi còn sợ không hạ được một thành Kim An nhỏ bé sao?"



Trong thành Kim An, dân phu vừa được điều động tới tức thì đang giúp đỡ vận chuyển binh lính tử thương, bổ sung cung tiễn vật tư.



Lãnh Thiên Minh đang xem thống kê sau trận chiến vừa được Trình Phương Thạc gửi tới.



Tổng cộng thương vong 1250 người, tử vong 329 người, may mắn là ở trong thành nên thương binh có thể được cứu chữa kịp thời, với tình trạng hiện tại, thương vong này vẫn nằm trong phạm vi có thể chấp nhận được.



Lãnh Thiên Minh đứng trước mặt những binh lính tử vong được thu thập lại, nói lớn lên với những binh lính còn sống: "Bọn họ đã hoàn thành sứ mệnh của mình rồi, tấn công của kẻ địch lại chỉ vừa mới bắt đầu, nhưng ta có dự cảm, cho dù có một ngày kẻ địch công phá được cánh cổng lớn này cũng nhất định phải trả cái giá gấp năm thậm chí gấp mười lần so với chúng ta, các chiến sĩ, hiện tại chúng ta không phải chiến đấu vì Bắc Lương, không phải chiến đấu vì thành Kim An, mà chỉ chiến đấu vì mình, vì người nhà và vì 30 vạn bách tính sau lưng chúng ta, tiến thêm một bước chưa chắc đã thắng, nhưng lùi một bước thì ta thà chết còn hơn".



Binh lính xung quanh có rất nhiều người là lần đầu tiên ra trận, cũng có sợ hãi, nhưng bọn họ biết một khi thành bị phá thì toàn thành ắt chết không nghi ngờ, phải biết rằng, bản thân chiến tranh chính là một quá trình từ sợ hãi đến phiền phức rồi đến điên cuồng.



Lãnh Thiên Minh nhìn những binh lính xung quanh, tiếp tục nói: "Tiếp theo ta sẽ sắp xếp mỗi người đã ngã xuống chôn cất ở đường chính nam bắc xuyên qua thành Kim An, để mưa tuyết làm lễ rửa tội cho linh hồn của họ, giúp họ có thể tận mắt nhìn thấy những người đi sau họ sẽ không khiến họ hi sinh oan uổng".



Liên tiếp mấy chục ngày gần đây, tinh thần của Lãnh Thiên Minh luôn ở trong trạng thái căng thẳng cao độ, đến nỗi bản thân vừa dừng suy nghĩ là đột nhiên như mất hồn, toàn thân không có sức lực, sau khi sắp xếp xong công việc phòng ngự, Lãnh Thiên Minh đã trở về vương phủ.



Tiểu Lan và Mộ Như Tuyết lâu ngày không gặp nhìn thấy Lãnh Thiên Minh đều rất kích động, Tiểu Lan còn bắt đầu bật khóc.



"Thất hoàng tử, đánh nhau tiền tuyết đáng sợ quá, nô tỳ rất sợ, sợ ngài sẽ xảy ra chuyện gì".


"Đừng sợ, không phải ta vẫn còn sống đây sao?", Lãnh Thiên Minh cười nói.
Mộ Như Tuyết nhìn Lãnh Thiên Minh lo lắng hỏi: "Ngài quay về có phải có chuyện gì quan trọng không?"



Lãnh Thiên Minh sững người, đột nhiên buông lơi bật cười, hắn đã dần dần nhập vai vào thời đại này rồi, sắp quên đi bản thân vốn dĩ là ai rồi, kỳ thực hắn chẳng qua chỉ là muốn tìm một người phụ nữ mình thích, bình an sống qua ngày cả đời là được, ai ngờ...




"Không có việc gì, ta chỉ là muốn về... muốn về... thăm các nàng thôi, ta nhớ các nàng rồi", Lãnh Thiên Minh bình thản nói.



Vẻ mặt Mộ Như Tuyết liền trở nên ngưng trọng: "Có phải không trụ được nữa rồi không? Thực sự không được thì... chúng ta chạy thôi... ta bảo vệ hai người trốn vào núi tuyết, tộc Hồng Mao tuyệt đối không thể tìm được chúng ta".



Lãnh Thiên Minh cuối cùng không kiềm chế được vươn tay ra xoa đầu Mộ Như Tuyết, tiểu nha đầu chỉ mới 16 tuổi này, Mộ Như Tuyết cũng không phản kháng, chỉ im lặng cúi đầu xuống.




Cuối cùng, Lãnh Thiên Minh cắn răng nói: "Ta đã dặn dò lão Trình, một khi ta xảy ra chuyện thì các nàng lập tức mang theo hành lý vào núi, có thể đi tìm Gấu đại và Gấu nhị, ta sẽ để lại đủ ngân lượng cho các nàng. Đời người vội vã, tất cả đều là mây khói trôi đi, đến lúc đó các nàng nhất định phải sống cho tốt, coi như chúng ta chưa từng gặp nhau đi, ha ha..."



Nói đến cuối, Lãnh Thiên Minh không nhịn được mà cười khổ.



Mắt Mộ Như Tuyết đã đỏ lên, còn Tiểu Lan thì lập tức òa khóc, gào lên 'đừng'.



Bản thân Lãnh Thiên Minh cũng không cam tâm, chỉ có bản thân hắn biết, hắn không muốn làm anh hùng gì cả, hắn chỉ muốn yên ổn sống tiếp, nhưng thói đời này thật sự là không tránh được.



"Thất hoàng tử... Thất hoàng tử..."



Trình Khai Sơn chạy vào gọi lớn lên: "Cổng nam vừa phát tín hiệu, có lẽ là kẻ địch đã chuẩn bị tấn công đợt thứ hai rồi".



Lãnh Thiên Minh vội đứng lên đi ra ngoài, đi đến cổng liền dừng lại nhưng trước sau gì cũng không quay đầu lại...



"Thất hoàng tử, ngài nhìn kìa, kẻ địch đang chuẩn bị lượng lớn chiến xa, đoán chừng sắp tấn công rồi", Trình Phương Thạc nói với Lãnh Thiên Minh vừa đến thành lầu.



Lãnh Thiên Minh nhìn về phía xa, là loại công cụ phòng ngự cỡ lớn nhìn bên ngoài thì tương tự giống như xe buýt, chỉ có điều không có hai mặt sườn, bên dưới có người đẩy đi, lượng lớn binh lính núp ở bên dưới.



"Giáp Tử Thất hiện tại đã làm được bao nhiêu thùng hỏa dược rồi?", Lãnh Thiên Minh hỏi.



"200, hắn ta nói thứ này rất nguy hiểm, sơ hở một chút thôi là sẽ nổ ngay nên không dám làm quá nhiều", Trình Phương Thạc trả lời.



"Vớ vẩn, lúc này đã là lúc nào rồi, mặc kệ đi, đem tất cả thùng hỏa dược lên đây, lần này phải cho chúng một vố thật đau, bảo cung thủ bắn quấy nhiễu như lần trước, cho chúng tụ lại với nhau, đợi khi chúng tới dưới tường thành thì trực tiếp dùng thùng hỏa dược nổ chết cho ta", Lãnh Thiên Minh hung hăng nói.



"Mạt tướng tuân lệnh".



Ước chừng sau khoảng một canh giờ, kẻ địch cuối cùng đã tập kết xong, hàng trăm chiến xa phòng ngự cỡ đại xếp hàng phía trước, bên dưới và phía sau chiến xa lúc nhúc lại người, đếm sơ bộ thì số người có lẽ đã vượt qua 2 vạn
1645969675355.png

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK