Thân là một nữ pháp y, Phương Tranh chưa bao giờ nghĩ tới, một ngày kia, nàng sẽ vì bảo hộ một khối thi thể mà chết!
Đỉnh cấp thiên hậu Thư Nhã của giới giải trí, đêm khuya bị sát hại.
Lúc cảnh sát chạy tới, phát hiện ở bụng Thư Nhã có một vết thương do Duệ Khí đâm, ngay sau đó hắn liền bị hiềm nghi là hung thủ giết người, cảnh sát yêu cầu giải phẫu thi thể để tìm ra rõ nguyên nhân.
Chỉ là không ai nghĩ đến, vào thời điểm nàng ở phòng pháp y bắt đầu tiến hành giải phẫu thi thể, bỗng nhiên có một bóng đen chui vào, sau đó một đao đâm thẳng vào trái tim nàng!
Mục đích của hung thủ là cỗ thi thể kia, điểm này trong lòng Phương Tranh rất rõ ràng! Đồng thời, nàng cũng rõ ràng hơn ai hết, hung thủ kia xuống tay lưu loát, vô cùng ngoan tuyệt, tất nhiên không phải là người thường......!Chỉ là, Phương Tranh có chút không hiểu vì cái gì hung thủ đâm trúng ngực nàng nhưng hiện tại ngực nàng lại không đau mà đầu của nàng lại đau như búa đổ thế này?!
Đầu óc toàn những âm thanh ầm ầm vang lên, cảm giác đau đớn ở phía sau não bộ từ từ lan tràn......!Phương Tranh cố sức mở mắt ra, liếc bốn phía trong phòng, không nhìn thì thôi vừa nhìn thì cả người liền ngẩn ra.
Căn phòng mang đậm nét cổ kính, toàn bộ dụng cụ trong phòng đều làm bằng gỗ, bàn bát tiên, giường La Hán, ghế bằng gỗ thô......!Quan trọng hơn, lúc này nàng đang mặc một thân váy áo cổ trang rườm rà, ngã ngồi trên mặt đất.
Phương Tranh có chút ngây ngốc.
Vốn đầu óc đã đau, nay lại có thêm một tràng tiếng "ầm ầm" vang lên khiến nàng càng thêm khó chịu, ngay sau đó nhịn không được nàng nâng tay lên, nhưng bên này tay vừa hơi động, trực giác cho nàng thấy có thứ gì từ trong tay mình chảy xuống, tiếp theo chỉ nghe một tiếng leng keng vang lên.
Phương Tranh liếc mắt xuống sàn nhà, đập vào mi mắt nàng là một vũng máu tươi!
Máu?!
Thân là pháp y, Phương Tranh lập tức liền nghĩ đến một loại khả năng, theo phản xạ nàng tính ngẩng đầu về hướng máu chảy, quả nhiên ở đó có một khối thi thể!
Đó là thi thể của một người đàn ông! Hắn lẳng lặng nằm ở trên mặt đất cách nàng không xa, đôi mắt không có tiêu cự cứ thế mở to, trước ngực toàn là máu.
Phương Tranh theo thói quen đưa tay tính vuốt nhẹ đôi mắt người ấy xuống...!Đúng lúc này, lại chỉ nghe chi dát — một tiếng, cửa phòng được mở ra, Phương Tranh quay đầu, tiếp theo còn chưa đợi nàng hiểu rõ mọi chuyện liền có tiếng thét chói tai đầy hoảng sợ vang lên:
"A —— người đâu, mau tới đây, Vương phi...!Vương phi giết người rồi!"
Vương phi?
Giết người?
Phương Tranh có chút ngây người, mà lúc này, cơn đau đầu liên tục làm Phương Tranh không khỏi giơ tay đè lại đầu, một trận choáng váng như cơn bão ập đến.
Lúc sau, chờ qua một hồi lâu, hơi hơi lấy lại tinh thần, Phương Tranh mở mắt lần nữa, trước cửa giờ đây đã đứng đầy người, ai cũng mặc đồ cổ trang, cả trai lẫn gái đều chỉ chỉ chỏ chỏ vào người nàng.
Phương Tranh không khỏi nhíu mày, duỗi tay muốn mượn lực để đứng lên, nhưng bên này vừa thấy nàng động, một đám hạ nhân đang vây xem ngoài cửa liền cả cả kinh, sôi nổi lui về phía sau một bước...!
Phản ứng của mọi người làm Phương Tranh cảm thấy vô cùng kỳ quái, bất quá trước mắt, nàng không có sức để ý này nọ! Cùng lúc Phương Tranh đứng lên thì bên ngoài có ba nữ nhân đồng thời vọt tới cửa, thét chói tai:
"A ——"
Ba nữ nhân trăm miệng một lời, tiếng thét chỉnh tề nhưng không giống nhau!Tiếng kêu bén nhọn vang lên khiến Phương Tranh vừa đứng dậy, đầu óc lại quay cuồng, đau đớn, nhưng theo sau, cũng không đợi Phương Tranh nói cái gì, đối phương đã hỏi trước:
"Vương, Vương phi...!Đây là có chuyện gì a? Chẳng lẽ người này là do người giết?"
Ngón tay Kiều Diên Nhi chỉ thẳng về phía Phương Tranh nhưng Phương Tranh lúc này chỉ biết ngây người.
Vương phi?
Ta?!
Đối với việc lần thứ hai nghe được cái từ Vương phi này, đáy lòng Phương Tranh càng thêm nghi hoặc, khẽ nhíu mày nghĩ lại, cơn đau đầu lại lần nữa phát tác, nàng giơ tay che lại đầu, nhắm mắt lại, mà lúc này, kí ức như thủy triều tức khắc dũng mãnh tràn vào trong đầu Phương Tranh....
Danh Sách Chương: