Mục lục
Pháp Y Vương Phi 2
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Không có bất kì dấu hiệu báo trước nào, Nhiếp Cẩn Huyên cứ như vậy ngã xuống.

Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều kinh ngạc, ngây ngẩn không thôi! Nhất là Ân Phượng Hiên cùng Vân Vương Ân Phượng Cẩm.

Mà lúc này, Ân Phượng Trạm càng mở to hai mắt nhìn chằm chằm, nhanh chóng duỗi tay đỡ lấy thân thể mềm nhũn của Nhiếp Cẩn Huyên, đem nàng bế lên.

"Nhiếp Cẩn Huyên?!"
Thấp giọng gọi tên nàng, nhưng sau đó Ân Phượng Trạm không nhịn được nhíu chặt mày, tiếp theo cũng không quản mấy người đang đứng ngây ngốc xung quanh, chỉ lớn giọng kêu.


"Truyền thái y!"
Vừa dứt lời, Ân Phượng Trạm liền nhanh chóng bế Nhiếp Cẩn Huyên trở về tiền viện.

Mà lúc này, Ân Phượng Hiên cũng đã hồi phục lại tinh thần, ngay sau đó không chút nghĩ ngợi liền trực tiếp hét lớn với tất cả cung nhân ở xung quanh.

"Con mẹ nó, còn đứng đó mà nhìn cái gì, mau truyền thái y! Mau đi truyền thái y! Đi mau a!"
Giờ này khắc này, cả lòng của Ân Phượng Hiên đều nóng như lửa đốt.

Vừa sai bảo cung nhân, Ân Phượng Hiên vừa vội vàng đi theo Ân Phượng Trạm...!Nhưng vừa mới chạy được hai bước, Ân Phượng Hiên bỗng nhưng dừng lại, sau đó liền xoay người, vọt đến trước mặt Vân Vương Ân Phượng Cẩm, đồng thời kéo lấy cổ áo của hắn.

"Ân Phượng Cẩm, chuyện này ta nhất quyết sẽ không để yên cho ngươi! Nếu tứ ca bên kia có chuyện gì, con mẹ nó, ta nhất định sẽ làm thịt ngươi!"
Dứt lời, Ân Phượng Hiên liền đẩy Ân Phượng Cẩm sang một bên, sau đó liền chạy nhanh rời đi.

....!
Nhiếp Cẩn Huyên ngất xỉu, tin tức này nhanh chóng truyền khắp Túy Hà Sơn Trang.


Mà lúc này, trong sương phòng ở tiền viện đã đứng chật đầy người.

Nhiếp Cẩn Huyên vẫn như cũ bất tỉnh nằm ở trên giường, còn Tiểu Tú thì không ngừng rơi nước mắt căn giữ ở đầu giường, Ân Phượng Hiên ở bên cạnh chỉ biết đi loanh quanh, ngay cả Trương Quý Phi vừa nghe được tin tức cũng nhanh chóng đuổi tới đây, lúc này đang ngồi ở ghế quý phi nghỉ ngơi, vẻ mặt vừa nôn nóng, lại vừa lo lắng.

Nhiếp Cẩn Huệ đứng ở bên cạnh nàng, cũng đồng dạng lo lắng nhìn chằm chằm vào người đang nằm trên giường, trầm mặc không nói một lời.

Trong phòng yên tĩnh đến quỷ dị, theo sau thẳng đến một hồi lâu, Chu Thái Y đang ngồi bắt mạch mới chậm rãi đứng thẳng lên.

Thấy tình hình như vậy, Trương Quý Phi liền vội vàng truy hỏi.

"Chu Thái Y, Cẩn Huyên bị sao vậy?"
Nhìn ra được, Trương Quý Phi đang rất nôn nóng.

Mà lúc này, vừa nghe được lời này, những người khác đang có mặt trong phòng cũng chăm chú nhìn về phía Chu Thái Y.


Nghe vậy, Chu Thái Y không lập tức trả lời, chỉ xoay người đi đến cạnh bàn, viết một đơn thuốc, rồi giao cho hạ nhân ở bên cạnh, tiếp theo mới khom mình hành lễ với Trương Quý Phi.

"Quý Phi nương nương, Vương gia..."
"Được rồi, không cần nhiều lời, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Nói nhanh lên, không thấy mọi người đều đang chờ đợi ngươi hay sao?!"
Nhìn bộ dáng thong thả ung dung của Chu Thái Y, Ân Phượng Hiên ở bên cạnh nhịn không được liền chen vào thúc giục vài câu, nghe vậy, Chu Thái Y không khỏi ngẩng đầu liếc mắt nhìn Ân Phượng Hiên một cái, nhưng tiếp theo cũng nhanh chóng trả lời.

"Hồi bẩm Quý Phi nương nương, Vương gia, Thần Vương Phi là bị trúng độc nên mới ngất xỉu."
Từ trước đến giờ, tính tình của Chu Thái Y đều thong thả, bình tĩnh, bất quá lời nói lúc này nói ra lại vô cùng dứt khoát.

Nhưng vừa nghe câu này, mọi người ở đây đều không khỏi kinh ngạc, nhất là Ân Phượng Hiên, hắn lập tức nhảy dựng lên.

"Trúng độc?".


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK