Mục lục
Hoàng Tử Yêu Nghiệt - Lãnh Thiên Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phó tướng kia chắp tay: “Hôm qua thành chủ đã ủy thác, nếu có cơ hội theo thất hoàng tử, vậy nhất định phải nỗ lực vì bách tính, nếu thất hoàng tử không chê, chúng ta nguyện ý gia nhập Hắc Kỳ quân”.



Lãnh Thiên Minh cũng chắp tay, nói: “Đa tạ các vị, đa tạ Dịch tướng quân, điều duy nhất Hắc Kỳ quân có thể báo đáp ngài ấy, đó chính là xây dựng một thiên hạ thái bình ấm no…




Khi tin tức Dịch Thiên tự sát, thành Tế Nam bị chiếm truyền ra ngoài, vô số đạo tặc buông bỏ thành trì, bỏ chạy vào rừng, những kẻ không kịp bỏ chạy đều bị Hắc Kỳ quân thu dọn…



Lịch sử ghi lại, hai năm sau, Lãnh Thiên Minh đã thực hiện mục tiêu thống nhất Sơn Đông, khi mới hai mươi tuổi…



Đại điện hoàng cung Bắc Lương…



Lãnh Thiên Ngạo: “Nghe nói thất đệ đã chiếm lĩnh cả vùng Sơn Đông rộng lớn, còn tìm ra không ít mỏ sắt, thậm chí là mỏ vàng, sao có thể để một Thái Ấp độc chiếm, mong phụ vương thu lại đất phong”.




Tể tướng Tề Dung bên cạnh cười mỉa, nói: “Nhị hoàng tử, năm đó thất hoàng tử rời đô thành, ngài đâu có nói như vậy”.



Lãnh Thiên Ngạo nhìn ông ta, nổi nóng: “Lúc đó không giống bây giờ, khi đó Sơn Đông đạo tặc trăm vạn, có lợi ích gì?”



Tề Dung: “Vậy đám đạo tặc đó do ai thu phục, đất ở Sơn Đông do ai chinh phạt?”



Lãnh Thiên Ngạo câm nín.



Lãnh Liệt Vương lên tiếng: “Không cần tranh cãi nữa, nếu Sơn Đông đã là đất phong của thất hoàng tử, vậy không thể thu hồi”.



Tam hoàng tử đột nhiên cất lời: “Nhưng Sơn Đông đất đai rộng lớn, nhân khẩu ngàn vạn, có thể coi như một quốc gia hoàn chỉnh, lỡ mà thất đệ tự mình xưng vương, e là chúng ta không kịp trở tay”.



Lãnh Liệt Vương nhìn tam hoàng tử, nói: “Thất hoàng tử vốn dĩ là vương, cần gì phải xưng”.



“Báo…biên quan cấp báo…”



Biên quan đột nhiên cấp báo, chỉ có thể là chuyện vô cùng nghiêm trọng, Lãnh Liệt Vương nhíu mày, nói: “Chuyện gì?”



“Tộc Hồng Mao vi phạm biên giới phía bắc, năm mươi vạn đại quân chia làm ba đường tiến xuống dưới phía nam, chín phần mười là chuẩn bị xâm nhập”.



“Cái gì? Tộc Hồng Mao đúng là không biết điều, lần trước chúng ta còn chưa tìm chúng tính sổ, giờ lại dám tới, truyền lệnh cho Dụ Long, cấp tốc tập hợp binh mã, lên đường thảo phạt”.







Hoàng cung Đại Lương, một người đọc mật báo từ chim đưa thư, mỉm cười ung dung: “Đã bắt đầu rồi, chuẩn bị bước tiếp theo thôi”.



Trong vương phủ Thanh Châu, một bản sao đầy đủ dữ liệu Sơn Đông đã được gửi cho Lãnh Thiên Minh, nơi này hiện có một ngàn hai trăm sáu mươi vạn người và sáu mươi tám thành trì lớn nhỏ...



Lãnh Thiên Minh trầm mặc nhìn ra cửa sổ…



“Nghĩ gì vậy?”, Mộ Như Tuyết bước vào.



“Không có gì, Sơn Đông vừa thống nhất, áp lực hơi lớn chút”, hắn cười đáp.



Mộ Như Tuyết cũng mỉm cười: “Chàng còn trẻ tuổi vậy mà, cứ từ từ”.


Lãnh Thiên Minh kéo tay nàng, trêu trọc: “Tiểu Tuyết, dạo này dường như nàng có da thịt hơn”.
Mộ Như Tuyết lập tức căng thẳng: “Nói bừa, gần đây ta chỉ thiếu luyện tập, lại ăn no ngủ kĩ, à mà, lâu rồi chàng không đi thăm Gấu đại, Gấu nhị, chúng sắp lớn bằng Tiểu Hoa rồi”.



Lãnh Thiên Minh sửng sốt, từ lần cưỡi Tuyết Sơn hổ khiến mấy đứa trẻ sợ hãi, hắn liền cho chúng vào hậu hoa viên vương phủ, gần đây ngày một bận rộn, không có thời gian thăm chúng, chỉ có Mộ Như Tuyết rảnh rỗi ngày nào cũng đến thăm.



Lãnh Thiên Minh cười cười: “Đi, hai ta đi xem bọn chúng”.




Hai người nắm tay nhau tới hậu hoa viên, vừa nhìn thấy hắn, hai chú hổ lập tức vui vẻ lạ thường, nhấc chân chạy tới…



“Aiz…aiz, các ngươi chú ý chút, giờ không như hồi bé, không cẩn thận đè chết ta đó”.



Mộ Như Tuyết cũng bật cười nói: “Ai bảo chàng ngày ngày nhốt chúng trong hậu hoa viên, bọn chúng là Tuyết Sơn hổ trăm năm mới gặp, sao có thể nhốt vậy chứ”.




Lãnh Thiên Minh: “Ta cũng không muốn vậy mà, nhưng bọn chúng lớn như vậy, thả ra ngoài sẽ dọa chết người”.



Mộ Như Tuyết nghĩ một lát rồi nói: “Hay là cho chúng tham gia quân đội? Giúp mọi người dọn dẹp đạo tặc?”







Lãnh Thiên Minh nhìn Mộ Như Tuyết bằng ánh mắt kinh ngạc, hắn nói: “Nàng muốn để cho Tuyết Sơn hổ tòng quân ư?”



"Đúng vậy, sao Tuyết Sơn hổ không thể tòng quân được chứ? Nó còn trung thành hơn so với con người!”, Mộ Như Tuyết nói.



Lãnh Thiên Minh cười đáp: “Tính ra thì đây cũng là một cách, hôm nào đó, ta sẽ dẫn chúng đi báo danh, ha ha ha…”



Buổi tối, sau khi Lãnh Thiên Minh, Tiểu Lan và Mộ Như Tuyết dùng cơm xong, bỗng nhiên, Tiểu Lan nhìn Mộ Như Tuyết và nói: “Tỷ tỷ, hình như tỷ mập lên đấy, tỷ có định nói cho Lãnh ca ca không?”



Mộ Như Tuyết cả giận nói: “Con nhóc chết tiệt kia, muội định đem ta ra làm trò cười à?”



Lãnh Thiên Minh tỏ vẻ khó hiểu nhìn hai người, hắn hỏi: “Có phải hai nàng có chuyện gì gạt ta không?”



Mộ Như Tuyết đỏ mặt nói: “Nào có”.



Tiểu Lan thì lén cười trộm…



Lãnh Thiên Minh ôm lấy Tiểu Lan, đưa tay cù lét nàng: “Có nói cho ta biết không hả?”



“Ha ha… ta nói, ta nói, tỷ tỷ mang thai…”, Tiểu Lan vừa cười vừa nói.



Lãnh Thiên Minh ngẩn người: “Mang thai ư? Ta sắp được làm cha à?”



“Thật ư?”, Lãnh Thiên Minh mừng rỡ nhìn Mộ Như Tuyết, Mộ Như Tuyết khẽ gật đầu cười.



“Aaaa…! Thật tốt quá, ta sắp được làm cha rồi…”, Lãnh Thiên Minh phấn khích reo hò.



Tại một ngôi làng nằm bên ngoài thành Uy Hải, Trình Khai Sơn cùng Hải Nương nhìn thi thể nằm đầy đất.



Hải Nương mắng: “Đây đã là lần thứ ba trong tháng này rồi, Bổn Nguyên Sĩ Nhất Lang đúng là đồ súc sinh, mỗi lần tấn công, hắn ta đều cướp đoạt sạch sẽ rồi bỏ đi. Thế nhưng đường bờ biển quá dài, chúng ta không cách nào phòng thủ hết được”.



1647160256902.png

Hôm nay, Lãnh Thiên Minh lại đến xưởng công binh.



“Lão Giáp, mười chiếc chiến hạm của ta đã được cải tạo xong chưa?”, Lãnh Thiên Minh hỏi.




Giáp Tử Thất cười đáp: “Xin ngài yên tâm, chúng được neo ở bến tàu Bắc Hải thuộc Duy huyện. Theo yêu cầu của ngài, mỗi chiến hạm có thể chở được hơn 20 khẩu pháo. Cổ Bách Vạn đã làm theo những gì ngài căn dặn, ngài không biết mấy chiếc tàu buôn này to thế nào đâu, ít nhất có thể cân được mười chiếc tàu đánh cá bình thường đấy. Không gian đủ để chứa năm, sáu trăm người”.



Lãnh Thiên Minh vui vẻ nói: “Tốt, mười chiếc chiến hạm này sẽ là bước đầu tiên để Hắc Kỳ Quân ta tiến ra biển, ngươi phải giúp ta cải tiến chúng sao cho mạnh hơn cả tàu chiến bọc thép của Đại Lương mới được. Một ngày nào đó, ta sẽ lái chúng ra khơi, ha ha…”



Ba ngày sau, Trình Khai Sơn đã về đến phủ Thanh Châu, hắn ta đi thẳng một mạch đến vương phủ của Lãnh Thiên Minh. Lúc này, Lãnh Thiên Minh đang giảng bài cho Mộ Như Tuyết và Tiểu Lan.




“Dưỡng thai là một môn học đòi hỏi trình độ cao, các nàng phải thật chú tâm mới được. Ví dụ như lúc ăn cơm, đi đứng, rèn luyện, tất cả các phương diện đều được yêu cầu rất nghiêm ngặt…”



Hai cô gái cũng nghe một cách say sưa, hớn hở…



“Thất hoàng tử, Thất hoàng tử…”, một âm thanh từ bên ngoài vọng đến.



“Ai đó? Lớn tiếng như vậy làm gì hả?”, Lãnh Thiên Minh bước ra ngoài xem, cười nói: “Ồ, không phải tư lệnh hải quân của chúng ta đó sao? Sao huynh lại rảnh rỗi chạy đến thăm ta thế?”



Trình Khai Sơn nghiêm túc nói: “Ta có việc báo cáo, muốn xin ý kiến ngài!”



Nhìn thấy thái độ của hắn ta, Lãnh Thiên Minh biết chắc là đã có chuyện lớn xảy ra, hắn thôi cười và nói: “Đến phòng ta rồi nói…”



Trình Khai Sơn kể lại mọi chuyện cho Lãnh Thiên Minh, nghe xong, Lãnh Thiên Minh giận đến mức ném văng tách trà ngay tại chỗ.



“Lũ giặc Oa chết tiệt, lần trước để bọn chúng chạy thoát, ta còn chưa tìm đến chúng, vậy mà chúng lại dám tới, ngươi biết bọn chúng có bao nhiêu người hay không?”, Lãnh Thiên Minh hỏi.



Trình Khai Sơn nói: “Theo như lời của Hải Nương, tên Bổn Nguyên kia là một trong những hải tặc nổi danh trên biển, thủ hạ của hắn ta có ít nhất năm vạn tên, cùng 400 chiến thuyền. Không chỉ riêng vùng Đông Hải của chúng ta, vùng duyên hải thuộc lãnh thổ Đại Lương cũng đã bị hắn ta xâm phạm rất nhiều lần. Tuy nhiên, mấy lần gần đây, có thể thấy rõ mục đích của tên này là trả thù chúng ta. Những nơi hắn ta đi qua, bất kể là già trẻ, nam nữ, không một ai còn sống”.



“Hiện tại, tình hình hải quân của chúng ta như thế nào?”, Lãnh Thiên Minh hỏi.



“Ta hiện có 150 chiếc thuyền, sau khi sàng lọc người của bang Triêu Nam lúc trước, chỉ để lại những thanh niên cường tráng, khỏe mạnh, cộng thêm người của Hắc Kỳ Quân thì vừa đúng 2 vạn người”, Trình Khai Sơn nói.



“Chúng ta có thể trực tiếp tấn công cứ điểm của hắn ta được không?”, Lãnh Thiên Minh hỏi.



“Trên biển không thể so với đất liền được, hơn nữa, hải tặc quanh năm sống trên biển, sức chiến đấu vô cùng mạnh mẽ, đừng nói là chúng ta có ít người hơn, dù có nhiều người cũng chưa chắc thắng được chúng”, Trình Khai Sơn đáp.



“Thế nhưng nếu không thể diệt sạch hang hổ của đám giặc Oa này thì nước xa mãi mãi không cứu được lửa gần. Một ngày nào đó, ông đây sẽ diệt toàn tộc của chúng”, Lãnh Thiên Minh hung hăng nói.



Tuy Trình Khai Sơn không biết vì sao Lãnh Thiên Minh lại căm hận giặc Oa như vậy, nhưng nếu có thể tiêu diệt chúng trong một lần hành động thì chẳng còn gì tốt hơn.
“Lão Trình, thu dọn đi, ta và huynh đến Bắc Hải”, Lãnh Thiên Minh tiếp tục nói.



Bến tàu Bắc Hải nằm ở Duy huyện, nơi đây là vùng biển nội địa tiếp giáp với Thái Bình Dương. Lúc vừa mới đến Duy huyện, Lãnh Thiên Minh đã sắp xếp người xây dựng bến tàu tại đây, hôm nay, mười chiếc chiến hạm khổng lồ của hắn cũng được neo ở chỗ này.




Khi Lãnh Thiên Minh và Trình Khai Sơn đến nơi, đứng từ xa nhìn lại, cả hai kinh ngạc không thôi.



“Thất hoàng tử, hình như mấy chiếc thuyền này… hơi lớn thì phải?”, Trình Khai Sơn hỏi.



“Đáng tiếc, bây giờ chúng ta vẫn chưa chế ra nhiều được, bằng không, ta đã sớm đóng mấy trăm chiếc, sau đó đi diệt nước Tịch lâu rồi”, Lãnh Thiên Minh nói.




Trình Khai Sơn tỏ vẻ nghi hoặc: “Nước Tịch là nơi nào?”







“Sau này huynh sẽ biết!”, Lãnh Thiên Minh đáp.



“Thất hoàng tử, chế tạo không được thì chúng ta có thể đi mua”, Trình Khai Sơn hào hứng nói.



“Huynh tưởng thứ này là khoai lang à? Huynh có biết chúng ta đã bỏ ra bao nhiêu vàng để đóng mười chiếc tàu này không? Hơn nữa còn phải huy động toàn bộ xưởng đóng tàu ở Đại Lương làm ngày làm đêm mới tạo ra được mười con tàu như vậy đấy”, Lãnh Thiên Minh mắng.



Khi hai người leo lên chiến hạm, đứng trên boong thuyền cao cao, trong lòng Lãnh Thiên Minh không khỏi trào dâng cảm giác hăng hái.



“Biển cả… một ngày nào đó, ta sẽ chinh phục ngươi”.



“Thất hoàng tử, chiến hạm này quả thật khiến thần được mở rộng tầm mắt. Không chỉ được trang bị 20 khẩu pháo phòng thủ, mà không gian còn cực kỳ rộng rãi, thuyền đánh cá bình thường cùng lắm chỉ có thể trang bị tối đa 6 khẩu pháo mà thôi!”, Trình Khai Sơn hét to.



“Với mười chiếc chiến hạm này, huynh có dám đi tiêu diệt hải tặc không?”, Lãnh Thiên Minh hỏi.



Trình Khai Sơn suy nghĩ một lúc rồi nói: “Vậy thì cần phải tuyển thêm một lượng lớn tân binh, và yêu cầu bọn họ giỏi về bắn pháo, hơn nữa, còn phải cho ta một lượng lớn tàu tiếp tế”.



Lãnh Thiên Minh cười nói: “Chính xác, lúc này mới có dáng vẻ của một tư lệnh hải quân đấy! Huynh có thể lựa chọn binh sĩ trong số tất cả quân đội của Hắc Kỳ Quân theo ý mình, lên kế hoạch huấn luyện cho bọn họ càng sớm càng tốt. Đồng thời, có thể nhờ Hải Nương hỗ trợ, trưng dụng thuyền đánh cá của dân để vận chuyển vật tư. Thà là không đánh, nếu đã đánh thì phải đánh cho ra ngô ra khoai”.



Trình Khai Sơn nhìn Lãnh Thiên Minh, chắp tay nói: “Lão Trình cam đoan sẽ không khiến Thất hoàng tử thất vọng”.



Chẳng mấy chốc, những binh sĩ có kỹ năng bơi lội đều phải tham gia sàng lọc, cuối cùng, một vạn binh sĩ được chọn ra để gia nhập hải quân.



“Tất cả nghe rõ, thời gian bơi lội không được thấp hơn một canh giờ, nhất định phải kiên trì!”, Trình Khai Sơn hô to với những binh sĩ đang ngâm mình trong nước biển.



“Trình tướng quân, ngâm nước suốt một ngày khiến da chúng ta phồng rộp cả lên rồi”, một binh sĩ hô.


“Ngươi thì biết cái gì, bây giờ ráng chịu khổ một chút, đến lúc ra chiến trường mới có thể giữ được mạng. Nếu không, một khi chiến hạm bị hủy, rơi xuống biển chắc chắn phải chết, chỉ có kiên trì chờ thuyền cứu viện đến thì mới có cơ hội sống”, Trình Khai Sơn nói.
“Trình tướng quân, ngài nói xem, sao chúng ta phải chạy ra biển đánh với bọn họ, đợi bọn họ lên bờ rồi đánh không được à?”, một tên lính khác hỏi.



“Mẹ kiếp, nghe hỏi là biết ngươi không phải dân Đông Hải rồi. Từ xưa đến nay, giặc Oa đã không ít lần xâm phạm chúng ta, biết bao nhiêu ngôi làng bị chúng tàn sát một cách thê thảm. Đường bờ biển dài như vậy, làm sao chúng ta biết được chúng sẽ đổ bộ từ đâu? Cho nên muốn bảo vệ ngư dân Đông Hải tránh khỏi sự xâm phạm của giặc Oa, chúng ta nhất định phải chiến thắng chúng trên biển”, Trình Khai Sơn hô to.




Trên biển… Đảo Thỏ Con…



“Kinh thưa ngài Bổn Nguyên, tướng quân Thổ Chân Danh Phá lại gửi thư đến, muốn mời ngài cùng tấn công Cao Ly. Hắn ta nói rằng sau khi chuyện này thành công, chúng ta có thể chia một nửa lãnh thổ Cao Ly”, một tên cướp biển nói.



“Lời của tên cáo già Thổ Chân Danh Phá đó khó mà tin được, tuy nhiên, hiện tại Đông Hải đã bị Hắc Kỳ Quân tiếp quản, muốn cướp e là càng lúc càng khó. Nếu có thể chiếm được Cao Ly, đối với chúng ta, đó cũng là một chuyện tốt. Ngươi hãy hồi âm cho Thổ Chân, nói rằng ta chấp nhận lời mời của hắn”, Bổn Nguyên Sĩ Nhất Lang trả lời.




Tại bến tàu Uy Hải Vệ, mười chiếc chiến hạm đã được cải tạo từ từ tiến vào cảng. Khi nhìn thấy mười chiếc chiến hạm khổng lồ này, Hải Nương cùng các vị cao tuổi của bang Triêu Nam phấn khích đến nỗi rơi nước mắt.



Mười chiếc tàu toàn thân đen sì, trên thân được khắc biểu tượng hình ba chiếc lá hợp thành vòng tròn. Đây cũng là biểu tượng của bang Triêu Dương lúc trước, hiện tại nó chính thức trở thành biểu tượng của hải quân Hắc Kỳ Quân.



Trình Khai Sơn bước xuống chiến hạm, nhìn mọi người và nói: “Thất hoàng tử dùng toàn bộ tài sản của Hắc Kỳ Quân để mua thêm mười chiếc chiến hạm khổng lồ này cho đội hải quân chúng ta. Kích thước của chúng không hề thua kém so với tàu chiến bọc thép của Đại Lương. Ngài ấy hi vọng chúng ta có thể tiêu diệt hải tặc vì dân chúng Đông Hải, xây dựng một Đông Hải hòa bình”.



Hải Nương đỏ mắt hỏi: “Biểu tượng của mấy chiếc tàu này là sao?”



Trình Khai Sơn cười đáp: “Đây là ý của Thất hoàng tử, ngài ấy nói ba chiếc lá này không chỉ đại biểu cho Hải Nương, mà còn đại biểu cho toàn bộ Đông Hải. Chỉ khi tất cả mọi người đều nhớ kỹ giặc Oa đã nhiều lần xâm phạm chúng ta, thì chúng ta mới có thể khắc sâu trong tâm khảm một điều, không phải dân ta ắt có lòng riêng”.



Hải Nương gật đầu nói: “Xin Trình tướng quân hãy bố trí kế hoạch sắp tới, chúng ta sẽ dốc lòng phối hợp”.



Trình Khai Sơn nhìn mọi người rồi chắp tay nói: “Tiếp theo đây, việc duy nhất mọi người cần làm là luyện tập bắn pháo. Thất hoàng tử nói rằng, sau này chiến tranh trên biển sẽ không còn cận chiến nữa, mà là thời đại của đạn pháo. Muốn đánh tan quân địch thì nhất địch phải dùng hỏa lực để áp chế. Cho nên lần này ta đã dẫn theo 1 vạn binh lính tinh nhuệ của Hắc Kỳ Quân, để bọn họ mau chóng hòa nhập với tất cả các tàu chiến. Bắt đầu từ hôm nay, toàn bộ đều phải ra biển luyện tập nã pháo”.



Chẳng mấy chốc, 150 chiếc tàu chiến loại nhỏ đã tiến ra biển dưới sự dẫn dắt của 10 chiến hạm khổng lồ.



“Điều chỉnh họng pháo… Nhanh lên… Chuẩn bị… Châm lửa…”



“Má nó… lại bắn lệch…”



Trên một chiếc chiến hạm có treo một lá cờ Hắc Kỳ Quân cực lớn phía trước, Trình Khai Sơn và Hải Nương đứng sánh vai bên nhau, cùng xem các chiến hạm huấn luyện.



“Trình đại ca, theo huynh thì chúng ta có thể đánh thắng được giặc Oa không?”, Hải Nương hỏi.



“Tất nhiên là được, tuy rằng bây giờ chúng ta vẫn còn yếu kém, nhưng ta tin tưởng Thất hoàng tử. Một ngày nào đó, chúng ta chắc chắn sẽ tiêu diệt toàn bộ hải tặc”, Trình Khai Sơn nói.



Hải Nương thở dài: “Chỉ sợ diệt được tên Bổn Nguyên kia, sẽ lại có tên khác vùng lên. Mấy trăm năm nay, hải tặc Đông Hải cứ xuất hiện không ngớt, thật không biết đến khi nào mới có thể chấm dứt”.
1647160278666.png

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK