Mục lục
Lang Vương Tổng Giám Đốc: Vợ Yêu Được Cưng Mà Hoảng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Hiện tại đứa nhỏ biết cái gì? Đợi khi chúng lớn lên, em làm sao cho chúng một gia đình hoàn chỉnh?" Khang Cốc tức giận nói, anh không muốn Bạch Tuyết giữ lại đứa nhỏ trong bụng!

Lúc này.

"Ghét! Lại có thể dám nói chúng ta không biết gì? Chúng ta biết nhiều hơn so với anh ta!"

"Ô kìa! Được rồi, anh ta chỉ là người phàm, đương nhiên không biết sự lợi hại của chúng ta."

"Nhưng, bây giờ chúng ta phải tìm người nhà giúp một tay!"

Khang Cốc nhìn Bạch Tuyết, nhíu mày.

"Được rồi, anh dẫn em đi tìm anh họ Khang Nghị của anh, xem anh ấy có biện pháp nào không?" Khang Cốc biết tính tình Bạch Tuyết, nhìn cô rất yếu đuối, kỳ thực tính tình rất ngang tàng, một khi quyết định chuyện gì, cũng sẽ không thay đổi, nếu như anh không giúp Bạch Tuyết, một khi Lãnh Dạ có việc, Bạch Tuyết cũng không muốn sống!

Nhìn Bạch Tuyết sốt ruột, bộ dạng đau lòng, Khang Cốc cũng không nỡ!

Không lay chuyển được Bạch Tuyết, đành phải đáp ứng cô!

"Cám ơn anh Cốc."

Hai người chạy tới nơi ở của Khang Nghị, mặc dù đã rất trễ, thế nhưng sự việc rất khẩn cấp.

"Cái gì? Không thấy Lãnh Dạ?" Khang Nghị giật mình nói.

"Phải, anh ấy bị người ta bắt cóc!" Bạch Tuyết chắc chắn nói.

"Có phải nhầm rồi hay không? Lãnh Dạ bàn về đầu óc và bản lãnh cũng sẽ không xảy ra chuyện này! Muốn tính kế anh ta sợ rằng còn chưa có người sinh ra! Nhất định là hai người nhầm rồi!" Khang Nghị cũng không tin, nói Lãnh Dạ bị bắt cóc, quả thực là truyện cười!

"Anh ấy bị người ta hãm hại! Là mẹ anh ấy liên kết với người ngoài đặt bẫy hãm hại anh ấy, mục đích là muốn có được tôi!" Bạch Tuyết biết nhất định phải nói ra nguyên nhân Lãnh Dạ bị bắt cóc, liền nói thật, mới có thể lấy được tin tường từ Khang Nghị.

"Cô?" Khang Nghị nhìn Bạch Tuyết.

Thật sự như mộng như ảo, nếu yêu khuôn mặt nhỏ nhắn sinh đẹp này, trong lúc nhất thời Khang Nghị không nói nên lời, đầu óc trống rỗng!

Lãnh Dạ?

Bạch Tuyết?

Khang Cốc?

Còn có người đêm đó ôm Bạch Tuyết đi?

Còn có anh!

Rốt cuộc còn có bao nhiêu người đàn ông cảm mến với Bạch Tuyết? ?

Lãnh Dạ oai phong một đời đó, gặp chuyện gì cũng bình tĩnh, mấy năm nay chưa bao giờ xảy ra chuyện, không ngờ sẽ vì Bạch Tuyết mà bị người ta tính kế hãm hại, bị bắt cóc?

Là ai?

Là ai muốn có Bạch Tuyết?

Có phải là người đàn ông đêm đó ôm Bạch Tuyết đi hay không?

Nhắm mắt lại bắt đầu nhớ lại tình cảnh đêm đó Bạch Tuyết bị ôm đi, người đàn ông kia mặc dù tức giận, nhưng nhìn ra anh ta yêu Bạch Tuyết, dường như trong ánh mắt xen lẫn chịu đựng?

Chẳng lẽ là anh ta?

"Khang Cốc vào đây cùng anh?" Khang Nghị nghiêm túc nói, sau đó trực tiếp đi tới gian phòng bên cạnh.

Khang Cốc đi theo Khang Nghị.

"Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì với cậu? Cuối cùng cô ấy là bạn gái ai? Cậu thích cô ấy đúng không? Thế sao bây giờ cô ấy vội vã vì Lãnh Dạ như vậy, giải thích xem nào?" Khang Nghị rất không giải!

"Cô ấy?" Khang Cốc buồn phiền ngồi xuống, anh buồn vì mình không có coi trọng Bạch Tuyết, bị người khác thừa cơ mất! Anh buồn vì Bạch Tuyết yêu Lãnh Dạ, anh buồn vì không có được Bạch Tuyết!

Nhìn bộ dạng Khang Cốc đau khổ, hình như Khang Nghị hiểu ra.

"Anh sẽ không giúp cô ấy, cô ấy còn nhỏ như vậy, hẳn cũng như cậu, vẫn nên học tập, mà không phải xen lẫn trong quan hệ phức tạp này, chuyện của Lãnh Dạ, cảnh sát sẽ tham gia, cô ấy không cần bận tâm !"

Sở dĩ Khang Nghị nói như vậy là muốn giúp em mình tranh thủ với Bạch Tuyết, so với những người kia, Khang Cốc không phải là đối thủ của họ, nhất là đối thủ lại là Lãnh Dạ!

"Anh, nhất định anh phải giúp cô ấy, cô ấy mang thai!"

Khang Nghị khiếp sợ, Bạch Tuyết nhỏ như vậy, còn chưa tới hai mươi tuổi, lại có thể mang thai!

"Bộ dạng cậu như vậy xem ra đứa nhỏ không phải của cậu?" Khang Nghị đau lòng hỏi.

"Cô ấy không thể có việc gì, Lãnh Dạ gặp chuyện không may, Cô ấy không sống được! Anh? Em không muốn Bạch Tuyết có chuyện, nếu không em sẽ sống không nổi! Cho nên nhất định anh phải nghĩ biện pháp?" Khang Cốc đau lòng nói.

Khang Nghị nắm lấy cổ áo Khang Cốc, ném anh ra.

"Cậu vẫn là Khang Cốc mà anh biết sao? Cậu lại có thể nói ra những lời này! Có nghĩ tới cảm giác của anh hay không?" Khang Nghị không ngờ em mình lại hãm sâu như vậy!

Kỳ thực!

Hãm sâu như vậy không chỉ có Khang Cốc!

Từ sau khi nhìn thấy Bạch Tuyết, anh ngày nhớ đêm mong, trong đầu toàn là của bóng dáng Bạch Tuyết, mặc kệ cũng không được!

Anh cũng bị bắt làm tù binh!

Tim của anh bị Bạch Tuyết giam cầm!

Mặc dù chỉ thấy qua hai lần, tim của anh liền giao lại cho cô bé kia, huống chi là em trai nhỏ tuổi này!

Buông em trai ra, lui về phía sau mấy bước!

"Tài ! Tài !" Anh thống khổ nỉ non!

Thảo nào lại có người dám bắt cóc Lãnh Dạ, vì cô gái này thà rằng chết cũng muốn tranh thủ, giống như em trai nói, không có cô ấy, nó sẽ không sống được! Nghe dường như không có tiền đồ, nhưng lại là lời nói thật!

Thế nhưng, tâm của Bạch Tuyết chỉ thuộc về người kia!

Khang Cốc nói, Bạch Tuyết không có Lãnh Dạ không sống được? Đây là ý gì? Cô ấy yêu Lãnh Dạ?

Cô ấy yêu Lãnh Dạ!

"Mục đính kẻ đó bắt cóc Lãnh Dạ là vì muốn Bạch Tuyết, như vậy gần đây cậu và Bạch Tuyết ở lại chỗ này của anh trước, cô ấy đi ra ngoài như vậy sẽ rất nguy hiểm!" Khang Nghị nói.

"Cảm ơn anh, em sẽ bảo vệ cô ấy tốt."

"Anh không hi vọng em có chuyện!" Khang Nghị xót xa đi ra ngoài.

"Cô và A Cốc ở nhà của anh trước đi, tôi sẽ nghĩ biện pháp."

"Cám ơn anh." Bạch Tuyết đứng lên nói cảm ơn, trong mắt vẫn tràn đầy lo lắng, khiến lòng Khang Nghị nhói đau, cô lo lắng cho Lãnh Dạ!

Bạch Tuyết đi về phòng cho khách, Khang Nghị và Khang Cốc không có trực tiếp nghỉ ngơi, mà là ra ban công uống rượu.

Tâm tình hai người cũng không tốt, Khang Nghị không ngờ cô gái mình luôn nghĩ tới lại có thể đã có người đàn ông trong lòng! Anh thật vất vả mới gặp được một cô gái khiến anh động tâm, lại là Bạch Tuyết, cô gái em mình thích, còn là cô gái của bạn tốt!

Bạch Tuyết cũng không có ngủ, ngồi ở bên giường, nhỏ giọng hỏi bọn nhỏ trong bụng.

"Hiện tại chúng ta nên làm cái gì bây giờ? ?" Bạch Tuyết nhỏ giọng nói.

"Mẹ, hiện tại sẽ chờ con cá mắc câu." Sói con số ba nói.

"Mắc câu?" Bạch Tuyết không hiểu.

"Mẹ, nhất định Khang Nghị kia sẽ điều tra tin tức cha khắp nơi, chuyện cha bị bắt cóc sẽ truyền đi rất nhanh, Khang Nghị sẽ phái người bảo vệ chỗ này, đến lúc đó ở đây có thể hỗn loạn, ngẫm lại người là trùm của giới thương nghiệp không thấy, đây là chuyện lớn từng nào, cái người đứng phía sau nhất định sẽ xuất hiện, đến lúc đó ở đây nhiều người như vậy, Ma Quỷ cũng không dám xằng bậy, để Ma Quỷ cho rằng chúng ta ở trong này được Khang Nghị bảo vệ, đến lúc đó chúng ta liền lặng lẽ rời khỏi đây, sau đó đi cứu cha." Sói con số hai nói.

"Thế nhưng, tên Ma Quỷ thực sự sẽ đến sao?" Bạch Tuyết hiếu kỳ hỏi, đến lúc đó ở đây đều là cảnh sát, Ma Quỷ làm sao dám đến?

"Vì muốn có chúng ta, nhất định Ma Quỷ sẽ tới, mẹ yên tâm, trái lại chúng ta phải chuẩn bị một chút." Sói con số ba nói.

"Ta phải chuẩn bị thế nào?" Bạch Tuyết hỏi.

"Mẹ, chúng ta chỉ cần chờ đợi, cơ hội vừa đến chúng ta liền đi." Bọn chúng đã lên kế hoạch rồi, để cho Khang Nghị dẫn Ma Quỷ đến, bọn chúng dùng lúc này sẽ đi cứu cha, đến lúc đó bọn chúng sẽ dùng hết sở học cả đời ra cứu cha Lang Vương.

Thế nhưng, kế hoạch có sự thay đổi, ngay ngày hôm sau, tin tức Lãnh Dạ bị bắt cóc truyền ra, Cung Hàn mang người đi tới nơi ở của Khang Nghị.

Anh ta muốn dẫn Bạch Tuyết rời đi, anh ta biết Bạch Tuyết ở chỗ này nhất định sẽ rất nguy hiểm, cái tên bắt cóc Lãnh Dạ nhất định sẽ nghĩ biện pháp cướp Bạch Tuyết đi, cho nên anh ta muốn đem Bạch Tuyết đi, bảo vệ!

Đây là ban ngày, anh ta không thể sử dụng pháp lực, anh ta tin đối phó mấy người này, còn không cần sử dụng pháp lực.

Khang Nghị đã phái người đi điều tra vụ án của Lãnh Dạ, anh ta ngồi ở trong phòng khách chờ tin tức, ai biết cửa lớn bị người mở ra.

"Các người? Các người dám xông vào nhà riêng." Khang Nghị đã nhìn ra người tới chính là người đêm đó ôm Bạch Tuyết đi.

"Tôi đến tìm người-- Bạch Tuyết --" Cung Hàn ngoài cười nhưng trong không cười, hướng trong phòng gọi lên.

Bạch Tuyết từ trong khách phòng chạy ra.

"Cung Hàn, tại sao anh?" Bạch Tuyết nhìn thấy trong phòng khách đều là người mặc quần áo đen, vừa thấy cũng không phải là người tốt lành gì!

"Bạch Tuyết, đi theo tôi, ở đây rất nguy hiểm!" Cung Hàn lo lắng nói, trong giọng nói bỗng nhiên mềm đi rất nhiều.

"Tôi sẽ không đi cùng anh, ở đây là nhà bạn tôi, mời anh rời khỏi." Bạch Tuyết kiên quyết nói. Cô đã cùng bọn nhỏ thương lượng rồi, sẽ chờ khi Ma Quỷ đến, cô sẽ rời đi!

"Bạch Tuyết, không tìm được Lãnh Dạ, tôi có thể giúp em tìm, thế nhưng, bây giờ em phải rời khỏi đây, em đã bị cái người phía sau để mắt tới, ở đây rất nguy hiểm!" Cung Hàn lo lắng nói.

"Chuyện của tôi không cần anh quan tâm, anh đi đi!" Bạch Tuyết biết Cung Hàn nói đều là thật, đây chính là kết quả cô muốn, vì cứu Lãnh Dạ, cô không quan tâm bị ai để mắt, cô tin bọn nhỏ nhất định có thể cứu Lãnh Dạ ra, bởi vì bọn chúng biết bay, Bạch Tuyết tin tưởng chúng. Mặc dù chúng còn rất nhỏ, cũng không biết nhỏ hơn cô bao. Thế nhưng, cô không oán không hối hận tin bọn nhỏ trong bụng.

"Không được, em phải đi theo tôi, " Cung Hàn nói xong liền tiến lên, Khang Nghị một bước che ở phía trước Cung Hàn.

Lần trước anh để cho Cung Hàn này đem Bạch Tuyết đi là bất đắc dĩ, lần này, anh ta lại muốn mang Bạch Tuyết đi, mơ tưởng!

"Muốn mang cô ấy đi, nên hỏi tôi trước?" Khang Nghị lạnh lùng nói.

"Còn có tôi." Khang Cốc cũng đi tới, đứng ở bên người Khang Nghị.

"Không ngờ, sẽ có nhiều người đàn ông vì em như vậy..." Cung Hàn bỗng nhiên hiểu ra.

"Tất cả ra ngoài, ở bên ngoài chờ, nếu có động tĩnh lập tức tiến vào nói cho tôi biết." Cung Hàn đối với thuộc hạ phía sau ra lệnh.

Những người mặc áo đen đều rối rít đi ra ngoài, sau đóẩn núp từ bên ngoài.

"Chẳng lẽ anh không biết tôi sẽ làm gì sao? Anh không sợ tôi bắt anh lại?" Khang Nghị đoán được người này làm gì.

"Anh muốn bắt tôi cũng chờ chuyện của Bạch đi qua, tôi ở đây còn có thể nhiều bảo vệ an toàn cho Bạch Tuyết không phải sao?" Cung Hàn nhàn nhã ngồi vào trên sô pha. Một bộ không rời đi.

Bạch Tuyết rất xin lỗi nhìn Khang Nghị, sau đó đi xuống.

"Cung Hàn anh đi nhanh đi, ở đây không phải nhà anh, tôi và anh cũng không phải rất thân quen, mời anh rời đi!" Bạch Tuyết nóng nảy.

"Cung Hàn? Hóa ra anh chính là Cung Hàn, cái người giết người không chớp mắt của tổ chức sát thủ -- Cung Hàn." Khang Nghị vừa xem nhẹ đến người Bạch Tuyết gọi Cung Hàn, lúc này bỗng nhiên nghĩ đến tên này rất quen thuộc, hóa ra anh ta chính là cái người thần bí của tổ chức sát thủ, làm sao Bạch Tuyết lại trêu chọc tới loại nhân vật nguy hiểm này?

Khang Nghị rất khiếp sợ!

Thế nhưng, hiện tại anh không hi vọng Bạch Tuyết gặp chuyện không may, xem ra, Lãnh Dạ bị bắt cóc và Cung Hàn không có quan hệ, nếu không anh ta sẽ không nói những lời này, còn muốn giúp đỡ Bạch Tuyết tìm Lãnh Dạ!

Hiện tại chuyện của Bạch Tuyết quan trọng, anh ta ở trong này Bạch Tuyết sẽ thêm phần an toàn, dám bắt cóc Lãnh Dạ nhất định là người rất nguy hiểm, anh ta ở trong này thì để anh ta ở trong này đi! Dù sao nhiều người sức lớn.

Chẳng rằng, bọn họ phải đối mặt với bao nhiêu nguy hiểm ...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK