Mục lục
Hoàng Tử Yêu Nghiệt - Lãnh Thiên Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng không ai để ý đến hắn ta, lúc thấy bảy tám chiếc tàu chiến cực lớn xuất hiện ở đằng xa, đầu óc Bổn Nguyên Sĩ Nhất Lang trống rỗng quỳ xuống dưới đất…



Sau mấy đợt pháo kích, người chết và người bị thương la liệt khắp bãi biển, lúc này trên tàu hải tặc gần sát bờ biển lại xuất hiện rất nhiều binh sĩ mặc áo giáp màu đen bắt đầu truy đuổi theo cướp biển đang chạy trốn khắp nơi.




“Bổn Nguyên các hạ, chạy mau đi”, một hải tặc hét lên.



“Không, ta không đi đâu cả, không có tàu chiến, chúng ta không còn gì cả, ai cũng không thể cướp tàu chiến của ta đi mất, A…”, Bổn Nguyên Sĩ Nhất Lang điên cuồng hét lên, mà đáp lại hắn ta chỉ là một đợt pháo nổ rực trời.



Cả cuộc chiến kéo dài chưa đến bốn canh giờ, sau khi một số lượng lớn cướp biển bị càn sạch, Trình Khai Sơn ra lệnh rút lui.



“Sao không truy đuổi tiếp nữa?”, Hải Nương hỏi.




“Giờ việc chúng ta phải làm là bảo vệ Thất hoàng tử và Đông Hải, còn nước Cao Ly thì chúng ta mặc kệ đi, bây giờ nước Cao Ly đã bị hải tặc chiếm đóng, chúng ta không thể đột nhiên xông vào, Bổn Nguyên Sĩ Nhất Lan đã chết, chúng ta xem như đã hoàn thành nhiệm vụ, còn việc ở đây cứ đợi Thất hoàng tử đến quyết định”, Trình Khai Sơn nói.



Hải Nương nhìn Trình Khai Sơn, thầm gật đầu.



Sau khi Lãnh Thiên Minh ở phủ Thanh Châu nhận được chiến báo của Trình Khai Sơn thì không khỏi lớn tiếng nói “Tốt lắm”, xem ra cái tên nhìn thô to Trình Khai Sơn này vẫn có tài trong hải chiến đấy chứ…



Phụ nữ được giải cứu về đều đã đưa đến phủ Thanh Châu, người ở khu vực Đông Hải ai về nhà nấy đoàn tụ với gia đình, người ở Đại Lương thì cũng đã gửi công thư, chỉ đợi Đại Lương cử người đến đón, còn người Cao Ly thì không còn cách nào khác, chỉ đành ở lại, không còn nhà nữa thì về làm gì.







Hàng chục nghìn người tộc Hồng Mao trên thảo nguyên biên giới phía bắc của Bắc Lương đang đổ xô đến khu vực núi Tuyết Long…



“Lần này sẽ không có sai sót nữa chứ?”, một người đàn ông gầy trong một bộ đồ lộng lẫy hỏi người bên cạnh.



“Thân Vương yên tâm, bọn ta đã lên kế hoạch này rất lâu rồi, chỉ cần chúng ta giết được Lãnh Liệt Vương của Bắc Lương giúp họ thì núi Tuyết Long là quà tặng cho chúng ta”, người bên cạnh đáp.



“Vậy thì tốt, nếu có xảy ra sai sót thì nữ vương bệ hạ sẽ không tha cho chúng ta”, người đàn ông gầy trầm giọng nói.



Trong đại doanh của liên quan Bắc Lương



Lãnh Liệt Vương – người đàn ông đích thân dẫn dắt đội quân trong mỗi trận chiến lúc này đang xem bản đồ…



“Dụ Long, người nói xem có phải tộc Hồng Mao này lại chạy đến núi Tuyết Long không?”, Lãnh Liệt Vương hỏi.



“Chắc là thế, ngoài mỏ than ở núi Tuyết Long là thứ hấp dẫn họ thì còn có gì có thể khiến họ ra trận? Vùng đất của tộc Hồng Mao đóng băng quanh năm, mỏ than này là núi vàng núi bạc với họ”, Dụ Long đáp.



“Ừ, điều động đại quân thế nào rồi?”, Lãnh Liệt Vương hỏi tiếp.



“Đại Vương yên tâm, ta đã truyền lệnh đến các quân đoàn rồi, tin chắc đại quân sẽ tập kết lại nhanh thôi”, Dụ Long nói.



Thời tiết hôm nay khá tốt, Lãnh Thiên Minh đang tắm cho Gấu đại, Gấu nhị trong quân doanh. Từ sau lần Mộ Như Tuyết nói trước đó, Lãnh Thiên Minh đã đem Tuyết Sơn Hổ về trong quân doanh, lúc rảnh rỗi có thể chơi đùa với các chiến sĩ. Cũng may các binh sĩ của Hắc Kỳ quân đã quen với điều này, mặc dù Tuyết Sơn Hổ không được để người ngoài động vào nhưng lại chưa từng làm người khác bị thương…



Lúc này Lãnh Hàn chạy vào, chưa đến nơi đã gào lên: “Thất hoàng tử, không hay rồi”.



Lãnh Thiên Minh nhìn Lãnh Hàn nói: “Cái gì? Ngươi qua đây nói”.
Lãnh Hàn nói: “Ta không dám, Tuyết Sơn Hổ đáng sợ lắm, ngươi qua đây đi”.



Lãnh Thiên Minh khẽ cười rồi đi qua đó nói: “Chuyện gì? Nhìn ngươi gấp gáp như thế”.



Lãnh Hàn nói: “Hiên Vũ Ngọc Nhi đến rồi”.




“Gì cơ? Nàng ấy đến làm gì?”, Lãnh Thiên Minh ngạc nhiên nói.



“Nói là đến đón những người phụ nữ bị cướp biển bắt đi, còn muốn gặp cảm ơn ngươi”, Lãnh Hàn nói.



“Chuyện này còn cần công chúa đích thân đến sao? Đại Lương… không sao rồi, thế người vội cái gì?”



Lãnh Hàn căng thẳng nói: “Nàng… nàng ấy đến… là đến nhà ngươi… có lẽ giờ đang nói chuyện với hai vị phu nhân”.




“Hả? Nàng ấy muốn làm gì?”



Lãnh Thiên Minh cưỡi lên người Tuyết Sơn Hổ nhanh chóng quay về vương phủ…, thế mà lại nhìn thấy Thích Kinh Phong ở trước cửa, Thích Kinh Phong thấy Lãnh Thiên Minh thế mà lại cười hổ cũng giật mình…



“Thích tướng quân, sao người cũng đến đây?”, Lãnh Thiên Minh hỏi.



Thích Kinh Phong nói: “Phục lệnh của hoàng thượng ta, bảo vệ an toàn của công chúa”, nói là thế nhưng mắt vẫn nhìn chằm chằm Tuyết Sơn Hổ bên cạnh.



Lãnh Thiên Minh cười nói: “Thích tướng quân đừng sợ, đều là người của mình”.



“Người của mình?”, Thích Kinh phong cũng từng nghe nói Thất hoàng tử của Bắc Lương có thể cưỡi Bạch Hổ, nhưng hắn ta không tin, hôm nay tận mắt nhìn thấy quả thật là khiếp sợ thật.



Lãnh Thiên Minh đi vào vương phủ, đi đến đại sảnh thì thấy một cảnh tượng rất thần kỳ. Mộ Như Tuyết và Tiểu Lan đang ngồi đó bất động nhìn Hiên Vũ Ngọc Nhi, mà Hiên Vũ Ngọc Nhi nhìn cái này, quan sát cái kia, chạy qua chạy lại cứ như đang ở nhà của mình.



“Khụ… Khụ”, Lãnh Thiên Minh khẽ kho hai tiếng.



“Thiên Minh ca, ca về rồi…”, Hiên Vũ Ngọc Nhi mừng rỡ chạy đến, kéo cánh tay Lãnh Thiên Minh, mà Mộ Như Tuyết và Tiểu Lan lại nhìn hắn chằm chằm…



“Ờ thì, sao lại đến đây?”, Lãnh Thiên Minh ngượng ngùng nói.



“Chẳng phải ca viết thư nói cứu được hàng trăm người phụ nữ của Đại Lương, muốn bọn ta đến đón sao?”, Hiên Vũ Ngọc Nhi nói.







“Tất nhiên không cần, thế nên muội tốn hết công sức mới thuyết phục được phụ hoàng đồng ý cho muội đến đây, ca có vui không?”, Hiên Vũ Ngọc Nhi nói.







“Vui vẻ… vui mà!”, Lãnh Thiên Minh vừa nhìn Mộ Như Tuyết và Tiểu Lan vừa nói.



“Vừa rồi gặp hai tỷ tỷ, chúng ta nói chuyện rất vui vẻ!”, Hiên Vũ Ngọc Nhi nói.



Lãnh Thiên Minh cảm thấy trên trán sắp rịn đầy mồ hôi lạnh rồi, vui vẻ, hai người không nói câu nào mà bảo là vui vẻ sao?



“Vậy là tốt rồi, vậy ta dẫn công chúa đi tiếp nhận những cô gái kia, các vị có thể trở về sớm chút”.



Hiên Vũ Ngọc Nhi cười nói: “Đi xa như vậy để đến đây, lại đi thì chán chết, ta định ở lại mấy ngày rồi đi”.



Lãnh Thiên Minh hoàn toàn không còn lời gì để nói…


Đến thời gian ăn cơm tối, cuối cùng Hiên Vũ Ngọc Nhi đã rời khỏi vương phủ trở về dịch quán nghỉ ngơi, Lãnh Thiên Minh ngồi trước bàn cơm cười ha hả nhìn Mộ Như Tuyết và Tiểu Lan: “Các nàng có thể nghe ta giải thích được không?”
Mộ Như Tuyết cười nói: “Chàng không cần giải thích với chúng ta, đàn ông tam thê tứ thiếp là chuyện rất bình thường, huống chi còn là một công chúa xinh đẹp như vậy”.



Tiểu Lan cũng nói: “Đúng vậy, chỉ cần Thất hoàng tử yêu thích, chúng ta sẽ không phản đối”.




Lãnh Thiên Minh gượng cười nói: “Chúng ta quen biết cũng chỉ là trùng hợp, nếu như các nàng không tin, ngày mai ta gọi Lãnh Hàn đến, hắn ta có thể chứng minh”.



Mộ Như Tuyết cười nói: “Là chàng nghĩ nhiều rồi, Lãnh Hàn đã nói cho chúng ta biết, ta có thể nhìn ra công chúa này rất thích chàng, còn chàng, chàng cũng không cần phải lo lắng quá nhiều”.



Tiểu Lan cũng đột nhiên cười nói: “Nhưng mà nói thật, công chúa này quả thật rất đáng yêu, ta cũng rất muốn làm bạn với nàng ấy”.



Lãnh Thiên Minh thầm nghĩ ‘chẳng lẽ con gái cổ đại đều rộng rãi như vậy sao?’




“Vậy, vậy đêm nay ta đi đâu nghỉ ngơi?”, Lãnh Thiên Minh cười nói.



Tiểu Lan mỉm cười: “Hôm nay ta không tiện”.



Mộ Như Tuyết chỉ vào bụng mình nói: “Ta thì càng không tiện rồi”.



Buổi tối Lãnh Thiên Minh chỉ có thể ngủ một mình ở khách phòng, khi đang nghiên cứu bước phát triển tiếp theo của Sơn Đông…



Tiểu Lan đẩy cửa đi vào…







“Tiểu Lan, sao nàng lại đến đây?”, Lãnh Thiên Minh hỏi.



Tiểu Lan thẹn thùng nói: “Mộ tỷ tỷ bảo ta đến ở cùng chàng…”



Lãnh Thiên Minh ôm Tiểu Lan lại nói: “Nàng đó, có Mộ tỷ tỷ rồi thì không nghe lời ta nữa”.



Tiểu Lan cười nói: “Nào có, bây giờ ta sống vô cùng thoải mái, còn nhớ khi chúng ta còn bé khó khăn như vậy, chẳng phải đều có thể vượt qua rồi sao. Mộ tỷ tỷ dặn ta nói với chàng, nếu như chàng thật sự yêu thích công chúa kia, chúng ta sẽ không phản đối”.



Lãnh Thiên Minh ôm chặt lấy Tiểu Lan, vừa cười vừa nói: “Tiểu Lan, kể chuyện khi còn bé của chúng ta đi, ta không còn nhớ gì rồi…”



Ngày hôm sau Lãnh Thiên Minh thức dậy rất muộn, mãi đến giữa trưa mới tỉnh, sau khi tỉnh dậy cũng không thấy Tiểu Lan, mặc quần áo xong thì đi đến phòng bếp tìm một ít thức ăn…



“Nào… tỷ tỷ, tỷ lại thử món này đi, món này tên là bánh lê hoa, cũng là điểm tâm nổi tiếng của Đại Lương chúng ta, còn có bánh quế hoa, bánh ngô, viên khai tâm này nữa, ta mang đến rất nhiều”.



Lãnh Thiên Minh sững sờ: “Hiên Vũ Ngọc Nhi?”



Sau đó lại truyền đến giọng của Mộ Như Tuyết: “Rất lợi hại, nhiều món ngon như vậy, nơi này của chúng ta đều không có”.



“Đúng vậy, đúng vậy, ăn ngon lắm, có thể dạy ta làm không?”. Là tiếng nói của Tiểu Lan.



Hiên Vũ Ngọc Nhi cười khúc khích: “Thật ra ta cũng không biết làm, nhưng mà nha hoàn của ta biết làm, ta có thể để nha hoàn dạy các tỷ”.

1647255498340.png

Mà Hiên Vũ Ngọc Nhi cũng rất đắc ý nhìn Lãnh Thiên Minh…



Lãnh Thiên Minh nói: “Ừm, những cô nương kia vẫn đang chờ để về nhà đấy, công chúa không mau dẫn các nàng trở về đi?”




Hiên Vũ Ngọc Nhi suy nghĩ một lát rồi nói: “Đúng vậy… các nàng bị đám cướp biển đáng chết bắt đi, chắc chắn bây giờ rất muốn mau chóng về nhà, vì vậy không thể chậm trễ”.



Lãnh Thiên Minh cười gật đầu, thật ra cũng không phải hắn muốn đuổi nàng đi, chỉ là trong lòng cảm thấy loại quan hệ này hơi khó nói…



Nào ngờ Hiên Vũ Ngọc Nhi lại bảo: “Vì vậy sáng sớm hôm nay ta đã phân phó bọn họ đưa các cô nương về nhà trước rồi”.




“Ồ, vậy công chúa thì sao?”



“Thích tướng quân đang ở đây, hắn ta sẽ đưa ta trở về, ngươi không cần lo lắng”. Hiên Vũ Ngọc Nhi cười nói.







Trong một tửu lâu của vương thành Đại Lương.



Nhị hoàng tử Đại Lương - Hiên Vũ Hồng đang buồn bã uống rượu ở nơi này, đột nhiên quăng mạnh cái chén xuống đất, mắng to: “Mẹ nó, phụ hoàng đúng là càng già càng hồ đồ, vậy mà muốn truyền lại hoàng vị cho một đứa con gái, đây chẳng phải muốn người trong thiên hạ chê cười hay sao”.



Một tên quan lại đứng bên cạnh nói: “Nhị hoàng tử cẩn thận lời nói, trước mắt mọi chuyện đều chưa định đoạt, vẫn có thể cứu vãn được, chỉ cần ngài có biểu hiện tốt một chút, ta tin tưởng hoàng thượng vẫn hi vọng chọn ra được một người kế vị trong các hoàng tử”.



Hiên Vũ Hồng hung dữ nói: “Cho dù như vậy, không phải vẫn còn Hiên Vũ Khuyết ở đó sao, ỷ vào mình là đại ca, ngày ngày đều trưng ra vẻ mặt thối đó, lúc nào cũng muốn hạ thấp ta, thật đáng giận”.



Người bên cạnh vội vàng nói: “Vì vậy ngài càng phải thể hiện tốt hơn, dù sao quyết định người thừa kế hoàng vị là hoàng đế Hiên Vũ”.



Trong quân doanh phủ Thanh Châu.



Thích Kinh Phong đi đến quân doanh của Lãnh Thiên Minh.



“Thất hoàng tử, chỉ từng nghe nói ngài thành lập một đội Hắc Kỳ Quân, lại không biết kỷ luật trong Hắc Kỳ Quân này nghiêm khắc đến vậy, quân đội Đại Lương chúng ta cũng khó có thể làm được, chẳng trách Thất hoàng tử có thể phát triển đến mức này trong hai năm ngắn ngủi”. Thích Kinh Phong nói ra.



Lãnh Thiên Minh cười nói: “Thích tướng quân quá khen rồi, Thiên Minh cũng chỉ làm trò trẻ con mà thôi, sao có thể so sánh với trăm vạn binh hùng tướng mạnh của Đại Lương chứ”.



Thích Kính Phong cũng cười lớn: “Ha ha, Thất hoàng tử quả nhiên khác với người thường, khó trách hoàng đế Hiên Vũ của chúng ta vô cùng coi trọng ngươi, chỉ là không biết bây giờ Thất hoàng tử là tự xưng Vương hay vẫn chịu quản lý của triều đình Bắc Lương”.



Lãnh Thiên Minh nghe ra hàm ý trong lời nói của Thích Kinh Phong, cười nói: “Ta đã là Thất hoàng tử của Bắc Lương, tất nhiên nhận lệnh của vương triều Bắc Lương rồi”.



Thích Kinh Phong cười nói: “Nghe nói đến bây giờ Lãnh Liệt Vương vẫn chưa công bố người thừa kế, vốn dĩ Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử có hi vọng lớn nhất thì gần đây đều không được Lãnh Liệt Vương yêu thích, xem ra hoàng thất Bắc Lương các ngươi gặp phải vấn đề giống như Đại Lương chúng ta rồi”.
Lãnh Thiên Minh có chút bất ngờ, nói: “Thích tướng quân hiểu rõ chuyện Bắc Lương như vậy, xem ra chuyến này tới đây mục đích không đơn thuần”.



Thích Kinh Phong tiếp tục: “Không giấu thất hoàng tử, trước khi đến đây hoàng đế bệ hạ đã tìm ta nói chuyện, tộc Hiên Vũ chúng ta nguyện ý kết đồng minh ngàn đời với Bắc Lương, nếu thật sự có một ngày thất hoàng tử thống trị Bắc Lương, ta tin ngài nhất định sẽ nghĩ vậy, đúng chứ?”




Lãnh Thiên Minh bật cười: “Thích tướng quân, ngươi nghĩ nhiều rồi, không phải ngươi không biết hoàn cảnh của ta ở Bắc Lương, vị trí đại vương làm sao đến lượt ta cơ chứ?”



Thích Kinh Phong ngừng chút rồi nói: “Đó là trước đây, hiện tại danh tiếng thất hoàng tử ở Bắc Lương không hề kém ai, hơn nữa, nếu ngài đồng ý, Đại Lương chúng ta sẽ toàn lực ủng hộ ngài”.



Lãnh Thiên Minh trầm tư, nói: “Không biết Đại Lương có thể ủng hộ ta thứ gì?”



“Hoàng đế Hiên Vũ đã nói, chỉ cần có thể giúp thất hoàng tử, cho dù ngài cần bao nhiêu tiền tài, nhân lực, chúng ta đều sẽ hết mình cung ứng”.




“Ha ha…”, Lãnh Thiên Minh bật cười lớn: “Thích tướng quân, ý của ngươi không phải là muốn ta dẫn quân đội Đại Lương vào đánh đô thành Bắc Lương đấy chứ?”



Thích Kinh Phong bình tĩnh đáp: “Mong thất hoàng tử đừng nghĩ nhiều, Đại Lương chẳng qua chỉ hy vọng có một vị Bắc Lương vương thân thiện, hữu nghị hơn mà thôi, điều này chắc ngài hiểu?”



Lãnh Thiên Minh gật đầu: “Ta hiểu, thay ta gửi lời cảm ơn ý tốt của hoàng đế Hiên Vũ, Lãnh Thiên Minh ta có tranh vương vị, cũng sẽ dựa vào sức mình, quan hệ Bắc Lương và Đại Lương sau này đi đến đâu, ta cũng không nói trước được”.



Thích Kinh Phong mỉm cười gật đầu: “Ta hiểu rồi, còn một việc cuối cùng, hoàng đế muốn ta chuyển lời cho thất hoàng tử”.



“Chuyện gì vậy?”



“Ngài và công chúa là hai người thuộc thế giới khác nhau, không thể xảy ra bất kỳ chuyện gì, công chúa còn nhỏ, chưa hiểu chuyện, nhưng trên người lại gánh vác vận mệnh Đại Lương, có rất nhiều việc, hy vọng Thất hoàng tử hiểu cho”.



Lãnh Thiên Minh mỉm cười đáp: “Tướng quân yên tâm, ta và công chúa chỉ đơn thuần là bằng hữu”.



Nói chuyện với Thích Kinh Phong xong, Lãnh Thiên Minh chợt nảy sinh vài phần đồng tình với Hiên Vũ Ngọc Nhi, nếu không phải sinh ra trong hoàng thất, nàng nhất định có thể luôn sống vui vẻ…



Khi trở về phủ, Hiên Vũ Ngọc Nhi vẫn ở đó…



“Thiên Minh ca ca, Mộ tỷ tỷ bảo ta ở lại dùng bữa”, nàng vui vẻ nói với hắn.



“Được thôi”.



Trong bữa ăn, bốn người ngồi bốn góc bàn.



Lãnh Thiên Minh cười, nói: “Nào, đã có cơ hội ngồi chung bàn ăn, chính là duyên phận, nào…”



Mộ Như Tuyết cũng mỉm cười, nói: “Ngọc Nhi muội muội kể chuyện cho ta cả ngày trời, chắc là mệt rồi, phải ăn nhiều vào nhé”.



Tiểu Lan thấy Hiên Vũ Ngọc Nhi chỉ đụng đũa mà không lên tiếng, không kiềm được hỏi: “Ngọc Nhi, sao vậy?”



Ai ngờ Hiên Vũ Ngọc Nhi đột nhiên rưng rưng chực khóc, nhưng sau đó vẫn gượng cười, nói: “Trừ phụ vương, đây là lần đầu tiên có người dùng bữa cùng ta”.


Ba người kia sững sờ, là công chúa Đại Lương, từ nhỏ chuyện ăn uống đã bị quản lý vô cùng nghiêm ngặt, đến một người bạn cũng không có, lại càng chẳng ai dám ngồi dùng bữa cùng nàng…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK