Ngực lớn, eo mảnh, chân dài, đáng chết! Thật đáng giận.
Lãnh Dạ híp hí mắt, ánh mắt tràn đầy lửa nóng, bàn tay trực tiếp sờ lên cặp đùi mê người của cô.
"Ưm..." Bạch Tuyết than nhẹ.
"Thế nào? Có cảm giác ? Cô gái nhỏ, em dám quên anh, anh liền dùng biện pháp này khiến cho em càng phải nhớ anh thật kỹ ——" Lãnh Dạ lạnh lùng nói, cô gái nhỏ cũng dám quên anh, điều này làm cho anh rất khó chịu, rất đau lòng!
Vóc người Bạch Tuyết xinh xắn lanh lợi, còn Lãnh Dạ thì cao to cứng rắn.
"Anh muốn làm gì?" Biết rõ câu hỏi này thật ngu ngốc. Tay Lãnh Dạ đã sờ tới đó , nếu như cô còn không biết là muốn làm gì? Cô thật là một chày gỗ !
Lãnh Dạ vẫn không dừng lại bất kỳ động tác nào, nhìn cô thở gấp , bị anh sờ khiến khuôn mặt đỏ tới mang tai, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng như chảy máu. Lãnh Dạ cúi đầu, nhẹ nhàng cắn vành tai nhỏ nhắn của cô, thanh âm khàn khàn phát ra "Anh muốn em."
Người đàn ông này thật đáng ghét, thật quá phận, không thèm che dấu mà lộ liễu nói muốn cô, thế nhưng, người đàn ông này đối với cô mà nói là xa lạ , mặc dù thân thể bị anh ta kéo rất khó chịu, thậm chí là khát vọng!
Cô ảo não, khiến cô trở thành một người xấu?
Cô đã là mẹ, người đàn ông này hẳn cũng đã có vợ? Lúc này cô lại có một khát vọng đối với người đàn ông này!
Thế nhưng, người đàn ông làm cho cô mang thai vì sao lại không xuất hiện?
Người đàn ông này luôn miệng nói nơi này là nhà của anh ta, còn nói cô là người phụ nữ của anh ta! Thế nhưng, tại sao cô lại không hề quen biết gương mặt này?
Cha đứa nhỏ chắc hẳn phải là người đàn ông mà cô yêu! Không phải là người lạ mới đúng!
Lãnh Dạ nhìn thấy cô gái nhỏ đang đấu tranh tư tưởng, dứt khoát một lần nữa cho cô thêm chút lửa, thế là, anh điên cuồng hôn mỗi một tấc da tấc thịt trên người Bạch Tuyết, động tác rất cuồng dã, rất kích tình, cũng bởi vậy Bạch Tuyết đã bị hung hăng kích thích, tê đại một mảnh.
Bạch Tuyết ảo não, cô sao có thể đối một người lạ lại có cảm giác!
Tịch mịch thật đáng sợ!
Trống rỗng đến hại người!
"Chờ một chút, tôi không muốn! Tôi và anh căn bản là không quen , có lẽ là không biết, anh rốt cuộc coi tôi là cái gì? Tôi không phải là loại phụ nữ tùy tiện như anh nghĩ!" Bạch Tuyết cố gắng chứng minh chính mình bất đắc dĩ!
Lãnh Dạ dừng lại động tác, ngẩng đầu lên, con ngươi thâm thúy chăm chú khóa lại trên người Bạch Tuyết.
"Anh làm như thế, khiến tôi rất tức giận, tôi biết tôi không đủ sức để chống lại anh, không thể đẩy anh ra..." Bạch Tuyết mâu thuẫn nói, trong tròng mắt bịt kín một tầng hơi nước, cô không muốn mình có quan hệ không minh bạch và một người đàn ông xa lạ ! Thế nhưng, thân thể lại phản bội cô!
Thân thể phản bội, mặc dù đáng sợ. Thế nhưng, vẫn kiên cường làm chủ bản thân mình, cho nên...
Nhìn Lãnh Dạ không nói, chỉ là nhìn cô thật sâu.
Bạch Tuyết khẽ ngâm, trong con ngươi nhàn nhạt có hơi nước bay lên, phảng phất sau một khắc, hơi nước liền kết băng, sau đó theo gương mặt cô chảy xuống .
Lãnh Dạ nhìn thấy tròng mắt lạnh lùng của Bạch Tuyết, vừa rồi rõ ràng cô đã động tình, vì sao lại?
Cô gái nhỏ này lại có định lực ? !
Chỉ là này định lực tới con mẹ nó không phải lúc!
Lãnh Dạ nổi giận!
Anh đã nhẫn nhịn thật lâu, anh có rất nhiều hàng tồn kho, anh hoàn toàn có thể quay về Yêu giới để tiết ra, thế nhưng, anh không muốn, anh muốn để lại cho Bạch Tuyết, muốn cùng Bạch Tuyết, anh không muốn đụng chạm bất kỳ người phụ nữ nào nữa.
Nhưng mà, cô gái nhỏ đáng chết này, lại có thể đem anh quên đi!
Thú tính của anh đã bộc phát, anh thế nào chịu được!
Nhìn cô đang tức giận, dáng người kiêu ngạo, Lãnh Dạ khẽ nhíu lông mày.
"Em muốn như thế nào?" Anh trầm giọng rống giận, trong lòng mất hứng nóng nảy, anh thô lỗ một phen lau đôi mắt xinh đẹp của Bạch Tuyết, lau đi những nước mắt chưa thành hình kia.
Bạch Tuyết không nói!
"Em dám quên đi người đàn ông của mình, em còn tức giận? Chẳng lẽ anh sẽ không tức giận sao? Anh là người đàn ông của em, em lại nói với anh là không hề biết anh, anh hận không thể bóp chết em ——" Lãnh Dạ lạnh lùng nói.
Bạch Tuyết sụt sịt cái mũi, tỏ ra ủy khuất.
"Anh là người đàn ông của tôi? Thế nhưng, anh đối với tôi mà nói là hoàn toàn xa lạ ! Tôi căn bản là không biết anh ——" Bạch Tuyết khóc nức nở quát.
"Vậy thì hãy nếm thử mùi vị quen thuộc của anh, hiện tại phương pháp cảm giác sự quen thuộc là tốt nhất." Lãnh Dạ kêu lên một tiếng chua xót, lạnh lùng nói.
"Đàn ông các anh có thể hay không đừng động một chút là nghĩ tới phương diện này? Anh xông vào nhà của tôi, lại còn không đi, lại còn quá phận, anh còn bắt nạt tôi..." Đôi mắt xinh đẹp của Bạch Tuyết lại một lần nữa bịt kín hơi nước.
"Ngang ngược vô lí!" Lãnh Dạ trầm mặt giận dữ, nhưng nếu cẩn thận nghe, sẽ cảm thấy bên trong còn có chút bất đắc dĩ!
"Anh mới là người không phân rõ phải trái! Anh nói anh là người đàn ông của tôi sao? Thứ nhất là về việc anh đối với tôi như thế này, căn bản là anh không biết tôn trọng người khác! Anh... Anh có phải hay không coi tôi là loại phụ nữ đó? Nói cho anh biết, tôi không phải là người dễ bị khi dễ như vậy đâu —— mặc dù tôi không phải là đối thủ của anh, thế nhưng, chỉ cần tôi hô to một tiếng, anh liền sẽ rất thảm!" Bạch Tuyết uy hiếp nói.
Không cần nói rõ, Lãnh Dạ cũng biết ý tứ trong lời nói của Bạch Tuyết, cô chậm chạp chưa hô to, chủ yếu là không muốn con mình tỏ ra khác thường, cô gái nhỏ biết bản lĩnh của bọn nhỏ.
Đối với Bạch Tuyết, anh bây giờ chỉ là người ngoài, Bạch Tuyết một mực ẩn nhẫn, chính là lo lắng anh sẽ biết bọn nhỏ rất lợi hại!
Bạch Tuyết đã từng nói, cô hi vọng con của cô sẽ tỏ ra bình thường, không thể bị người ngoài biết bọn nhỏ rất đặc biệt, nếu không sẽ bị những nhà khoa học bắt đi làm nghiên cứu, cô không muốn như vậy, cho nên cô đã quy định, không cho phép bọn nhỏ tự ý sử dụng ma pháp!
Lúc này, cô gái nhỏ chỉ là uy hiếp anh, cũng không có hô to muốn gọi bọn nhỏ tới.
Cô gái nhỏ này còn lặp lại lần nữa là không quen biết anh!
Nghĩ tới đây, Lãnh Dạ càng phát bực!
"Cô gái ngốc! Anh chỉ động thủ với người phụ nữ của anh, người khác còn chưa có tư cách đó —— "
"Vậy có phải hay không muốn tôi nói với anh : Tiên sinh, tôi rất vinh hạnh!"
"Cô gái ngốc! Anh chỉ động thủ với người phụ nữ của anh, người khác còn chưa có tư cách đó —— "
"Vậy có phải hay không muốn tôi nói với anh : Tiên sinh, tôi rất vinh hạnh!"
Lãnh Dạ ngẩn ra, cô gái nhỏ đã thay đổi, trở nên lớn mật , dám phản bác.
Vừa mừng vừa lo? !
Nên vui hay buồn? !
Đồng thời, hai chữ tiên sinh cũng hung hăng kích thích Lãnh Dạ, cô gái nhỏ đáng chết , dám kêu anh là tiên sinh.
"Gọi anh là Lãnh Dạ, hoặc là Dạ." Lãnh Dạ lạnh lùng nói.
"Anh?"
Bạch Tuyết sửng sốt, người đàn ông này cũng họ Lãnh?
Là trùng hợp?
Hay là?
Anh hung hăng véo hai má Bạch Tuyết một cái.
"Cô gái ngốc, nếu anh chỉ nghĩ muốn thân thể của em, nếu chỉ nghĩ muốn cái kia, còn cần chạy xa như vậy, trên đời nhiều phụ nữ như vậy, hơn nữa ——" Lãnh Dạ ngừng lại, hơn nữa anh còn có nhiều phi tử đều tịch mịch khó nhịn , anh cũng không cần như vậy lo lắng! Anh hừ lạnh một tiếng.
"Anh nghĩ rằng tôi sẽ tin anh? Anh rõ ràng chính là một cao thủ trên giường, nếu không phải anh thường xuyên ngoạn phụ nữ sao có thể ** như thế ?" Bạch Tuyết lạnh giọng nói, cô cảm giác được, người đàn ông này là một tay già đời.
Vừa rồi, mặc dù cô một mực giãy giụa, thế nhưng, vẫn bị người đàn ông này làm cho hạ thân ướt!
Bi ai!
"Kỳ thực thân thể của em đã tiếp thu anh, sao em không thuận theo cảm giác đi?" Lời nói của Bạch Tuyết khiến Lãnh Dạ như bị điện giật, toàn thân tê dại một trận.
"Tôi có cảm giác, nếu anh bị đè nặng như thế này, cũng sẽ thở gấp thôi !" Bạch Tuyết trợn mắt liếc anh một cái.
"Em muốn châm lửa?" Lãnh Dạ kêu lên một tiếng , khàn khàn nói.
"Có hỏa cũng là do chính anh đốt !" Bạch Tuyết phản bác.
"Nếu không phải em là củi khô, sao anh có thể lại cháy!"
"Kia, tốt nhất mau chết cháy anh đi ——" Bạch Tuyết giận dữ gầm nhẹ.
"Nếu như anh bị chết cháy, em chính là hung thủ, em chính là tên phóng hỏa, hỏa chính là do em đốt !" Lãnh Dạ lạnh lùng nói, một đôi con ngươi lajh lẽo đã hơi đỏ lên.
"Anh không phân rõ phải trái, anh bị chết cháy cũng là do anh tự tìm ."
"Sự tình không lớn, em xem rồi thì xử lý đi? Em, em là có muốn cứu hay là không cứu? Nói chung, mệnh này của anh liền giao cho em !"
"Anh —— vô lại!" Bạch Tuyết căm tức nhìn Lãnh Dạ gầm nhẹ.
"Pháp luật là công đạo , là do em châm lửa, chứng cứ vô cùng chính xác, mặc dù là anh chết, em cũng khó trốn tội danh, đến lúc đó em chính là hung thủ giết người." Lãnh Dạ khóe miệng vừa kéo, con ngươi lạnh lẽo nhìn cô gái nhỏ trong lòng , chỉ thấy Bạch Tuyết lông mi cong cong thật dài vụt sáng , giống như đang nhanh chóng suy tính sự tình?
"Ít gạt người, làm gì có chứng cứ nào! Loại chuyện này còn có chứng cứ sao?" Bạch Tuyết giả vờ trấn định nói.
"Đương nhiên, nó chính là chứng cứ." Lãnh Dạ nắm lấy tay Bạch Tuyết , liền kéo xuống phía dưới, bàn tay nhỏ mềm mại của Bach Tuyết bỗng nhiên đặt sát vật cứng, thân thể cô run lên. Đây là cái gì? Cô tự nhiên hiểu rõ.
Mỗi ngày tắm cho bọn nhỏ , ** của hái bé trai cô rất hiểu rõ , chỉ là cái này cực lớn lại còn cứng đến thế?
Không thể không hiếu kỳ? !
"Nó nó có thể chứng minh cái gì?" Bạch Tuyết chột dạ hỏi.
"Nó có thể chứng minh rằng anh là do em làm cho chết cháy ." Lãnh Dạ hùng hồn nói.
"Anh, cái người này, da mặt thật đúng là rất dày, anh cho rằng nó có thể đi ra gặp người sao?" Bạch Tuyết rất bất đắc dĩ nói.
"Nó là có chút xấu hổ , thế nhưng, lúc đó, anh đã mất mạng , nên phải khám nghiệm toàn thân , đến lúc đó pháp y sẽ tìm ra nguyên nhân cái chết của anh, đến lúc đó em chính là hung thủ."
"Hừ! Ai có thể chứng minh tôi chính là hung thủ?" Bạch Tuyết tức giận hỏi.
"Ở đây trừ vân tay của anh, hiện tại cũng có vân tay của em , bởi vì bàn tay nhỏ bé của em đã nắm nó." Lãnh Dạ rất nghiêm túc nói, hơn nữa thái độ khi nói rất rất đứng đắn .
"Anh —— vô sỉ!" Bạch Tuyết nổi giận.
"Em có ý định để cho bọn nhỏe mất mẹ sao? Hay là có ý định giúp anh hạ sốt? Em tự xem xét rồi xử lý đi!" Lãnh Dạ rất bất đắc dĩ nói.
Bạch Tuyết bị sự việc quay vòng!
Bạch Tuyết cũng không phải là đứa bé , cô đã là mẹ của ba đứa nhỏ , cũng không phải dễ dàng bị lừa như vậy , cô nhanh chóng suy nghĩ, bắt đầu nghĩ biện pháp.
"Kia, đã nghiêm trọng như thế, tôi nghĩ vẫn là lựa chọn phương pháp thứ hai đi! Tôi sẽ giúp anh hạ sốt!" Bạch Tuyết biểu hiện rất bất đắc dĩ nói.
Lãnh Dạ khóe miệng vừa kéo, vui vẻ.
"Thế nhưng, tôi không muốn bị ngoạn như thế, anh phải cho tôi làm chủ mới được?" Bạch Tuyết ngây thơ nhìn Lãnh Dạ hỏi.
Lãnh Dạ bị ánh mắt ngây thơ của Bạch Tuyết hấp dẫn, cô nói cái gì thì liền là cái đó.
Im lặng gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
"Em mau đi đóng kỹ cửa lại, miễn cho bọn nhỏ chạy vào nhìn thấy thì không tốt." Lãnh Dạ đem thân thể di chuyển, anh không lo lắng Bạch Tuyết chạy trốn, Tôn hầu tử vĩnh viễn trốn không thoát khỏi lòng bàn tay Phật Như Lai.
Bạch Tuyết xuống giường, sau khi ngoan ngoãn đóng chặt cửa, quay đầu lại nhìn về phía Lãnh Dạ mỉm cười.
"Tắt đèn có được không?" Bạch Tuyết xấu hổ hỏi.
Lãnh Dạ gật gật đầu, bật đèn và không bật đèn đối với anh mà nói là giống nhau, anh là Lang Vương, mặc dù là ở trong đêm khuya nhưng vẫn nhìn rõ như ban ngày.
Bạch Tuyết sau khi tắt đèn, từ một bên lấy ra một cái cà vạt.
"Cái kia... Anh gọi là Lãnh Dạ phải không? Như vậy, tôi sẽ kêu tên anh là Lãnh Dạ nha, tôi có thể hay không đem tay anh buộc lại được không?" Bạch Tuyết hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng như muốn nhỏ nước, nhìn cô gái nhỏ e thẹn , Lãnh Dạ như thế nào có thể nhẫn tâm cự tuyệt, theo ý của cô đi!
Chẳng phải biết, trò hay đã bắt đầu ...