Có mười mấy người ngồi bên trong, chủ yếu đều là đàn ông, ngồi ở chính giữa họ là một cô gái, ở chính giữa có một người giống như là đại ca đang ngồi, mà bên cạnh người đàn ông đó chính là vị tiểu thư mà cô muốn tìm.
Cô gái bên trong trang điểm rất đậm, đủ để thấy được nghề nghiệp đặc thù của cô ta rồi. Bạch Tuyết nhạy bén quét ánh mắt khắp phòng, cuối cùng ánh mắt cô dừng lại trên người vị tiểu thư kia.
- Tôi đến rồi, xin hỏi cô muốn bao nhiêu?
Bạch Tuyết giả vờ bình tĩnh hỏi.
- Bạch tiểu thư ngồi xuống trước đi, làm gì mà gấp gáp vậy, vì cô mà tôi đã chuẩn bị một trò hay rồi, trước tiên chúng ta xem trò hay này đã rồi sau đó bàn bạc cũng không muộn!
Cô gái kia dựa cả người mình vào người đàn ông bên cạnh rồi mở miệng, thỉnh thoảng một tay cô ta còn đưa vào đũng quần của người đàn ông đó sờ sờ, sau đó đưa tay lên miệng liếm láp, Bạch Tuyết nhìn một chút mà muốn nôn.
Biến thái!
Bạch Tuyết cố gắng đè nén cảm giác muốn ói để ngồi xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lúc này đã trắng bệch.
Lúc này, một người đàn ông khác đầy người phụ nữ béo trong ngược ông ta ra:
- Lâu rồi chưa nhìn thấy được cô gái nào mà ngây thơ như vậy.
Bạch Tuyết kinh sợ, cô đưa ánh mắt đầy chán ghét đến người đàn ông béo kia.
- Cút, đây là khách do tôi mời đến, không phải là người mà anh có thể chạm vào!
Đại ca cuối cùng cũng mở miệng.
- Đúng... đúng, hay là chúng ta xem kịch vui đi, trò hay thì nhất định không được bỏ qua, đúng là kích thích.
Cô gái kia hưng phấn nói, bàn tay cô ta cũng không chịu an phận, không ngừng khuấy động vũ khí của vị đại ca kia, người đàn ông đó ngồi rất thoải mái, còn được phụ nữ phục vụ như vậy càng thoải mái hơn.
Còn người đàn ông béo kia thì cam chịu ôm lại người phụ nữ béo vào trong lòng, hắn ta hung hãn vuốt ve bộ ngực lớn kia.
Bạch Tuyết bị dọa sợ, cô xoay đầu về hướng khác, nhưng không ngờ bên này!
- Ướt rồi sao?
Vị đại ca này rất xấu xa, hắn hỏi.
- Đáng ghét! Ướt là do anh trêu chọc người ta mà!
Cô gái nũng nịu nói, đôi tay lại tiếp tục ma sát trên người đàn ông đó.
- Mẹ nó, mỗi ngày đều bị đàn ông chơi, mà vẫn còn lẳng lơ như vậy!
Giọng người đàn ông khàn khàn, đôi măt hắn ta nhìn bàn tay nhỏ bé trắng nõn của cô ta khuấy động vũ khí của hắn, và bộ ngực đang hưng phấn mà phập phồng.
- Những tên đó làm sao so được với anh, anh rất giỏi nha, em yêu nó chết mất.
Cô gái nói xong liền hôn một cái lên chỗ đó của người đàn ông, tất cả mọi người xung quanh vẫn không có phản ứng gì, có thể đoán ra được những chuyện như thế này thường xuyên xảy ra!
Trên khuôn mặt nhỏ của Bạch Tuyết không còn chút màu nào nữa.
- Làm phiền một chút, tôi còn bận việc, cô có thể giải quyết chuyện của chúng ta luôn được không?
Bạch Tuyết đứng dậy, trên trán đã ứa ra mồ hôi lạnh nhưng cô vẫn ra vẻ bình tĩnh mà nói, cô không muốn ngây ngốc một giây nào ở đây nữa. Cô rất muốn chạy thật nhanh khỏi đây.
- Gấp cái gì chứ! Đã đến đây thì hãy xem kĩ kịch vui đã.
Cô gái đã gọi điện cho Bạch Tuyết tức giận nói.
- Nếu mọi người bận như vậy thì hôm sau tôi sẽ đến!
Bạch Tuyết đứng lên, cô chuẩn bị ra khỏi đây.
- Đứng lại! Chỗ của tôi mà cô muốn đến thì đến, muốn đi thì đi sao!
Đại ca bị sờ "tiểu kê kê" kia hét lớn.
Bach Tuyết không quay đầu lại, cô đứng đưa lưng về phía họ, thật sự cô không muốn nhìn thấy những hành động ghê tởm của bọn họ.
Nhưng không quay lại cũng biết phía sau xảy ra chuyện gì, cô gái kia chắc chắn đang sờ, còn dùng cả miệng liếm.
- Tôi đến để trả tiền, đây là tiền của tôi, tôi để hết ở đây.
Nói xong Bạch Tuyết liền muốn đi, nhưng những bảo vệ kia ngay lập tức chặn cô lại, họ trừng mắt với cô, rất hung ác.
- Ngồi xuống xem kịch vui, không lấy của cô một đồng nào đâu, cô dám trái lời người phụ nữ của tôi, nếu không ngoan ngoãn thì kết cục của cô sẽ giống như cô ta!
Đại ca lạnh giọng nói, Bạch tuyết nhìn theo hướng hắn nói, đúng là ở đó có một cô gái trần truồng nằm, giống như bị người ta hạ thuốc, ánh mắt cô ta mê muội, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Người đàn ông béo vừa rồi muốn ức hiếp Bạch Tuyết đẩy người phụ nữ béo ra một lần nữa, hắn đi đến bên người phụ nữ trần trụi kia, vừa đi vừa cởi thắt lưng.
- Thì ra ở đây còn có một người, mẹ nó, có thể chơi cô ta không?
Thì ra cô gái này là của đại ca đang bị sờ tiểu kê kê, không cho thì thôi, chỉ cần có một phụ nữ khác là được.
Nhìn vị đại ca kia không nói câu nào, hắn hiểu ngay cô gái này có thể chơi được, vì vậy hắn không khách khí ngồi xổm xuống, trược tiếp cầm lấy tiểu kê kê "phạch" một cái liền đi vào, cô gái kia đã bị bỏ thuốc nên không chống lại, ngược lại cô ta còn rất ngoan ngoãn phối hợp, người đàn ông kia cày cấy rất dũng mãnh, trong căn phòng tràn ngập tiếng thở dốc cùng âm thanh "phạch... phạch...", còn có tiếng thở dốc của cô gái.
Bạch Tuyết cúi đầu xuống, cô cố gắng che lỗ tai của mình, cô hận mình không bị điếc, nếu như vậy thì không nghe được gì mới tốt, nhưng cái âm thanh chói tai kia vẫn liên tục truyền đến tai cô.
Đáng sợ hơn là sau khi người đàn ông béo kia kết thúc, liền một người khác đến hung hăng muốn cô ta, cuối cùng là một... hai... ba... Bạch Tuyết không biết rõ có bao nhiêu người đàn ông luân phiên chà đạp cô gái đó nữa, chỉ biết sau đó cô ta không còn rên rỉ chút nào nữa, không còn thở...
- Đã thấy chưa? Đây là kết cục của kẻ đoạt khách của chúng tôi.
Giọng nói tàn nhẫn truyền đến, dù không ngẩng đầu lên thì Bạch Tuyết bọn họ có ý gì.
- Tôi nghĩ các anh nhầm rồi, thứ nhất là tôi không phải tiểu thư. Thứ hai, tôi lỡ hẹn với vị tiểu thư bên cạnh anh không phải do cô ý. Là tôi không cẩn thận nên làm mất số điện thoại, nên không liên lạc được với cô ấy! Các anh tin hay không thì tùy, tóm lại những điều trên là sự thật. Xin hỏi, bây giờ tôi đã đi được chưa?
Bạch Tuyết không đổi sắc mặt mà nói ra, khuôn mặt vốn trắng bệch nay càng thêm tái nhợt!
Người đàn ông sau lưng vẫn im lặng, hắn chỉ thân thiết cùng cô gái kia, bàn tay to lớn còn mò vào bên trong cô gái đó.
- Mẹ nó! Ướt như vậy sao, đúng là dâm phụ! Một ngày anh không chơi em chắc em không chịu nổi nhỉ.
Người đàn ông đó giống như muốn bắt đầu làm tình?
Sắc mặt Bạch Tuyết ngày càng kém, dù có ngu ngốc đến mấy cũng hiểu ra ở đây sắp xảy ra chuyện, cơ thể cô không khống chế được mà phát run, run rẩy không ngừng!
Cô không còn can đảm để nhìn chuyện sắp xảy ra nữa!
- Còn không chịu nhận sao? Vậy còn việc cô dám tính toán tôi, hại tôi phải chờ cô cả đêm!
Cô gái đang "thổi tiêu" kia ác liệt nói.
- Tôi nói là lỡ hẹn, không tính toán gì cô!
Bạch Tuyết rất bất đắc dĩ nói, những điều cô nói đều là sự thật, vì sao bọn họ không chịu tin chứ?
- Yên tâm, tôi đã đưa khách hàng lớn kia đến đây, dẫn tới cho tôi!
Cô gái đó hô một tiếng về phía cửa ra vào.
Bạch Tuyết mở to đôi mắt dễ thương, có ý gì?
Khách hàng lớn đó là?
Chẳng lẽ bọn họ bắt Lãnh Dạ đến đây?
Không thể nào! Lãnh Dạ rất giỏi.
Bạch Tuyết thấp thỏm nhìn ra cửa, khi của lớn mở ra thì miệng cô đã há lớn.
Hai tên bảo vệ kéo Lãnh Dạ vào đây, sau đó ném anh lên mặt đất.
- Các anh? Các anh thật quá đáng, tôi đã nói tôi không đùa giỡn gì vị tiểu thư kia rồi, vì sao các anh không tin tôi? Anh ấy là người vô tội, các anh đã làm gì anh ấy?
Bạch Tuyết nổi giận, cô chạy về phía Lãnh Dạ nhưng bị một tên bảo vệ giữ lại.
- Anh thả tôi ra!
Vừa rồi Bạch Tuyết sợ hãi muốn chạy khỏi đây, nhưng hiện tại cô không còn sợ nữa, đám người này bắt cả Lãnh Dạ lại, nhưng tai sao anh lại nằm im như vậy? Chẳng lẽ?
- Lãnh Dạ? Lãnh Dạ... anh làm sao vây? Anh tỉnh lại đi, Lãnh Dạ...
- Anh ta chưa chết, cô khóc cái gì!
Cô gái đang thổi tiêu kia nhàm chán nói một câu.
- Các anh đã làm gì anh ấy? Vì sao anh ấy không động đậy?
Bạch Tuyết lo lắng mà hét lên, nước mắt cô cũng tuôn ra như suối.
- Anh ta không ngoan ngoãn theo tôi đến đây thì tôi phải cho anh ta ăn chút thuốc rồi!
Cô gái "tiểu thư" kia hờ hững nói ra.
- Thuốc? Các người cho anh ấy ăn thuốc gì?
Bạch Tuyết lo lắng hỏi.
- Một chút thuốc ngủ.
Vị tiểu thư kia nói, Bạch Tuyết thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần anh không nguy hiểm là được rồi.
- Thêm một chút xuân dược.
Cô ta còn bổ sung thêm.
- Cô? Sao cô lại cho anh ấy uống loại thuốc đó?
Bạch Tuyết lo lắng nhìn Lãnh Dạ, mặt anh rất đỏ, giống như vừa uống rượu vậy.
- Không phải cô muốn tìm phụ nữ cho anh ta sao? Bây giờ ta theo ý cô tìm phụ nũa cho anh ta, một người đủ không? Hay là hai, ba, bốn...
Cô gái kia nhìn chăm chú Bạch Tuyết hỏi.
- Không! Các ngươi không thể làm vậy, là tôi, tôi giận anh ta, nên muốn đùa giỡn anh ta một chút, anh ta không cho phép người phụ nữ khác chạm vào cơ thể mình!
Bạch Tuyết bất lực khóc nấc lên.
- Chuyện của hai người tôi không quan tâm, có phải hôm đó cô để người đàn ông này chơi tôi, nên hôm nay tôi muốn thực hiện lời hứa, tiện thể nếm thử người đàn ông của cô được không?
Cô ta nói xong còn thè lưỡi liếm môi dưới, giống như sắp không nhịn nổi.
Bạch Tuyết nôn khan một hồi, sau đó điên cuồng giãy dụa thoát khỏi bảo vệ, cô chạy đến bên người Lãnh Dạ, quỳ xuống bên anh cô lật người anh lên.
- Lãnh Dạ... Lãnh Dạ... mau tỉnh lai đi, tỉnh lại...
Bạch Tuyết lo lắng, cô vuôt ve khuôn mặt anh tuấn của anh.
- Ai nha! Thật không ngờ người đàn ông của cô lại đẹp trai như vậy, hương vị nhất định rất tuyệt vời.
Vị tiểu thư kia nói xong liền bước đến, đôi mắt trang điểm đậm, mũi nước hoa trên người cô ta rất gay mũi, thật không biết những người đàn ông kia làm sao mà chịu nổi!
Lúc này Bạch Tuyết rất hối hận, tại sao cô lại tìm tiểu thư cho Lãnh Dạ? Những cô tiểu thư này thật muốn ói! Vừa rồi cô ta còn ở trong lòng người đàn ông khác ngậm cái đó, bây giờ lại dán mắt vào người đàn ông của cô, cô ta muốn gì? Ngậm cái đó sao?
Đừng mơ!
Đây là người đàn ông của cô, người khác đừng mơ chạm vào anh.
Bây giờ Bạch Tuyết giống như một con cọp bị nhổ lông, cô trừng đôi mắt đầy tức giận với cô gái kia. Cô gái đi vòng quanh hai người họ, ánh mắt Bạch Tuyết cũng di chuyển nhìn chằm chằm vào cô ta, cô rất sợ cô gái kia sẽ nhào đến cướp đi Lãnh Dạ của cô.
Cô tuyệt đối không để người phụ nữ mắc ói này chạm vào Lãnh Dạ, anh ấy sẽ nổi điên! Và cô cũng sẽ điên!
Mặc dù cô còn chưa nhớ ra Lãnh Dạ, nhưng giây phút này cô hoàn toàn tin anh chính là cha của đứa bé.
Người đàn ông này dù lạnh lùng, nhưng lại có chút nham hiểm. Tuy nhiên anh yêu cô, mà cô cũng cảm nhận được.
- Như thế nào? Cô nghĩ cô bảo vệ được anh ta sao? Chờ chút nữa thuốc trong người anh ta phát tác, có phải cô ở lại đây xem kịch mà chúng tôi diễn?
Cô gái kia lạnh lùng nhìn Bạch Tuyết, trong ánh mắt chứa đầy sự khiêu khích.