Mục lục
Pháp Y Vương Phi 2
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Toàn bộ Thần Vương Phủ lâm vào một mảnh tĩnh mịch!
Mọi người kinh ngạc đến ngây người, mà Nhiếp Cẩn Huyên đang bị bóp chặt yết hầu, cùng với Tiểu Như...!đều nhìn về phía Ân Phượng Trạm, chờ đợi phản ứng của hắn.

Nhưng lúc này, Ân Phượng Trạm đang ngồi ở ghế chủ vị trước sân chỉ hơi hơi nhíu mày, ánh mắt vô cùng thâm thúy hạ xuống, sau đó đứng thẳng dậy.

Rốt cuộc, Ân Phượng Trạm cũng chịu cử động.

Nháy mắt, đôi mắt Tiểu Như khẽ chớp lại, tiếp theo lập tức cười khẽ.

"A....Xem ra, ta đã đoán đúng đáp án rồi!"

Trong khi Tiểu Như đang cười đắc ý, thì Ân Phượng Trạm đã nhanh chóng đi tới trước cửa sân viện.

"Cố Hồng, thông tri tất cả cung tiễn vào vị trí."
Trên mặt Ân Phượng Trạm không hề có chút biểu tình dư thừa nào, hắn chỉ lạnh lùng mở miệng.

Nhưng cùng lúc thanh âm của hắn vừa vang lên, tức khắc làm cho mọi người phải cả kinh! Bởi vì, lời này của hắn là đang muốn nói cho Tiểu Như biết: Sinh tử của Nhiếp Cẩn Huyên, tùy ngươi chọn, còn việc muốn làm cho bổn vương thả ngươi đi, không dễ như vậy!
Tất cả mọi người đều choáng váng! Mà nghe phân phó của Ân Phượng Trạm, Cố Hồng tất nhiên không dám nhiều lời trì hoãn, liền lập tức lui xuống chuẩn bị.

Tiếp theo, chỉ trong chốc lát, trước cửa cùng trên tường của sân viện đã bị bao vây lại, tất cả cung thủ đã vào vị trí, sẵn sàng đợi lệnh.

"Ân Phượng Trạm, ngươi, ngươi đây là có ý tứ gì? Chẳng lẽ, ngươi thật sự mặc kệ sống chết của nữ nhân này?"
Tiểu Như ngây ngẩn cả người, tuy rằng nàng cũng không thể khẳng định chắc chắn Ân Phượng Trạm sẽ chú ý đến Nhiếp Cẩn Huyên, nhưng làm Tiểu Như không ngờ chính là, cuối cùng Ân Phượng Trạm vẫn ngoan tuyệt như vậy, không một tia do dự liền đưa ra đáp án của mình!
Nghe thấy câu nói ấy của Tiểu Như, Ân Phượng Trạm cũng chỉ hơi liếc mắt nhìn nàng ta một cái, sau đó chuyển mắt nhìn thẳng vào người không biết là bị bóp chặt cổ, vẫn là bị chọc cho tức giận mà khiến khuôn mặt đỏ bừng.

"Mặc kệ sống chết của nàng là ngươi, không phải là bổn vương!"
"Được....Ngươi....Ha ha! Một khi đã như vậy, thì đừng trách ta tàn nhẫn độc ác!"
Trên mặt Tiểu Như hiện lên tia dữ tợn, nàng vừa dứt lời, liền không nói thêm câu nào, trực tiếp dùng sức một chút...!Đã ở thời điểm quan trọng như thế này, Nhiếp Cẩn Huyên vẫn luôn bị bóp chặt yết hầu, không thể động đậy, lại đột nhiên giãy giụa một chút, đồng thời hô lớn, nói.

"Chờ một chút!"
....!
Giờ khắc này, Nhiếp Cẩn Huyên cảm thấy chính mình sắp bị chọc cho tức chết rồi! Bởi trăm triệu lần nàng vẫn không nghĩ tới, Ân Phượng Trạm sẽ không màng đến sống chết của nàng!

Đương nhiên, Nhiếp Cẩn Huyên cũng rõ ràng, lúc trước tính tình của nàng xác thật vô cùng đáng ghét, nhưng mặc kệ nói như thế nào, Nhiếp Cẩn Huyên nàng cũng là Vương phi của Ân Phượng Trạm hắn, là nữ chủ nhân chân chính của Thần Vương phủ.

Hắn làm sao có thể...!
Nhiếp Cẩn Huyên sinh khí đến nỗi cả đầu thiếu chút nữa là bốc khói.

Mà lúc này, đột nhiên thấy nàng quằn quại, ra sức la lên, Tiểu Như quả nhiên ngừng động tác trên tay lại, đồng thời còn cố ý tăng thêm chút lực đạo so với ban nãy.

"Như thế nào? Ngươi còn lời gì muốn nói?"
Tiểu Như nhướng mày, giương giọng hỏi lại.

Nghe lời này, Nhiếp Cẩn Huyên không trực tiếp đáp trả lại nàng mà chuyển mắt hung hăng trừng về phía Ân Phượng Trạm đang đứng chắp hai tay sau lưng.

"Ân Phượng Trạm, ngươi thật sự không cứu ta?"
Lúc này, Nhiếp Cẩn Huyên đã vô cùng chật vật, yết hầu thì bị Tiểu Như bóp chặt, cả người đều không còn chút sức lực chỉ có thể mặc người ta đặt mình lên tấm thớt xâu xé giống thịt cá.

Nhưng khí thế kia của nàng lại áp đảo kinh người.

Cho nên lời nói của nàng vừa thốt ra, đã làm cho Tiểu Như hơi hơi sửng sốt, nhưng Ân Phượng Trạm lại chỉ lạnh lùng nhấp môi nói.

"Nàng là hung thủ giết người, hơn nữa rất có khả năng chính là đào phạm mà lúc trước Hình Bộ truy nã, bổn vương không thể buông tha nàng!"
"Mà cái giá phải trả chính là để nàng ta giết chết ta?!"

"Này phải xem nàng, mà không phải là bổn vương!"
"Ngươi..."
Nhiếp Cẩn Huyên bị Ân Phượng Trạm chọc cho sinh khí đến mức nói không ra lời.

Mà đối với chết, đương nhiên nói không sợ thì cũng không phải, nhưng dù vậy Nhiếp Cẩn Huyên như cũ vẫn im lặng, giữa mạng sống và mặt mũi nàng chọn vế sau a, nàng nhất định sẽ không hướng người khác xin tha.

Cho nên, càng sẽ không cầu xin Ân Phượng Trạm, cái người nam nhân lạnh lùng, vô tình này tới cứu nàng!
Nghĩ rõ ràng mọi chuyện, lúc đầu nàng còn có chút tức giận, nhưng sau đó Nhiếp Cẩn Huyên chậm rãi bình tĩnh lại, trong lòng tự mình tính toán, tiếp theo liền nhắm mắt lại.

"Được ~, nếu ta không thể không chết, vậy trước khi chết, ta vẫn còn một vấn đề cuối cùng muốn hỏi ngươi...."
.............!
Nam chính đây là đang tự tạo nghiệp sao? Sau này thế nào cũng bị nghiệp quật cho tơi tả mà xem.

Xem thường mạng sống của nữ chính a~ Haiz, người ta nói đắc tội ai chứ đừng đắc tội tiểu nhân và phụ nữ.

Chúng ta cùng lót dép đợi nam chính bị phũ cỡ nào thôi!.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK