"Không cần tìm người giúp việc, không cần tìm người giúp việc, em có thể làm những việc này, em có thể buổi sáng dậy sớm làm bữa ăn sáng, sau đó sẽ đi học, buổi trưa anh đi làm, em cũng đi học, buổi chiều em lại tan giờ học sớm hơn anh, cho nên sẽ đi làm cơm tối là không có vấn đề .
Bạch Tuyết không hy vọng mình ăn chùa ở đậu như vậy, nếu Lãnh Dạ muốn tìm người giúp việc, thì sau này khi cô ở lại đây, cũng nên đảm đương những chuyện này. Trước kia ở nhà cô đều phải làm như thế, đã thành thói quen, mỗi ngày dậy sớm làm bữa ăn sáng, sau đó đi học, buổi tối làm xong cơm rồi đi làm bài tập, cái gì cũng không làm trể nãi.
"Những chuyện này sẽ có người làm, em cái gì cũng đều không phải làm, hảo hảo đi học là được." Lãnh Dạ là đau lòng cho Bạch Tuyết, vì nhìn ánh mắt kia làm cho người ta cảm thấy rất đau lòng!
Cô trước kia rốt cuộc đã sống như thế nào? Tại sao luôn tự ti như vậy? Còn không có tự tin! Bây giờ những người giống cô có mấy ai sẽ chịu nấu cơm , lại còn làm việc nhà ! Nhưng là, cô lại phải làm tất cả mọi việc, để cho Lãnh Dạ rất đau lòng!
"Anh. . . . . . Có phải hay không ghét bỏ em. . . . . . làm không tốt!" Bạch Tuyết nhìn Lãnh Dạ cự tuyệt mình, có chút tổn thương!
Kì thực, cô vẫn luôn làm những việc này, tại sao khi ở nơi này lại không thể làm? Cô không muốn mình biến thành kẻ ăn bám, cho nên có thể giúp Lãnh Dạ làm chút việc nhà trong lòng thật cao hứng.
"Nếu em thích liền thử một chút đi!" Thấy ánh mắt bi thương của Bạch Tuyết , Lãnh Dạ lại một lần nữa nhượng bộ, gật đầu đáp ứng.
"Cám ơn." Bạch Tuyết ngay sau đó lộ ra mỉm cười ngọt ngào, Lãnh Dạ thấy kỳ quái, chẳng qua là để cho cô làm giúp việc nhà, cô cư nhiên sẽ vui vẻ như vậy, thật không biết trong đầu nhỏ đó đang suy nghĩ gì?
Thấy Lãnh Dạ nhìn mình, Bạch Tuyết biết Lãnh Dạ cũng đoán được cô đang suy nghĩ gì?
"Sau này chúng ta sẽ ở cùng nhau, như vậy. . . . . . Chúng ta chính là người một nhà. . . . . . , cho nên em muốn vì anh giặt quần áo, nấu cơm, anh yên tâm cơm em nấu nhất định sẽ không khó ăn, anh cho em ăn cơm, em vì anh giặt quần áo, rất công bình a."
Bạch Tuyết nói xong mặt đỏ lên, vừa nghĩ tới sau này muốn theo người đàn ông này cùng nhau ăn ở, trong lòng tựa như giấu một con thỏ, sôi nổi, trong lòng lại muốn, ban ngày đến trường, có phải hay không buổi tối cô sẽ lại bị anh như vậy?
Lãnh Da nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Tuyết đỏ lên, cô luôn là dễ dàng đỏ mặt như vậy. Chẳng lẽ cô gái trước mắt thật là người hắn muốn tìm sao? Hắn bắt đầu hoài nghi!
Khi vừa tới nơi này, Lãnh Dạ đã đến âm phủ tra xét sinh tử , biết Bạch Tuyết chính là cô của kiếp trước , vì vậy, hắn mới có thể trực tiếp đến công viên, sau đó ngoài ý muốn chính là gặp cô, hắn còn không có nghĩ đến nhận biết Bạch Tuyết, liền bị Bạch Tuyết đem hắn thành cẩu lưu lạc ôm trở về nhà, sau đó chính là cả ngày lẫn đêm bị Bạch Tuyết vuốt ve, chơi đùa, tắm, hôn nhẹ. . . . . .
Làm cho toàn thân Lãnh Dạ như lửa đốt! Nhưng là, hắn vẫn không có quên được mục đích đến đây, đó chính là tìm cô của kiếp trước , thông qua sinh tử luân hồi, Lãnh Dạ xác định Bạch Tuyết chính là cô, nhưng lại không nghĩ tới chính là, Bạch Tuyết cùng cô trước đó cư nhiên một chút cũng không giống, điều này làm cho Lãnh Dạ đau khổ đợi lâu như vậy , hắn không biết có nhầm lẫn hay không? Hắn càng lúc càng cảm giác Bạch Tuyết không phải cô!
Bạch Tuyết ăn rất nhiều, cô cảm thấy sẽ đói rất nhanh, hơn nữa lượng cơm ăn so trước kia lớn hơn rất nhiều.
Lãnh Dạ nhìn Bạch Tuyết ăn rất ngon, rất vui mừng, bất kể Bạch Tuyết có phải cô kiếp trước hay không, thì kiếp nầy hắn cũng sẽ không bỏ qua cho cô, mang cô trở về yêu giới, đây là điều hắn muốn làm nhất .
"Ăn no đi, tôi đưa em về nhà lấy sách vở, sau đó thuận tiện nói cho cha em biết sau này em sẽ đi theo tôi." Lãnh Dạ biết Bạch Tuyết vẫn không yên, cũng là bởi vì chuyện của cha cô chưa có giải quyết, còn có người ngày hôm qua khi dễ cô cũng làm cho cô sợ.
"Cám ơn." Bạch Tuyết lễ phép nói tạ ơn, trong lòng yên tâm, Lãnh Dạ rốt cục cũng đáp ứng tìm cha để nói chuyện.
Sau khi ăn xong.
Bạch Tuyết thấp thỏm cùng Lãnh Dạ về đến nhà.
Bạch Hàn không nghĩ tới người ấn chuông cửa nhà mình chính là Lãnh Dạ, có chút cả kinh, ngay sau đó mỉm cười rất cung kính , bộ dáng lấy lòng, bởi đại nhân vật này là người ông nằm mộng cũng muốn thấy , hôm nay đại nhân vật này cư nhiên tự mình đến gia đình ông, để cho ông giật mình, bất quá thấy Bạch Tuyết sau lưng , cũng biết là có chuyện gì xảy ra ? Khó trách Triệu tổng bực bội gọi điện thoại tới nói Bạch Tuyết chạy mất, nếu không để cho Bạch Tuyết hầu hạ thì việc buôn bán không bàn nữa.
"Cha."
"Tuyết Nhi, mau mời Lãnh Tổng đi vào a." Bạch Hàn luống cuống tay chân mở toàn bộ cửa ra, nghênh đón khách quý.
Bạch Tuyết nhìn Lãnh Dạ ý là mời vào, dù sao cô cùng Lãnh Dạ có quan hệ để cho người nhà thấy rất lúng túng, nhất là cha gọi Lãnh Dạ là Lãnh tổng, nhưng cô lại không muốn gọi như vậy, bởi cô chỉ muốn kêu tên của Lãnh Dạ, cho nên cô cũng không nói gì, chẳng qua là dùng ánh mắt mời Lãnh Dạ đi vào, Lãnh Dạ không có làm khó Bạch Tuyết, tự nhiên đi vào.
Sau đó quay đầu lại nhìn Bạch Tuyết.
"Em đi dọn dẹp một chút đồ dùng là được, tôi và cha em còn có lời muốn nói, quần áo không cần mang, bên kia đã có. Chỉ cần đem đồ dùng học tập là tốt rồi." Giọng nói Lãnh Dạ không cao không thấp, nhưng là để cho Bạch Tuyết lại an tâm không ít.
Bạch Tuyết ngoan ngoãn đi vào phòng, đây là nguyên nhân Lãnh Dạ thích Bạch Tuyết, cô luôn rất nghe lời, thật biết điều, cũng rất khả ái, tim của hắn đã bị cô lấp đầy, cũng không thể cho người khác! Bạch Tuyết mặc dù không giống kiếp trước của mình, nhưng Lãnh Dạ lại đem tình yêu đối với kiếp trước cũng cho Bạch Tuyết.
Thật ra thì, Lãnh Dạ gần đây rất mâu thuẫn, mâu thuẫn Bạch Tuyết cùng kiếp trước không phải là một người, và hắn yêu rốt cuộc là. . . . . .
Đau lòng quay đầu lại, ngay sau đó khôi phục dĩ vãng lạnh như băng.
Bạch Hàn ngồi ở đối diện Lãnh Dạ, bị Lãnh Dạ cường thế đè ép, chung quanh nhiệt độ chợt cấp tốc giảm xuống, Bạch Hàn không dám nhìn thẳng ánh mắt sắc bén của Lãnh Dạ.
Lãnh Dạ cường đại như vậy làm áp suất thấp đi Bạch Hàn khó có thể chống đỡ , chỉ chốc lát sau trán Bạch Hàn liền bắt đầu đổ mồ hôi, đương nhiên là mồ hôi lạnh!
"Bạch Tuyết sau này sẽ ở cùng tôi , chuyện của Bạch Tuyết tôi đã biết một chút, ông để cho tôi rất thất vọng, Bạch Tuyết là người phụ nữ của tôi, như vậy liền vĩnh viễn , loại chuyện như vậy sau này không cho phép phát sinh, dĩ nhiên, ông dưỡng dục cô ấy nhiều năm như vậy, tôi sẽ không bạc đãi ông, trên phương diện làm ăn tôi sẽ an bài." Bạch Hàn nghe được câu nói sau cùng, trong nháy mắt mặt mày hớn hở.
Lúc này, Bạch Lan cùng mẹ của mình từ bên trong đi ra, Bạch Lan trợn tròn mắt, trong nhà làm sao lại ngồi một vị đại soái ca, đẹp trai ngây người, lại lãnh khốc, có phải hay không mình hoa mắt, xoa xoa ánh mắt, người đẹp trai quả nhiên còn ngồi ở chỗ đó.
"Cha, bằng hữu của cha sao?" Bạch Lan đi lên phía trước chào hỏi, Lãnh Dạ căn bản đều không nhìn cô một cái. Cô gái này chính là em gái của Bạch Tuyết , hắn biết, khi Bạch Tuyết đem hắn thành tiểu cẩu ôm trở về nhà, hắn cũng đã biết nhưng hắn lại rất ghét cô.
Vì vậy, đứng dậy.
"Các ngươi tán gẫu, ta đi xem Tuyết Nhi một chút ." Lãnh Dạ lạnh lùng rời đi, Bạch Lan sững sờ, tại sao người đàn ông đẹp trai như vậy tức giận hướng trong phòng Bạch Tuyết đi tới?
Chẳng lẽ người đàn ông này không nhìn thấy cô là một người đẹp đứng ở chỗ này chờ hắn đến gần sao?
Chẳng lẽ trên thế giới này đàn ông ai cũng đều thích Bạch Tuyết , cái loại có bộ dạng đáng thương đó sao?
Trong đầu liên tiếp nghi vấn.
"Ba ba, anh ta là ai?" Bạch Lan vội vàng hỏi, mặc dù Lãnh Dạ đã đi vào, Bạch Hàn lại như cũ rất cung kính mỉm cười.
Bị con gái hỏi như vậy, mỉm cười cuống quít nhỏ giọng ra dấu tay, ý là người này cũng không phải là người dễ trêu chọc.
Bạch Lan nhìn vẻ mặt cổ quái của cha, lại nhìn hoàn cảnh chung quanh, không sai a, nơi này là nhà của mình a, tại sao cha ở nhà của mình cũng có dáng vẻ sợ sệt nhỉ?
Bạch Hàn đem Bạch Lan kéo đến trong phòng khác , đóng kín cửa, nhỏ giọng nói.
"Vị này chính là Lãnh tổng, tổng giám đốc tập đoàn Lang thị, không nghĩ tới hắn cư nhiên sẽ tới nhà của chúng ta. Hắn là người có uy thế trong giới buôn bán ,ngay cả thị trưởng đều phải kính sợ hắn ba phần, huống chi là nhân vật nhỏ bé như chúng ta ."
"Cái gì?" Bạch Lan khiếp sợ.
Lúc trước cha từng nói với cô, trong công ty gặp nguy cơ, muốn đi tìm vị Lãnh tổng này giúp đỡ một chút, lúc đó Bạch Lan cho rằng tập đoàn Lang thị lợi hại như vậy , nhất định là do một người đàn ông trung niên quản lý, chứ bình thường người trẻ tuổi chỉ biết ăn chơi, có mấy ai quan tâm sự nghiệp , cho nên cô quyết đoán cự tuyệt thỉnh cầu của cha, đem nhân vật gian khổ này giao cho Bạch Tuyết làm, trong lòng vẫn còn đắc ý, Bạch Tuyết bị lão già làm nhục.
Đừng thấy Bạch Tuyết là chị gái, kỳ thực, tuổi của họ đều bằng nhau, chỉ là sinh nhật của Bạch Tuyết so với cô sớm hơn một chút.
Hiện tại phát hiện Lãnh tổng lại là một vị đại soái ca như vậy , không nghĩ tới Bạch Lan cô lại tự tay đem một khối thịt béo nhét vào trong miệng Bạch Tuyết , thật hối hận!
Nếu không phải tự mình làm nhất định sẽ bị mình tức chết!
Áo não!
Mình lại khinh bỉ như vậy !
Làm gì lúc ấy không đáp ứng!
Tiện nghi Bạch Tuyết kia không công lượm được một vị đại soái ca!
Không cam lòng a!
Bạch Tuyết ở trong phòng dọn dẹp quần áo, mặc dù Lãnh Dạ không để cho cô mang quần ao, nhưng những quần áo này vẫn có thể mặc, không thể liền ném ở nơi này! Quá lãng phí. Cô biết người đàn ông này có tiền, nhưng là sau này cô còn chưa muốn tiêu của Lãnh Dạ quá nhiều tiền.
Lãnh Dạ đi vào gian phòng quen thuộc, nhìn đến chiếc giường nhỏ, nghĩ đến lúc trước mình hóa thành sói con tiếp xúc với Bạch Tuyết, không có phát giác gian phòng này nhỏ hẹp, hiện tại đi vào, thân cao một thước chín , cơ hồ để cho hắn không có chỗ đứng, Bạch Tuyết dọn dẹp rất sạch sẻ, duy chỉ có không gian nhỏ đến đáng thương.
"Em sớm nên rời khỏi đây!" Lãnh Dạ đau lòng nói.
"Hiện tại có anh thì có thể đi, nhưng trước kia không có anh, em làm sao có thể đi được ?" Bạch Tuyết khổ sở nói, thật ra thì nơi này cô một chút đều không lưu luyến, nhưng là không có cách nào, cô lúc ấy còn nhỏ như vậy, không dựa vào cha thì có thể làm gì!
"Sau này tôi sẽ chiếu cố em, quần áo không cần mang." Lãnh Dạ đến bên bàn Bạch Tuyết dọn dẹp tui sách vở.
" Để em làm." Bạch Tuyết đứng dậy, chuẩn bị đi lấy đồ trong tay Lãnh Dạ. Lãnh Dạ chịu thu lưu mình, Bạch Tuyết cũng thấy rất đủ , còn làm thế nào không biết xấu hổ để anh giúp cô sách đồ chứ .
"Em cầm những thứ nhẹ đi, khí lực của tôi lớn, chẳng lẽ em không biết? Vậy thì em cảm thụ không đủ sao? Hả?" Lãnh Dạ cúi đầu cắn cái miệng nhỏ nhắn của Bạch Tuyết , mập mờ nói, làm cho Bạch Tuyết đỏ mặt.
Bạch Tuyết ngẩng đầu lên, đôi mắt đẫm lệ nhìn Lãnh Dạ, người đàn ông này là trời cao phái tới giải cứu cô sao?
"Em nếu muốn cảm động, thì tôi cũng sẽ xúc động đấy , em hẳn biết khi tôi xúc động hậu quả là gì." Lãnh Dạ không muốn nhìn thấy đôi mắt đẫm nước mắt của Bạch Tuyết, bởi nước mắt làm cho hắn tan nát cõi lòng .
Bạch Tuyết biết ý tứ trong lời nói của Lãnh Dạ, dùng tay nhỏ bé lau nhang nước mắt, sau đó ngẩng đầu lên khẽ mỉm cười, tay nhỏ bé thuận thế ôm lấy cái túi Lãnh Dạ đang cầm.
"Anh thật tốt."
Lãnh Dạ nhắm mắt lại , cô lúc nào cũng vậy , trong lúc vô tình vén lên khát vọng của hắn!
Bạch Tuyết nghe được thanh âm túi sách rơi xuống đất , sau đó chính mình bị đè ở trên giường nhỏ.
Lãnh Dạ chợt điên cuồng hôn Bạch Tuyết, nhỏ giọng nói nhỏ.
"Em không phải từ Hoả Tinh tới chứ? Tại sao luôn để cho tôi không khỏi thiêu đốt?"
Bạch Tuyết giật mình nhìn Lãnh Dạ, cô lúc nào thì đốt lửa, cô chẳng qua là cảm động, muốn cho anh một cái ôm cảm tạ , chẳng lẽ điều này cũng sai lầm sao? Nơi này chính là nhà của mình, vạn nhất có người đi vào thì làm sao bây giờ?
Tay nhỏ bé cuống quít che miệng Lãnh Dạ lại, lo lắng anh lại làm lung tung.
"Hư —— đây là trong nhà của em, sẽ có người tiến vào, trở về có được hay không? Trở về có được hay không?" Bạch Tuyết mới mười sáu tuổi giống như dụ dỗ đứa bé vậy, nhìn Lãnh Dạ, hi vọng anh sẽ gật đầu.
Lãnh Dạ miệng bị tay nhỏ bé che lại, chỉ có thể gật đầu.
Bạch Tuyết an tâm buông tay nhỏ bé ra, vội vàng sửa sang lại quần áo của mình, tránh cho bị người khác nhìn ra cô thiếu chút nữa bị người đàn ông này giày xéo!
Lãnh Dạ nhặt đồ lên, Bạch Tuyết theo ở phía sau đi ra khỏi phòng.
"Lãnh tổng ngài đi thong thả, có rảnh rỗi thì trở lại, ngày khác nhất định sẽ tới cửa bái phỏng." Bạch Hàn hèn mọn cung tiễn Lãnh Dạ, Bạch Tuyết khó chịu lên xe của Lãnh Dạ, cô khó chịu không phải là mình rời đi, mà là hành động hèn mọn của cha, đây không phải chính là bán con gái sao?
Lãnh Dạ thấy vẻ mặt của Bạch Tuyết, cũng đoán được cô là bởi vì hành động của cha mình mà khổ sở, Đúng vậy a, cho dù ai cũng không muốn người cha như vậy, ai cũng sẽ khó chịu!
Bạch Tuyết đáng thương rốt cục thoát đi khỏi ngược đãi của mẹ kế , thật ra thì, mới vừa rồi mẹ kế luôn luôn đứng ở bên cạnh, còn có Bạch Lan, bọn họ cũng không có nói chuyện. Nhưng Bạch Tuyết cũng không hy vọng bọn họ sẽ giữ mình lại, bởi vì bọn họ cũng sẽ không giữ cô lại, bởi ở trong mắt họ cô giống như là vật phẩm, có thể đổi lấy ích lợi !
Mặc dù là chính cô tìm tới Lãnh Dạ, cũng muốn được ở chung với anh, thế nhưng vì sao hiện tại cảm giác như mình bị bọn họ bán để đổi lấy tiền bạc vậy !
Trong lòng nguội lạnh khó chịu, bây giờ không nhịn được, ngồi trên ghế ô ô khóc. . . . . .
Nhìn Bạch Tuyết giống như đứa bé bị người nhà vứt bỏ vậy , Lãnh Dạ tâm rất đau, nhưng là, Bạch Tuyết cần từ từ lớn lên, cô quá thiện lương, cũng quá đơn thuần, như vậy cô cần hảo hảo rèn luyện, tương lai mới có thể thích ứng cuộc sống ở yêu giới!
Không có bất kỳ lời nói quan tâm nào , không có bất kỳ cử động an ủi , cứ như vậy mặc cho cô ô ô khóc thút thít. Mặc dù lúc này tâm của Lãnh Dạ cũng bị Bạch Tuyết khóc bể, hắn cũng phải nhịn , bởi vì Bạch Tuyết cần quá trình lớn lên này!
Không biết qua bao lâu, phía sau không có tiếng khóc, không có tiếng thở dốc, hết thảy đều an tĩnh, Lãnh Dạ mới quay đầu lại xem một chút, mới phát hiện Bạch Tuyết cư nhiên khóc xong liền ngủ thiếp đi, lắc đầu một cái, thật là một cô bé, mới vừa rồi còn thương tâm như vậy , vào lúc này cư nhiên có thể ngủ!
Thật ra thì, Bạch Tuyết hoàn toàn bởi vì tối ngày hôm qua bị Lãnh Dạ lôi chân chơi đùa mệt mỏi , vô số lần đoạt lấy, mới có thể khiến Bạch Tuyết như vậy mệt mỏi, khóc khóc liền ngủ thiếp đi.