Mục lục
Pháp Y Vương Phi 2
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Nhiếp Cẩn Huyên không ngờ, ngay tại thời điểm mấu chốt thế này Thái tử Ân Phượng Hàn lại tới.

Mà chờ tới khi Nhiếp Cẩn Huyên vì nghe thấy giọng nói của hắn mà quay đầu lại thì Ân Phượng Hàn đã bước vào cửa.

Đồng thời, đi theo phía sau hắn còn có Vân vương Ân Phượng Cẩm.

Hai huynh đệ Ân Phượng Hàn cùng Ân Phượng Cẩm cùng nhau tới chắc chắn chẳng có chuyện gì tốt cả.

Vì thế, vừa thấy bọn họ bước vào, Nhiếp Cẩn Huyên không khỏi có chút kinh hãi, lập tức đứng dậy.


"Đa tạ Thái tử điện hạ quan tâm, Vương gia không có chuyện gì cả."
Biểu tình trên mặt Nhiếp Cẩn Huyên vô cùng bình tĩnh, mà vừa nghe thế, Ân Phượng Hàn liền mỉm cười.

"Phải không? Nếu vậy thì tốt! Thế nhưng, ta nghe nói tửu lượng của Tứ đệ từ trước đến nay đều rất tốt, sao tối hôm qua lại uống say vậy?"
Dứt lời, Ân Phượng Hàn liền chuyển mắt nhìn về phía Ân Phượng Trạm đang nằm trên giường, ban đầu có hơi sửng sốt, nhưng sau đó lại nhíu mày nói.

"Hơn nữa, theo như bổn Thái tử thấy, sắc mặt Tứ đệ lúc này tái nhợt, không hề giống tình trạng của một người bị say rượu..."
Hiếm khi, Ân Phượng Hàn lộ ra nét mặt quan tâm.

Mà đợi Ân Phượng Hàn vừa nói xong, Vân vương Ân Phượng Cẩm ở phía sau dường như cũng rất lo lắng, tiến lên một bước.

"Đúng vậy, đại ca nói rất có lý, vẫn nên mời thái y tới xem thử một chút! Chứ nếu thật sự xảy ra chuyện thì không tốt đâu."
Dứt lời, Ân Phượng Cẩm liền gọi hạ nhân tới đi tìm thái y.

Nhưng chưa đợi Ân Phượng Cẩm kịp hô lên, Nhiếp Cẩn Huyên đã vội vàng mở miệng.

"Chờ một chút."
"A? Tứ đệ muội có chuyện gì? Bất quá, cho dù thật sự có việc thì phải đợi thái y tới rồi muốn nói gì thì nói."
"Thật ra cũng không có chuyện gì lớn cả, chỉ muốn ngăn Vân vương điện hạ mời thái y tới mà thôi."

Dù nghĩ thế nào, Ân Phượng Hàn cùng Ân Phượng Cẩm cũng không nghĩ tới Nhiếp Cẩn Huyên có thể nói chuyện một cách trắng trợn trực tiếp đến vậy.

Sau vài giây kinh ngạc ngắn ngủi, Thái tử Ân Phượng Hàn liền khôi phục tinh thần.

"A...!Không biết Tứ đệ muội có ý gì? Thân thể Tứ hoàng đệ không khỏe, chẳng lẽ không nên mời thái y đến xem thử một chút? Nhưng hiện tại, Tứ đệ muội lại ngăn cản, không biết là muốn làm gì? Không lẽ...".

truyện kiếm hiệp hay
Trên khuôn mặt lạnh lùng của Ân Phượng Hàn mang theo ý cười nhưng nói đi nói lại cũng chỉ có một ý duy nhất.

Đối diện với cái nhìn của hắn, Nhiếp Cẩn Huyên không hề bực tức hay nóng vội, chỉ hơi mím môi, nhướng mày nhìn thẳng về phía Ân Phượng Hàn đang đứng ở trước mặt, đồng dạng mỉm cười.

"Không lẽ cái gì? Không lẽ Thái tử điện hạ nghĩ, ta cố ý ngăn cản không cho thái y tới xem bệnh, mặc kệ sức khỏe của Vương gia?"
"Ha hả...!Tứ đệ muội quá lời.

Làm sao bổn Thái tử có thể nghĩ như vậy?"
"Phải không? Không có thì tốt! Bất quá, vừa rồi nghe Thái tử nói như vậy thật sự khiến Cẩn Huyên vô cùng kinh hãi! Nhưng trong lòng Cẩn Huyên hiểu rõ, Thái tử không thể nào là người không biết suy nghĩ, dù sao Vương gia cũng là phu quân của Cẩn Huyên, mặc kệ ngày thường có quan hệ thế nào, chỉ cần ngày nào còn là Thần vương phi thì Vương gia chính là trời của Cẩn Huyên, làm sao Cẩn Huyên lại có thể làm ra chuyện bất lợi với Vương gia được? Những việc này, chắc Thái tử điện hạ cũng hiểu rõ..."
Tốc độ nói của Nhiếp Cẩn Huyên vô cùng chậm, giọng nói nhẹ nhàng, trên mặt luôn nở nụ cười, nhưng từng chữ nói ra đều khiến khuôn mặt lạnh lùng của Thái tử Ân Phượng Hàn phải biến sắc, không biết nên nói tiếp thế nào.

Thấy vậy, Vân vương Ân Phượng Cẩm liền mỉm cười nhẹ nhàng, sau đó mở miệng.


"Những lời Tứ đệ muội nói quả thật có lý, chẳng qua hiện tại thân thể Tứ đệ đang không khỏe, vẫn nên mời thái y tới thì tốt hơn! Nhưng Tứ đệ muội lại ngăn cản, chuyện này có chút...!Không lẽ, Tứ đệ muội đang suy tính việc khác?"
"Suy tính? Tại sao Vân vương điện hạ lại nói như thế?"
"Nếu không phải thì vì cái gì? Hay là Tứ đệ có ẩn tình gì không thể nói với người ngoài?"
Ân Phượng Cẩm ôn tồn giải thích.

Nghe vậy, ngay lập tức Nhiếp Cẩn Huyên liền rùng mình, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía Ân Phượng Cẩm, sau đó trực tiếp tiến về phía trước hai bước đến trước mặt Ân Phượng Cẩm.

"Lời này của Vân vương điện hạ có hơi quá! Vương gia bị say rượu nên choáng đầu, chuyện này có gì mà không thể để bên ngoài biết? Đương nhiên, Cẩn Huyên cũng có thể hiểu được tại sao Vân vương điện hạ lại hỏi như thế! Cho nên, nếu Vân vương điện hạ đã hỏi, vậy Cẩn Huyên xin nói thẳng..."
"Kỳ thật, tối hôm qua Vương gia cùng Cẩn Huyên uống hơi nhiều rượu, không có nghỉ ngơi tốt nên sáng nay mới bị choáng đầu, sắc mặt tái nhợt.

Tuy Cẩn Huyên nói như vậy, nhưng theo như Cẩn Huyên thấy, Vương gia xác thật không có bị gì quá nặng! Nếu mới thế đã tìm thái y xem bệnh thì có khả năng sẽ kinh động tới Hoàng thượng, khiến Hoàng thượng lo lắng!"
"Mà lần tế xuân này, vốn đã không yên ổn, tuy Cẩn Huyên không thể phỏng đoán thánh ý, nhưng nếu Hoàng thượng biết Vương gia tìm thái y, nhất định sẽ lo lắng.

Vì thế, vốn cũng không phải chuyện gì to tát, chi bằng không tìm, nếu không lại khiến Hoàng thượng lo lắng, như vậy ngược lại là ta bất hiếu! Rốt cuộc, chỉ trong thời gian ngắn, không chỉ có Đông Thục Tần bị hại chết, hài cốt còn chưa lạnh, mà trước đó Cẩn Huyên cũng từng bị người khác âm thầm hạ độc...!Những chuyện này, chắc Vân vương điện hạ cũng không quên!".


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK