“Dạ?” Bạch Tuyết giật mình quay đầu nhìn về phía người đàn ông đang nằm trên mặt đất.
Người đàn ông bị Lãnh Dạ đánh đến nỗi mặt mũi bầm dập, có khi mẹ anh ta tới cũng không nhận ra anh ta.
“Còn tên khốn kiếp này nữa.” Lời nói lạnh lùng truyền đến.
Người phụ nữ được cởi băng dính kinh hoảng nhìn Bạch Tuyết và Lang Vương.
Lang Vương nói tha cho cô ta, tại sao lại trói cô ta lại?
Chẳng lẽ bởi vì cô ta cho đứa bé kia ăn bánh kem có độc?
“Vương, không phải ngài nói cho em một cơ hội sao?” Yêu nữ khiếp đảm hỏi. Nhìn bộ dạng này là muốn giết cô!
Bạch Tuyết quay người lạnh lùng liếc Lang Vương một cái, người phụ nữ này nói cô nghe rất rõ ràng, chẳng lẽ Lang Vương đã bí mật gặp cô ta?
Cho cô ta một cơ hội!?
“Cho cô cơ hội? Đừng hòng, cô muốn giết con của tôi, còn muốn tôi cho cô một cơ hội? Cô có cho con tôi cơ hội hay không?” Bạch Tuyết giận dữ nói, nghĩ đến việc bọn nhỏ trúng độc, cô lại giơ tay lên hung hăng tát một cái, khóe miệng người phụ nữ rướm máu.
“Đừng tưởng rằng chúng tôi yếu đuối thì liền dễ bắt nạt, tại sao cô phải giết con tôi?” Bạch Tuyết gào lên.
“Vương, chẳng lẽ ngài cứ để người phụ nữ này làm càn như vậy sao? Không phải đứa bé kia chưa chết sao? Ngài nói cho em một cơ hội sửa đổi để làm lại cuộc đời, chẳng lẽ ngài không định giữ lời hứa?” Người phụ nữ oan ức nói nhỏ.
“Bổn vương nói cho cô cơ hội là vụ việc bánh kem có độc lần trước, lần này, cô không có cơ hội, cô muốn chết như thế nào? Tôi sẽ đáp ứng cô.”
Đúng là cô ta đau lòng vì Lang Vương và người phụ nữ anh yêu nhất có con, sao có thể chấm dứt đơn giản như vậy được.
“Các người nói gì tôi không hiểu, lần này? Vương, em chỉ làm sai một lần, chính là cho Ức Ức ăn bánh kem có độc, em đã biết là em sai, cầu xin ngài nể mặt con trai tha cho em!”
“Con trai? Con trai cũng sẽ bị người phụ nữ hung ác như cô làm hỏng mất! Tôi sẽ để cô chết một cách rõ ràng.”
Lang Vương quay đầu, nhìn về phía người đàn ông trên mặt đất.
Một chân đạp trên mặt của anh ta, dùng đôi giày da chà đạp lên đó, khát máu mà cay nghiệt đùa cợt nói: “Nói! Là người nào ra lệnh cho mày làm vậy?”
Người đàn ông cuộn tròn, sợ hãi ngẩng đầu nhìn về phía mấy người trước mặt, và cả người phụ nữ bị trói trên ghế.
Hai người đàn ông khát máu đang nhìn anh ta, nhưng, ngay cả mỹ nữ bình thường đứng bên cạnh cũng dùng ánh mắt giết người để nhìn anh ta!
Chỉ sợ hôm nay anh ta không có cách nào còn sống mà đi ra!
Lang Vương hừ lạnh một tiếng, nhấc chân, lại đá vào khuôn mặt của anh ta, lúc anh ta đau đớn rên lên một tiếng thì vẫn nghe được nụ cười giễu cợt không có một tia nhiệt độ nào của Lang Vương.
“Nói! Sự kiên nhẫn của tao có giới hạn, đừng để tao giết mày ngay bây giờ.” Lang Vương lạnh lùng nói, đối với người đàn ông đang nằm trên mặt đất, giọng nói này thật giống như đến từ địa ngục.
“Là... Là cô ta, là người phụ nữ kia bảo tôi làm vậy.” Người đàn ông cắn răng kêu lên.
Người phụ nữ bị trói trên ghế ngẩn người!
Thì ra đây là vu oan hãm hại, thê lương cười một tiếng.
Người kia ở trong tối muốn ném một hòn đá trúng hai con chim, chỉ tiếc cô ta sống không còn lâu nữa! Lang Vương sẽ không để cô ta còn sống mà rời khỏi nơi này, cô ta hiểu rất rõ!
Chỉ là con trai đáng thương của cô ta!
Người phụ nữ này nói không sai, đều có con, lúc này, cô ta mới biết được trong lòng mẹ, người con quan trọng đến dường nào.
Khó trách nhìn người phụ nữ này yếu đuối là thế, vậy mà lại có thể bộc phát lớn như vậy. Tất cả đều bắt nguồn từ tình thương của một người mẹ.
“Tốt lắm, tôi nhận tội, chỉ cầu xin Đại Vương đừng giận chó đánh mèo vào con trai của chúng ta!”
Nghĩ đến kẻ chủ mưu trong bóng tối kia, lần này chắc chắn cô ta sẽ phải chết, cho dù cô ta không thừa nhận hành vi phạm tội, thì những lần tiếp theo vẫn sẽ không ngừng bị hãm hại, đến lúc đó làm không tốt sẽ liên lụy đến con trai duy nhất của cô ta!
“Cô còn có mặt mũi nào mà nói tới con trai, con có người mẹ như này là một sự sỉ nhục của nó!”
Người phụ nữ sững sờ, trong lòng bắt đầu lạnh dần, cô là sự sỉ nhục của con trai?
“Vương, ra tay đi, em nguyện ý chết trong tay ngài!
Tình này đã trở thành hồi ức, uyên ương suy tàn. Mưa ngừng rơi, ngủ một giấc ngủ ngàn năm...” Người phụ nữ nhắm mắt lại, bộ dáng chờ chết, trông rất thê lương.
“Muốn chết, tôi sẽ thành toàn cho cô, chẳng qua, tôi muốn giải quyết việc này trước.” Lang Vương đến gần người đàn ông trên mặt đất.
“Cho mày thêm một cơ hội cuối cùng, là người nào phái mày tới?” Bàn tay Lang Vương bóp lấy đầu người đàn ông, lạnh lùng hỏi.
“Là cô ta, chính là cô ta!” Người đàn ông giãy dụa nói.
“Cho mày cơ hội mà mày không muốn, vậy thì chết đi!” Rắc một tiếng, đầu người đàn ông bị bẻ gãy, không nhúc nhích nằm trên mặt đất.
Bạch Tuyết nhìn không chớp mắt, trán chảy đầy mồ hôi lạnh, Lang Vương giết người?
Người đàn ông kia đã chết?
Lang Vương đứng dậy, một tay kéo lấy Bạch Tuyết đang hoảng sợ.
“Lãnh Tịnh, đưa cô ta về Yêu giới, giam lại.”
“Đợi một chút!” Bạch Tuyết lấy lại tinh thần, kêu lên.
Nhìn cô gái nhỏ đứng thẳng lưng, đi từng bước về phía người phụ nữ đang bị trói trước mặt, ánh mắt lập tức lạnh lại, mắt Lang Vương bỗng lóe lên một suy nghĩ sâu xa!
Nhìn Bạch Tuyết lạnh lùng đứng ở nơi đó, thực ra trong lòng cô không bình tĩnh chút nào. Lúc này cô bình tĩnh, nhưng trong lòng cô thì tràn đầy phẫn nộ, vừa mới thấy cái chết, biết rằng cái chết rất đáng sợ, vì lẽ đó mà việc bảo vệ con mới trở nên quan trọng.
Cô nhìn yêu nữ thì đều hận không thể xé rách người phụ nữ này, yêu nữ quá ác độc, đến cả trẻ con cũng nhẫn tâm xuống tay, chính cô ta cũng có con, thế nhưng lại có thể nhẫn tâm xuống tay với ba đứa nhỏ, như vậy mà còn nhịn được thì còn gì không nhịn được cơ chứ?!
Món nợ này, không thể cứ như vậy là xong! Lang Vương muốn bênh vực yêu nữ này, đừng hòng! Cô không tự mình báo thù cho bọn nhỏ thì uổng công cô là mẹ bọn chúng rồi!
Giận dữ nhìn chằm chằm yêu nữ, không khỏi giận cả Lang Vương, ánh mắt người đàn ông này sao kém vậy, loại phụ nữ này mà cũng muốn! Chắc là quá đói khát, nếu không thì sao ánh mắt lại kém như vậy?
Nghĩ đến việc bọn họ đã từng ở cùng một chỗ cố gắng tạo em bé, trong lòng cô nhất thời ghen tức. Lửa giận càng ngày càng cao! Lang Vương rất nhạy bén, nhìn thấy cô gái nhỏ từ từ thay đổi, khóe miệng giật một cái, đoán chừng người phụ nữ này chuẩn bị nổi bão rồi!
Cô gái nhỏ đầy bạo lực!
Yêu nữ nhìn Lang Vương, rồi lại nhìn Bạch Tuyết, thê lương cười một tiếng.
Người đàn ông này là người cô ta cực kỳ yêu!
Lang Vương yêu người phụ nữ kia thì liền yêu con của người phụ nữ đó, Lang Vương không yêu cô ta thì tự nhiên sẽ không thích con của cô ta, đây chính là yêu ai yêu cả đường đi!
Bạch Tuyết nhìn yêu nữ: “Tôi chiếm lấy Lang Vương, trong lòng cô có tức giận hoàn toàn có thể trút lên tôi. Vì một người đàn ông mà cô có thể ra tay với ba đứa nhỏ như vậy, cô có còn là người hay không?
Đúng!
Cô không phải người!
Sao cô có thể làm người cơ chứ!”
Bạch Tuyết nói mà khiến Lang Vương nhíu mày, cũng khiến Lãnh Tịnh nhíu mày!
Lá gan của cô gái nhỏ ngày càng lớn, ở chỗ này có bốn người, ba người là yêu quái, vậy mà cô dám nói thế. Xem ra là bởi vì Lang Vương không giết yêu nữ, cho nên Bạch Tuyết mới giận anh!
Chẳng phải quá rõ sao!
Lang Vương đã nhìn ra chuyện không có đơn giản như vậy!
“Lần trước tôi tha cho cô, là bởi vì cô cũng là mẹ của một đứa trẻ, tôi mới không tìm ra lý do đến cùng, lần này cô đã quá phận rồi, cũng may bọn trẻ không có việc gì, nếu không coi như tôi còn sống có lột da cô thì cũng không giải nổi mối hận trong lòng tôi!
Trên đời này có một câu châm ngôn thật đúng là không hề sai, nhân từ với kẻ địch chính là tàn nhẫn đối với chính mình. Tôi không nghĩ rằng tôi đã nhượng bộ, vậy mà lại để cô nhắm tới con của tôi! Cô cũng là phụ nữ, sao cô có thể nhẫn tâm như vậy?”
“Tôi không, tôi không có...” Yêu nữ biết hiện tại cô ta đã hết đường chối cãi, nói gì thì cô cũng không tin, lần trước cô ta đã hại con cô một lần, lần này lại có một người làm chứng, cô ta có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch!
Chỉ là, người chủ mưu đứng phía sau là ai?
Thực ra, có một số việc, Bạch Tuyết đã nhìn ra manh mối.
Sở dĩ nói những lời hung ác như vậy, chủ yếu là không tin yêu nữ này, còn yêu quái nguy hiểm ẩn núp phía sau kia, nếu là như thế thì cô không ngại cảnh cáo cái người đang ẩn núp kia rằng cô phải là người dễ bắt nạt!
Vì con, cô không ngại khiến mình trở nên lạnh lùng tàn khốc.
“Nhớ kỹ lời tôi, về sau đừng động vào con tôi, nếu không tôi sẽ lột da của cô ra, cô biết tôi có thể lay động Lang Vương, trái tim của người đàn ông này đều ở trên người tôi. Chỉ cần tôi muốn, anh ấy sẽ vì tôi mà không chút do dự giết cô!”
Quay người nhìn về phía Lang Vương, nhếch môi cười một tiếng. Lang Vương cũng nhếch môi, dường như đang im lặng khen cô.
“Lãnh Tịnh, chỗ này giao lại cho anh, tôi muốn trở về nhìn bọn nhỏ.” Cả người đầy kiêu kỳ rời đi.
Lúc đi lướt qua Lang Vương, đột nhiên cô nhấc chân lên, hướng về phía anh, hung hăng đạp một cái!
Lang Vương, một cú này, đáng đời anh, ai bảo anh ngủ với nhiều phụ nữ như vậy! Nếu như sau này còn xuất hiện thêm người phụ nữ nào nữa, thì không chỉ còn là một cú đá như này nữa đâu!
Lang Vương lập tức “hự” một tiếng, dường như rất đau.
Cô quay về phía anh hung hăng làm mặt quỷ, hừ một tiếng, đi lên phía trước. Anh không đi theo, cô nghiêng đầu nhìn, thấy Lang Vương lấy tay che bắp đùi của mình, năm ngón tay chụm lại, dường như đang cố nén đau đớn.
“Này, đừng có giả vờ, anh là Lang Vương, sao có thể đau vì một cái đạp như thế! Đáng đời anh, ai bảo anh không thành thật, nếu như loại chuyện này còn xảy ra một lần nữa thì không có may mắn như hôm nay đâu.” Bạch Tuyết nói với vẻ giận dữ đầy chế giễu.
Lang Vương không đáp lại, cúi đầu xuống. Dáng anh rất cao, lại làm ra bộ dạng như vậy, không khỏi toát lên một vẻ yếu ớt, khiến người khác nhìn mà đau lòng. Bạch Tuyết nhíu mày, không còn cách nào khác, quay người lại đi về phía anh.
“Nếu đã biết sai thì về sau ngoan ngoãn cho em, nếu không thì anh không có quả ngon để ăn đâu.”
“Dù anh có là Lang Vương thì vẫn có cơ thể, vẫn sẽ biết đau!” Lang Vương bị đau nói.
“Em xem một chút...”
Tự nhiên Bạch Tuyết thấy đau lòng cho Lang Vương, vừa rồi sở dĩ làm như vậy cũng là vì không chịu nổi anh có quá nhiều phụ nữ. Nhìn anh dường như rất đau thì lại hối hận vừa rồi sao cô lại hung ác đá chân như vậy!
Miệng lẩm bẩm, giả bộ muốn ngồi xổm xuống kiểm tra bắp chân của anh! Sau đó cái người đàn ông giả dối kia bỗng nhiên ôm cô vào trong lòng, khuôn mặt tuấn tú theo đó mà cúi xuống, cái cằm nặng nề để trên vai cô. Anh vùi mặt vào vai cô, tiếng cười trầm thấp chậm rãi chui vào trong lỗ tai của cô.
Trong nháy mắt cô đỏ mặt, vừa tức vừa xấu hổ!
Người đàn ông này! Dám lừa cô! Rất quá đáng!
“Lang Vương thối! Lại lừa em! Em sẽ không bao giờ tin anh nữa! Đáng ghét.”
***
Jinnn: Các bạn nhớ like, share và comment bằng facebook để ủng hộ tinh thần editor nhé!