Mục lục
Pháp Y Vương Phi 2
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Mặc kệ trước đó trong trí nhớ của nam nhân này, nàng có bộ dáng gì nhưng giờ này khắc này, Nhiếp Cẩn Huyên thật sự phát hỏa!
Người không phải nàng giết, sự tình không phải nàng làm nhưng người nam nhân đứng trước mặt này lại không phân rõ trắng đen liền muốn đem nàng nhốt lại, quả thực là không thể nói lý!
Nhiếp Cẩn Huyên nàng không phải quả hồng mềm muốn nắn bóp ra sao cũng được, trước kia không phải, hiện tại càng không phải! Chỉ là nàng đã quên, hiện tại đây là Đông Lăng quốc, nơi này là Thần Vương phủ.

Mà ở Thần Vương phủ, không có ai dám bất kính với Ân Phượng Trạm!
Cho nên khi tiếng nói của nàng vừa dứt, tức khắc làm mọi người ở đây hoảng sợ.

Đồng thời cũng làm cho Ân Phượng Trạm vừa quay đầu bước ra khỏi phòng phải dừng chân, chậm rãi nheo mắt quay người lại nhìn nàng.

Ân Phượng Trạm không nói gì nhưng đôi môi mỏng của hắn cứ mím lại, ẩn nhẫn tia không vui.


Nhưng trước mắt, Nhiếp Cẩn Huyên không quan tâm được nhiều như vậy, chỉ thẳng tắp đối mặt với cái nhìn lạnh băng, sắc bén của hắn, sau đó không chịu được phải ớn lạnh.

"Ngươi dựa vào cái gì đem ta giam lại? Ta đã nói rồi, người không phải ta giết! Vẫn là nói, ngươi cảm thấy chỉ cần ở hiện trường phát hiện ra người nào thì người đó liền là hung thủ?!"
Nhiếp Cẩn Huyên nói đúng lý hợp tình.

Hồn nhiên không biết lời nói của chính mình hù dọa không ít người.

Mà dứt lời, nàng liền cất bước đến bên cạnh thi thể nam kia.

"Không sai, thời điểm phát hiện thi thể là sáng hôm nay.

Người duy nhất có mặt tại hiện trường là ta, thời điểm ta tỉnh dậy, trên tay ta cầm chủy thủ, trên người ta cũng có vết máu! Nhưng thỉnh ngươi nhìn kỹ một chút, tuy lượng máu chảy ra từ thi thể khá nhiều vẫn không đủ để dẫn đến cái chết của hắn!"
"Mà trong phòng, bốn phía xung quanh cũng không hề có vết máu khác, như vậy chỉ có hai khả năng: Trường hợp thứ nhất là thi thể đã bị dời từ nơi khác đến đây, hay nói cách khác, nơi này không phải là hiện trường đầu tiên xảy ra vụ án.

Còn trường hợp thứ hai thì nhìn vào lượng máu chảy ra có thể đoán được, vết thương trí mạng của người chết không phải ở ngực, hoặc nói rõ hơn chính là sau khi chết hắn mới bị người khác cầm hung khí đâm vào ngực nên mới tạo thành hiện tượng này!"
Từ lúc tỉnh dậy đến giờ, Nhiếp Cẩn Huyên cũng không có đụng tới thi thể, cho nên giờ này khắc này, nàng cũng chỉ có thể dựa vào đôi mắt quan sát tình trạng của thi thể rồi đưa ra phán đoán.

Dù vậy vẫn đủ chứng minh nàng trong sạch!
"Mặc kệ là trường hợp nào, đều chứng minh một vấn đề, đó chính là hung thủ giết chết nạn nhân, sau đó mới cố ý thiết kế giá họa cho ta!"
...!
Trong phòng một mảnh tĩnh mịch.

Tất cả mọi người trợn to mắt nhìn Nhiếp Cẩn Huyên, phảng phất như nhìn một quái vật.


Mà Nhiếp Cẩn Huyên thì gắt gao nhìn chằm chằm nam nhân trước mặt, không một lần nháy mắt đợi chờ kết quả.

Không có ai nói lời nào, trong không khí tràn ngập tia khẩn trương cùng quỷ dị.

Tại thời điểm Nhiếp Cẩn Huyên tưởng như không thể đợi được nữa, muốn mở miệng nói chuyện thì Ân Phượng Trạm, người vẫn luôn âm trầm, hai mắt tràn đầy khí lạnh vẫn luôn dừng trên người nàng bỗng nhiên lên tiếng:
"Còn có một khả năng khác, chính là trước tiên ngươi chuốc thuốc mê cho người chết, sau đó ra tay giết hại rồi kéo hắn tới nơi này diễn một màn kịch vừa ăn cướp vừa la làng như vừa rồi!"
Cuối cùng Ân Phượng Trạm cũng chịu nói chuyện! Nhưng lời hắn nói lại làm Nhiếp Cẩn Huyên trợn mắt há hốc mồm! Mà dứt lời, Ân Phượng Trạm không thèm liếc nhìn nàng một cái, trực tiếp xoay người đi ra ngoài.

"Đem Vương phi dẫn đi, không có mệnh lệnh của bổn vương, không được để bất luận kẻ nào tới thăm nàng!"
...!
Thần Vương phủ phát sinh án mạng, Thần Vương phi bị nghi ngờ là hung thủ giết người, đây là điều mọi người không hề nghĩ tới.

Mà sau khi Ân Phượng Trạm hồi phủ, sự tình tuy rằng bị hắn tạm thời áp xuống nhưng lại ngăn không được lời đồn nổi lên từ bốn phía.

Mà đám người Kiều Diên Nhi vốn định bày ra dáng vẻ phong tư kiều mị ở trước mặt Ân Phượng Trạm để gia nhớ tới mình, nay bị sự việc ầm ĩ này phá hỏng chỉ đành ngượng ngùng quay trở lại phòng.

Nhưng trắc phi Hàn Lạc Tuyết thì ngoại lệ, nàng là người đang nắm quyền cai quản sự vụ trong phủ nên được theo Ân Phượng Trạm về phòng nghỉ ngơi, việc này làm cho đám Kiều Diên Nhi ghen tị, tức giận đến mức nghiến răng.

Về tới phòng, Hàn Lạc Tuyết liền bắt đầu tỉ mỉ, chu đáo hầu hạ Ân Phượng Trạm rửa mặt, chải tóc đồng thời đem hết sự tình mấy ngày nay ở vương phủ báo cáo cho hắn.

Ân Phượng Trạm chỉ nghe qua rồi không hề nhắc đến hay nói gì khác.

Đợi báo cáo xong, Hàn Lạc Tuyết mới hơi hơi ngẩng đầu liếc mắt ngắm Ân Phượng Trạm một cái.


"Sự tình lớn nhỏ gì ở trong phủ cũng chỉ có như vậy, không có vấn đề nào vượt quá tầm xử lý của thiếp, bất quá, chuyện hôm nay..."
Lặng lẽ quan sát sắc mặt Ân Phượng Trạm, Hàn Lạc Tuyết thấp giọng nói, rồi nhìn nam nhân trước mắt thấy hắn cũng không có tức giận, lúc này mới lại nói tiếp:
Hiện tại trong phủ đều ồn ào, bàn tán về án tử này, Vương phi tỷ tỷ tuy rằng thề thốt phủ nhận nhưng hung khí cùng vết máu dính trên người tỷ ấy không khỏi khiến người khác phải nghi ngờ.

Cho nên, lúc trước khi Diên Nhi muội muội cùng Ngọc Hà muội muội kiến nghị muốn báo quan thiếp luôn cảm thấy làm như vậy không thỏa đáng, rốt cuộc sự tình vẫn rất phức tạp lại còn liên quan đến mạng người, chuyện này mà truyền ra ngoài dù Vương phi tỷ tỷ không phải hung thủ nhưng cũng ảnh hưởng đến danh dự của phủ ta..."
"Ngạch...!Đương nhiên, trong phủ xảy ra chuyện này cũng do thiếp sơ sẩy, vì thế thỉnh Vương gia trách phạt...!Chỉ không biết ý tứ của gia thế nào...?"
Hàn Lạc Tuyết thật cẩn thận thăm dò, còn Ân Phượng Trạm vẫn luôn nhấp môi không nói cuối cùng cũng có động tĩnh, mi mắt hắn động vài cái, thấy thế ngay lập tức, Hàn Lạc Tuyết vội vàng muốn giải thích một chút.

Nhưng không đợi nàng mở miệng, Ân Phượng Trạm liền trực tiếp giơ tay lên, kéo xuống bàn tay của nàng đang đặt bên hông hắn, tự mình sửa sang lại đai lưng.

"Đi xuống đi!"
Biểu tình của Ân Phượng Trạm vẫn bất động như cũ, thậm chí không hề liếc mắt nhìn Hàn Lạc Tuyết một cái.

Tức khắc, lời nói vừa sắp phát ra khỏi môi bị Hàn Lạc Tuyết nuốt trở lại, dù vậy trên mặt của nàng vẫn hiện lên một tia mất mát, tâm tình trầm hẳn xuống, sau đó dịu dàng, đoan trang hành lễ với Ân Phượng Trạm.

"Vâng!"
Theo tiếng nói ôn nhu, nhẹ nhàng, Hàn Lạc Tuyết không nhiều chuyện, lặng yên lui ra ngoài trở về viện của mình..


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK