Trước mặt tất cả mọi người, ai cũng chăm chăm nhìn vào Tiểu Như, thế nhưng nàng ta cứ như vậy mà chết!
Trong viện yên tĩnh đến đáng sợ, tất cả mọi người đều trợn to mắt nhìn Tiểu Như đã ngã xuống, muốn kêu lên thật to vì hoảng sợ, nhưng lại phát hiện không thể phát ra bất cứ âm thanh nào được!
Mà Nhiếp Cẩn Huyên lúc trước vẫn luôn bị Tiểu Như bóp chặt cổ, bây giờ chỉ có thể ngây ngốc đứng ở nơi đó, thẳng đến hồi lâu sau mới phục hồi lại tinh thần, cúi đầu nhìn Tiểu Như, nhưng chân của nàng vừa động, cả thân mình lại không theo điều khiển của não bộ mà cứ nghiêng nghiêng ngả ngả một chút...!Vào thời điểm Nhiếp Cẩn Huyên cho rằng mình sẽ bị xấu mặt trước mặt mọi người, lại bỗng nhiên được người đỡ lấy.
Nhiếp Cẩn Huyên có chút kinh ngạc, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Ân Phượng Trạm.
"Ách...."
Trong nháy mắt, Nhiếp Cẩn Huyên có chút không nói lên lời.
Nhưng lúc này, hiển nhiên lực chú ý của Ân Phượng Trạm không đặt lên ở trên người nàng.
Sau khi đỡ Nhiếp Cẩn Huyên, Ân Phượng Trạm liền trực tiếp cất bước đi lên.
"Cố Hồng, đem thi thể nâng đi!"
Liếc mắt nhìn qua thi thể của Tiểu Như một chút, dứt lời, Ân Phượng Trạm liền xoay người rời đi.
....!
Sau khi Ân Phượng Trạm rời đi, mọi người cũng từ từ tản ra, một hồi phong ba cứ như vậy phảng phất mà bình ổn lại.
Nhưng trong lòng Nhiếp Cẩn Huyên vô cùng rõ ràng, sự tình sao lại kết thúc ở đây được? Cho nên chờ mọi người rời đi, Nhiếp Cẩn Huyên liền trực tiếp đi đến thư phòng tìm Ân Phượng Trạm, nhưng kết quả thu được lại không như ý muốn.
Việc Ân Phượng Trạm không có ở trong thư phòng, Nhiếp Cẩn Huyên cũng không có kinh ngạc cho lắm.
Nàng lập tức đổi hướng, đi về phía căn phòng để thi thể ở phía sau hậu viện, kết quả là tại đó nàng đụng phải Ân Phượng Trạm.
Bất quá, lúc này trong phòng còn có Cố Hồng cùng Mạnh Hiển - Ngỗ tác của Hình Bộ.
Nhiếp Cẩn Huyên không quen biết Mạnh Hiển, nhưng nhìn thấy hắn đang kiểm tra thi thể của Tiểu Như, Nhiếp Cẩn Huyên tức khắc liền hiểu được thân phận của đối phương.
Tiếp theo nàng cũng không nói nhiều, mà an an tĩnh tĩnh đi đến bên cạnh Ân Phượng Trạm, mím môi không nói.
Mà đối với việc Nhiếp Cẩn Huyên đến đây, Ân Phượng Trạm cũng không có ý kiến gì, hai tròng mắt hơi hơi chuyển liếc nàng một cái, sau đó tầm mắt của hắn liền xoay trở về.
....!
Căn phòng nhỏ bé hiện tại một âm thanh cũng không có, vô cùng yên tĩnh, còn thêm chút lạnh lẽo.
Đám người Ân Phượng Trạm đều tập trung tinh thần nhìn Mạnh Hiển kiểm tra thi thể.
Tiếp theo đợi đến một lúc lâu sau, rốt cuộc Mạnh Hiển cũng thẳng lưng lên, duỗi eo, sau đó ngẩng đầu đối với Ân Phượng Trạm, nói.
"Vương gia, nguyên nhân tử vong của người chết là do bị người khác dùng ám khí bắn vào phần đầu!"
Vẻ mặt Mạnh Hiển bình tĩnh, mở miệng, nghe vậy, nháy mắt đôi mắt Ân Phượng Trạm chợt lóe.
"Phần đầu?"
"Vâng, Vương gia thử nhìn xem!"
Vừa nói, Mạnh Hiển vừa duỗi một lóng tay chỉ vào một địa phương nào đó, mà nhìn theo hướng ngón tay hắn chỉ, chỉ thấy ở giữa cái ót trắng bệch như tờ giấy của Tiểu Như lại có một điểm đỏ rất nhỏ!
Điểm đỏ kia rất nhỏ, nhỏ đến mức có thể so sánh với kích thước của cây kim! Thấy tình hình như vậy, Nhiếp Cẩn Huyên hơi kinh hãi một chút, còn Ân Phượng Trạm lại hạ đôi mắt nhìn thẳng.
"Có thể đem ám khí lấy ra không?"
"Đương nhiên có thể, bất quá phải tốn chút công sức.
Rốt cuộc, ám khí đã nằm sâu vào bên trong phần đầu của người chết, cho nên muốn đem ám khí lấy ra phải đem đầu người chết mở ra."
Mạnh Hiển căn cứ theo tình hình thực tế mà báo cáo.
Vừa nghe lời này, Ân Phượng Trạm tự nhiên cũng hiểu được, ngay sau đó chỉ hơi trầm ngâm một lát liền nói.
"Ân, một khi đã như vậy, thì làm phiền rồi!"
Ân Phượng Trạm sau khi nói xong, liền lập tức muốn xoay người rời khỏi...Mà lúc này, nhìn Ân Phượng Trạm sắp phải rời đi, Nhiếp Cẩn Huyên nãy giờ đứng bên cạnh vẫn không nói chuyện lại sửng sốt, nhưng ngay sau đó nàng lập tức mở miệng.
"Chờ một chút!"
Gọi Ân Phượng Trạm lại, dứt lời, Nhiếp Cẩn Huyên cũng không cùng hắn giải thích, liền trực tiếp đi đến, đứng bên cạnh Mạnh Hiển.
"Lão tiên sinh, có thể để cho ta thử không?".
Danh Sách Chương: