"A Cốc, em đi rửa tay một chút." Bạch Tuyết đứng dậy rời đi.
Cô bị không khí trong này cảm thấy khó chịu, muốn đi ra ngoài hít thở không khí. Rửa tay xong Bạch Tuyết đi ra ban công.
Gió mát thổi tới từng đợt, thổi bay phiền muộn trong lòng Bạch Tuyết, làm trong lòng thoải mái rất nhiều.
"Mẹ, lại đi ăn tieps đi, những món kia ăn rất ngon." Sói con số một hưng phấn nói.
"Mẹ đừng nghe anh ấy, canh cả, anh thật quá đáng, anh không biết là mẹ chỉ có một cái bụng thôi sao? Làm sao có nhiều không gian ăn thêm nữa chứ!" Tiểu công chúa tức giận nói, Bạch Tuyết nghe xong cười lớn.
"Thế nhưng, chúng ta là ba cái bụng!" Sói con số một thất vọng nói, thức ăn ở đây rất ngon, mấy năm nay nó sống trên núi ddeuf phải ăn toàn quả dại, uống chút nước sương, chứ chưa bao giờ được ăn hoa quả ngon như vậy, làm sao có thể sánh bằng những quả dại kia.
"Anh cả, anh không nhìn thấy mẹ không vui sao?" Đứa thứ ba nói nhỏ.
"Mẹ đau đầu vì những người đó thích mẹ sao?" Sói con số một ngây thơ hỏi.
"Thằng nhóc xấu xa, con thì biết cái gì?" Bạch Tuyết nhỏ giọng trả lời một câu.
"Mẹ có muốn bọn con giúp mẹ đuổi những người đáng ghét đây đi không?" Sói con số một hỏi.
"Không nên, bọn họ đều là bạn bè của mẹ, vả lại các con cũng đã đáp ứng với ta là ở bên ngoài không được sử dụng pháp thuật, không được nói dối biết không? Nếu không thì sẽ trừng phạt các con không được ăn cơm!"
Bạch Tuyết uy hiếp nói.
"Biết rồi! Vậy kế tiếp mẹ định ứng phó thế nào!" Sói con số một có ý nhắc nhở, cùng lúc Cung Hàn cũng tới.
Mặc dù gần đây Cung Hàn vẫn không có xuất hiện, thế nhưng, anh ta vẫn luôn bí mật chú ý tới hành động của Bạch Tuyết, nên thấy thủ hạ bẩm báo nói rằng hôm nay Bạch Tuyết mặc đẹp đi dự bữa tiệc, cho nên Cung Hàn cũng đến tham dự, đương nhiên là không mời mà tới.
"Tuyết Nhi, nghĩ đến tôi sao?" Giọng nói của Cung Hàn truyền tới từ phía sau Bạch Tuyết.
"Tại sao anh lại ở đây?" Bạch Tuyết có chút giật mình, cô nhớ không có mời anh ta mà, Lãnh Dạ lại càng mời anh ta đến, Lãnh Dạ còn hận không thể giết chết anh ta!
"Tôi nhớ em." Cung Hàn cười đùa mà nói.
"Xin anh nói chuyện chú ý một chút, hình như quan hệ của chúng ta không có tốt như vậy!" Bạch Tuyết quay ra phản bác,cô không thích Cung Hàn nhìn mình bằng ánh mắt đó, nếu như lại bị Lãnh Dạ nhìn thấy Cung Hàn ở đây, dự đoán sẽ xảy ra chuyện!
"Tuyết Nhi, tôi rất nhớ em mà."
"Anh đi đi." Bạch Tuyết vì không muốn Lãnh Dạ phát hiện ra Cung Hàn, cho nên trực tiếp đuổi khách.
"Trừ khi em đi cùng tôi." Cung Hàn uy hiếp nói.
"Không có khả năng."
"Vậy không cần đuổi tôi đi."
"Anh? Đây thật xấu xa?" Bạch Tuyết đau đầu nói, ở đây đã đủ phiền, vì sao anh ta cũng tới giúp vui?
"Trước đây... Tôi không có như vậy... Sau khi gặp em thì đã thay đổi!" Cung Hàn nói ra rất nhỏ.
Bạch Tuyết sửng sốt, bộ dạng người đàn ông này hình như rất khổ sở? Có phải cô nhìn lầm rồi không? Anh ta là hắc bang lão đại thâm độc, làm sao có thể có tâm sự được!
Nhất định mình nhìn lầm rồi!
Haizz!
Chỉ không được bao lâu thì Bạch Tuyết sẽ hiểu vì sao hôm nay Cung Hàn lại vậy, người đàn ông này thật sự bởi vì cô mà thay đổi, trở nên rất bất thường!
"Vậy tôi rất xin lỗi, nhưng hôm nay anh vẫn nên rời đi được không?" Bạch Tuyết lo lắng Lãnh Dạ tìm đến, đến lúc đó cục diện sẽ lại rắc rối!
Thực sự là sợ gì thì đến đó!
Lãnh Dạ đã tới!
Lang Vương vĩ đại thực sự đã tới!
Lang Vương keo kiệt thực sự đã tới! Nữ chính đành nên cầu phúc!
Lãnh Dạ lạnh lùng nhìn Bạch Tuyết, cô thật sự là không thể bớt lo, vừa mới rời khỏi Khang Cốc, bây giờ lại ở cùng tên khốn này, chẳng lẽ là Bạch Tuyết gọi điện cho cậu ta? Càng nghĩ càng thấy giận!
Sắc mặt Lãnh Dạ bắt đàu đen lại!
Lúc này Lãnh Dạ giống như khí trời bên ngoài, mây đen dầy đặc, tùy lúc sẽ có sét, còn Bạch Tuyết đáng thương nhất định không nên đứng dưới tán cây, nếu không sẽ bị sét đánh!
"Là em gọi tên này tới ao?" Lãnh Dạ tiến lên chất vấn Bạch Tuyết, Bạch Tuyết nhìn thấy sắc mặt Lãnh Dạ thật dọa người, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch!
Lãnh Dạ tức giận, không chỉ bụng dạ hẹp hòi, mà Cung Hàn vốn có ý xấu, nhưng Bạch Tuyết quá lương thiện, cho nên không có phòng bị gì hết, anh mắt Cung Hàn nhìn Bạch Tuyết cũng không bình thường.
Bạch Tuyết ngây thơ đứng ở chỗ này nói chuyện với Cung Hàn, thế nhưng trong lòng Cung Hàn nghĩ gì cũng không qua khỏi con mắt của anh!
"Lãnh Dạ, em không có gọi điện cho anh ta, là anh ta...Bạch Tuyết nhỏ giọng giải thích, ánh mắt Lãnh Dạ khiến Bạch Tuyết sợ hãi!
"Nệu còn muốn tiếp tục sống thì cách xa người phụ nữ của tôi ra, nếu không thì sẽ phải chết!" Lãnh Dạ uy hiếp.
Cung Hàn là ai, ở thế giới nhân loại thì anh ta là hắc bang lão đại, giết người vô số, lại còn là sát thủ máu lạnh, rời khỏi thế giới nhân loại, anh ta là lang yêu tu luyện tám trăm năm, thì sao anh ta lại sợ!
Cho nên anh ta không có thỏa hiệp uy hiếp của Lãnh Dạ!
"Lãnh tổng có phần nhiều chuyện thì phải? Cái gọi là yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, Bạch Tuyết vừa xinh đẹp giống như mẫu đơn bây giờ còn chứa bị ngắt lấy, cho nên Lãnh tổng không thể chiếm thành của riêng?" Cung Hàn thuận miệng nói tới hoa mẫu đơn, khiến Lãnh Dạ ngạc nhiên!
Hoa mẫu đơn?
Tại sao cậu ta lại biết về chuyện hoa mẫu đơn?
Là trùng hợp?
Hay là ám chỉ?
Kỳ thật, ý của Cung Hàn là Bạch Tuyết rất xinh đẹp, cho nên anh ta mới có thể dùng hoa mẫu đơn mà hình dung, bởi vì mẫu đơn vương của loài hoa.
"Đừng có ví bộ dạng cô ấy giống nư những người phụ nữ của cậu? Cẩn thận không thể dậy nổi để chơi đùa!" Lãnh Dạ sắc bén nói, ánh mắt nhạy bén khóa chặt biểu tình của Cung Hàn.
Cung Hàn mỉm cười, một chút ý tứ sợ hãi cũng không có!
"Chẳng lẽ Lãnh tổng không tìm phụ nữ để chơi đùa sao? Cẳng qua tôi có thể xác định nói cho anh biết, tôi rất nghiêm túc đối với Bạch Tuyết."
Lãnh Dạ nhíu mày, xem ra cậu ta chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!
Lãnh Dạ kéo Bạch Tuyết qua, hung hăng hôn lên môi Bạch Tuyết.
"Ưm..."
"Nhìn thấy không? Tôi là người đàn ông của cô ấy, chỉ có tôi mới có thể hôn cô ấy, còn cậu? Nếu cậu dộng vào cô ấy! Chắc hẳn cậu cũng biết hậu quả!" Ý của Lãnh Dạ chính là lần trước vì sao Bạch Tuyết lại nhảy xuống núi, chính là vì thoát thân, nhìn cô yếu đuối, nhưng thật ra lại rất cương trực.
Bạch Tuyết đẩy Lãnh Dạ ra, mặc dù khi ở trong nhà Lãnh Dạ thường hôn lấy cô, thì cô sẽ không phản kháng, thế nhưng, bây giờ đang ở bên ngoài, ở đây nhiều người như vậy, tùy lúc có người nhìn thấy, hoặc là bị chụp ảnh, Lãnh Dạ lại còn là doanh nhân, tùy lúc sẽ có cho săn bám đuôi, cho nên Bạch Tuyết vội vàng đẩy anh ra.
Cung Hàn lập tức híp mắt mắt, bộ mặt trầm xuống, anh ta biết trong lòng Bạch Tuyết có Lãnh Dạ, thế nhưng anh ta vẫn chưa từ bỏ ý định, anh ta không tin Lãnh Dạ và Bạch Tuyết vẫn sẽ tiến triển, cho nên anh ta sẽ kiên trì chờ đợi cơ hội, chờ bọn họ trở mặt.
"Anh thật dộc tài, đây là anh đang ép buộc Bạch Tuyết yêu mình!"
Lãnh Dạ nắm thành đấm, Bạch Tuyết nhìn thấy, kỳ thực Lãnh Dạ biết nơi này là đâu, cho nên anh mới một mực chịu đựng, không để cho mình xuất thủ, thế nhưng, lúc này anh rất tức giận!
"Lãnh Dạ --" Bạch Tuyết lập tức đứng chắn trước người Lãnh Dạ.
Lãnh Dạ âm trầm nhìn Bạch Tuyếtmột cái, bộ dáng cực kỳ tức giận!
Cung Hàn cười lạnh một tiếng.
"Thế nào? Muốn đánh nhau? Hình như ở đây không thích hợp!"
Lãnh Dạ lạnh lùng nhìn Cung Hàn, dường như đang nhìn tên hề biểu diễn, cậu ta có thể lừa gạt được Bạch Tuyết, thế nhưng đừng tưởng đã lừa được anh!
"Không biết tự lượng sức mình!" Lãnh Dạ cười nhạo một tiếng, xem ra tên này đã chán sống rồi!
"Tôi tới đây không phải là để gặp anh! Thì ra Lãnh tổng lại thích thân mật ở nơi công cộng, chỉ là anh có nghĩ đến cảm nhận của Bạch Tuyết không, cô ấy là gì của anh? Anh dựa vào cái gì mà đối với cô ấy như thế? Cô ấy đối với anh là gì?" Cung Hàn chất vấn Lãnh Dạ.
"Cô ấy là người của tôi, tôi có thể hôn người của mình bất cứ lúc nào, chẳng lẽ là cậu không biết? Hay là cậu vẫn không hiểu? Cô ấy là người rất quan trọng với tôi. Không biết câu trả lời nà đã hài lòng chưa?" Lãnh Dạ lạnh lùng trả lời, trong giọng nói đã không thể kiềm chế tức giận!
Đáng chết!
Bạch Tuyết là người của anh, Cung Hàn biết rõ mà còn vẫn hỏi,anh muốn hôn người của lúc nào thì hôn lúc đấy, làm sao đến lượt tên khốn này lên ý kiến! Mặc dù cũng rất quan tâm cảm nhận cảu Bạch Tuyết, thế nhưng, cô cũng không thể lộ diện, neus anh muốn công khai quan hệ đối với Bạch Tuyết, thì anh chỉ cần một câu là được, nhưng anh lại vẫn lo lắng cho Bạch Tuyết! Lo lắng cô sẽ gặp phải dư luận xã hội !
Xem ra anh lại không muốn cho mọi người biết tới Bạch Tuyết .
Cung Hàn không nói, anh ta cũng hiểu rất rõ ràng Bạch Tuyết, thế nhưng anh ta vẫn muốn cướp lấy!
"Tuyết Nhi, xem ra anh nên hco em một danh phận rồi, nếu không có kẻ sẽ nhìn em với ý nghĩ khác!" Lãnh Dạ nghiêm túc nói, đương nhiên Bạch Tuyết cũng hiểu ý của Lãnh Dạ, chẳng lẽ anh muốn...
Thế nhưng, cái người trong nhà anh thì sao bây giờ?
Cô không nên phá hoại gia đình người khác, cô không muốn tổn thương đến cô gái kia!
Thế nhưng, làm sao Bạch Tuyết có thể biết được những người phụ nữ của Lãnh Dạ đều là nhân vật lợi hại, làm soa có thể dễ dàng tổn thương như vậy!
Lãnh Dạ hiểu rõ phụ nữ đều rất yêu thích những người ưu tú, bất luận là pháp lực, hay cả dung mạo, đều phải tốt nhất, thế nhưng, bọn họ trong mắt Lãnh Dạ đều không bằng Bạch Tuyết.
Cũng là bởi vì Lãnh Dạ đối tốt với Bạch Tuyết, cho nên Bạch Tuyết sẽ bị nguy hiểm,lòng dạ phụ nữ ghen tuông thật sự đáng sợ, tranh giành tình nhân cũng là không thể coi thường!
Lúc này, một chút sóng ngầm đã bắt đầu nổi lên, chì tìm cơ hội nhấn chìm Bạch Tuyết!
Lãnh Dạ yêu Bạch Tuyết, chẳng lẽ thật sẽ sẽ khiến Bạch Tuyết gặp nạn sao?
"Anh không nên làm bừa --" Bạch Tuyết nóng nảy, cô biết Lãnh Dạ đã kết hôn, đây là chính miệng Lãnh Dạ thừa nhận, chẳng lẽ người đàn ông này còn muốn ly hôn sao? Cô không nên bị người ta phỉ báng!
"Câm miệng --" Lãnh Dạ nhìn cô, cho cô danh phận, chẳng lẽ cô còn muốn cự tuyệt? Đây là vinh dự lớn tới dường nào, đây là giấc mơ của những người phu nữ khác.
Nhưng cô, lại còn nói anh làm bừa?
Anh là Lang Vương, mặc dù cũng định làm bậy với cô, nhưng ai kêu anh yêu cô đến vậy!
Lãnh Dạ đưa tay qua, ôm lấy Bạch Tuyết, nắm chặt hai tay cô, xiết chặt vòng eo nhỏ của Bạch Tuyết,anh ôm cô rất chặt, không đếm xỉa đến sự tức giận cảu Bạch Tuyết, lại mạnh mẹ hôn lấy Bạch Tuyết, giương mắt, con ngươi đảo qua Cung Hàn, khẩu khí cuồng ngạo mà khí phách nói: "Cậu hãy nghe cho kỹ, cô ấy vĩnh viễn đều là người phụ nữ của tôi, không nên không biết điều, lòng của cô ấy vĩnh viễn đều ở chỗ tôi, vì cô ấy yêu tôi mà cậu không có được ."Lãnh Dạ tràn đầy tự tin, lạnh lùng nói.
--- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------
Chương 168: Chơi đùa không dậy nổi
Edit: Angel.remix
Bạch Tuyết một liên tục ăn mọi thứ, Khang Cốc cũng gắp liên tiếp đồ ăn cho Bạch Tuyết, giống như Bạch Tuyết chính là sủng vật mà mình yêu thích.
"A Cốc, em đi rửa tay một chút." Bạch Tuyết đứng dậy rời đi.
Cô bị không khí trong này cảm thấy khó chịu, muốn đi ra ngoài hít thở không khí. Rửa tay xong Bạch Tuyết đi ra ban công.
Gió mát thổi tới từng đợt, thổi bay phiền muộn trong lòng Bạch Tuyết, làm trong lòng thoải mái rất nhiều.
"Mẹ, lại đi ăn tieps đi, những món kia ăn rất ngon." Sói con số một hưng phấn nói.
"Mẹ đừng nghe anh ấy, canh cả, anh thật quá đáng, anh không biết là mẹ chỉ có một cái bụng thôi sao? Làm sao có nhiều không gian ăn thêm nữa chứ!" Tiểu công chúa tức giận nói, Bạch Tuyết nghe xong cười lớn.
"Thế nhưng, chúng ta là ba cái bụng!" Sói con số một thất vọng nói, thức ăn ở đây rất ngon, mấy năm nay nó sống trên núi ddeuf phải ăn toàn quả dại, uống chút nước sương, chứ chưa bao giờ được ăn hoa quả ngon như vậy, làm sao có thể sánh bằng những quả dại kia.
"Anh cả, anh không nhìn thấy mẹ không vui sao?" Đứa thứ ba nói nhỏ.
"Mẹ đau đầu vì những người đó thích mẹ sao?" Sói con số một ngây thơ hỏi.
"Thằng nhóc xấu xa, con thì biết cái gì?" Bạch Tuyết nhỏ giọng trả lời một câu.
"Mẹ có muốn bọn con giúp mẹ đuổi những người đáng ghét đây đi không?" Sói con số một hỏi.
"Không nên, bọn họ đều là bạn bè của mẹ, vả lại các con cũng đã đáp ứng với ta là ở bên ngoài không được sử dụng pháp thuật, không được nói dối biết không? Nếu không thì sẽ trừng phạt các con không được ăn cơm!"
Bạch Tuyết uy hiếp nói.
"Biết rồi! Vậy kế tiếp mẹ định ứng phó thế nào!" Sói con số một có ý nhắc nhở, cùng lúc Cung Hàn cũng tới.
Mặc dù gần đây Cung Hàn vẫn không có xuất hiện, thế nhưng, anh ta vẫn luôn bí mật chú ý tới hành động của Bạch Tuyết, nên thấy thủ hạ bẩm báo nói rằng hôm nay Bạch Tuyết mặc đẹp đi dự bữa tiệc, cho nên Cung Hàn cũng đến tham dự, đương nhiên là không mời mà tới.
"Tuyết Nhi, nghĩ đến tôi sao?" Giọng nói của Cung Hàn truyền tới từ phía sau Bạch Tuyết.
"Tại sao anh lại ở đây?" Bạch Tuyết có chút giật mình, cô nhớ không có mời anh ta mà, Lãnh Dạ lại càng mời anh ta đến, Lãnh Dạ còn hận không thể giết chết anh ta!
"Tôi nhớ em." Cung Hàn cười đùa mà nói.
"Xin anh nói chuyện chú ý một chút, hình như quan hệ của chúng ta không có tốt như vậy!" Bạch Tuyết quay ra phản bác,cô không thích Cung Hàn nhìn mình bằng ánh mắt đó, nếu như lại bị Lãnh Dạ nhìn thấy Cung Hàn ở đây, dự đoán sẽ xảy ra chuyện!
"Tuyết Nhi, tôi rất nhớ em mà."
"Anh đi đi." Bạch Tuyết vì không muốn Lãnh Dạ phát hiện ra Cung Hàn, cho nên trực tiếp đuổi khách.
"Trừ khi em đi cùng tôi." Cung Hàn uy hiếp nói.
"Không có khả năng."
"Vậy không cần đuổi tôi đi."
"Anh? Đây thật xấu xa?" Bạch Tuyết đau đầu nói, ở đây đã đủ phiền, vì sao anh ta cũng tới giúp vui?
"Trước đây... Tôi không có như vậy... Sau khi gặp em thì đã thay đổi!" Cung Hàn nói ra rất nhỏ.
Bạch Tuyết sửng sốt, bộ dạng người đàn ông này hình như rất khổ sở? Có phải cô nhìn lầm rồi không? Anh ta là hắc bang lão đại thâm độc, làm sao có thể có tâm sự được!
Nhất định mình nhìn lầm rồi!
Haizz!
Chỉ không được bao lâu thì Bạch Tuyết sẽ hiểu vì sao hôm nay Cung Hàn lại vậy, người đàn ông này thật sự bởi vì cô mà thay đổi, trở nên rất bất thường!
"Vậy tôi rất xin lỗi, nhưng hôm nay anh vẫn nên rời đi được không?" Bạch Tuyết lo lắng Lãnh Dạ tìm đến, đến lúc đó cục diện sẽ lại rắc rối!
Thực sự là sợ gì thì đến đó!
Lãnh Dạ đã tới!
Lang Vương vĩ đại thực sự đã tới!
Lang Vương keo kiệt thực sự đã tới! Nữ chính đành nên cầu phúc!
Lãnh Dạ lạnh lùng nhìn Bạch Tuyết, cô thật sự là không thể bớt lo, vừa mới rời khỏi Khang Cốc, bây giờ lại ở cùng tên khốn này, chẳng lẽ là Bạch Tuyết gọi điện cho cậu ta? Càng nghĩ càng thấy giận!
Sắc mặt Lãnh Dạ bắt đàu đen lại!
Lúc này Lãnh Dạ giống như khí trời bên ngoài, mây đen dầy đặc, tùy lúc sẽ có sét, còn Bạch Tuyết đáng thương nhất định không nên đứng dưới tán cây, nếu không sẽ bị sét đánh!
"Là em gọi tên này tới ao?" Lãnh Dạ tiến lên chất vấn Bạch Tuyết, Bạch Tuyết nhìn thấy sắc mặt Lãnh Dạ thật dọa người, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch!
Lãnh Dạ tức giận, không chỉ bụng dạ hẹp hòi, mà Cung Hàn vốn có ý xấu, nhưng Bạch Tuyết quá lương thiện, cho nên không có phòng bị gì hết, anh mắt Cung Hàn nhìn Bạch Tuyết cũng không bình thường.
Bạch Tuyết ngây thơ đứng ở chỗ này nói chuyện với Cung Hàn, thế nhưng trong lòng Cung Hàn nghĩ gì cũng không qua khỏi con mắt của anh!
"Lãnh Dạ, em không có gọi điện cho anh ta, là anh ta...Bạch Tuyết nhỏ giọng giải thích, ánh mắt Lãnh Dạ khiến Bạch Tuyết sợ hãi!
"Nệu còn muốn tiếp tục sống thì cách xa người phụ nữ của tôi ra, nếu không thì sẽ phải chết!" Lãnh Dạ uy hiếp.
Cung Hàn là ai, ở thế giới nhân loại thì anh ta là hắc bang lão đại, giết người vô số, lại còn là sát thủ máu lạnh, rời khỏi thế giới nhân loại, anh ta là lang yêu tu luyện tám trăm năm, thì sao anh ta lại sợ!
Cho nên anh ta không có thỏa hiệp uy hiếp của Lãnh Dạ!
"Lãnh tổng có phần nhiều chuyện thì phải? Cái gọi là yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, Bạch Tuyết vừa xinh đẹp giống như mẫu đơn bây giờ còn chứa bị ngắt lấy, cho nên Lãnh tổng không thể chiếm thành của riêng?" Cung Hàn thuận miệng nói tới hoa mẫu đơn, khiến Lãnh Dạ ngạc nhiên!
Hoa mẫu đơn?
Tại sao cậu ta lại biết về chuyện hoa mẫu đơn?
Là trùng hợp?
Hay là ám chỉ?
Kỳ thật, ý của Cung Hàn là Bạch Tuyết rất xinh đẹp, cho nên anh ta mới có thể dùng hoa mẫu đơn mà hình dung, bởi vì mẫu đơn vương của loài hoa.
"Đừng có ví bộ dạng cô ấy giống nư những người phụ nữ của cậu? Cẩn thận không thể dậy nổi để chơi đùa!" Lãnh Dạ sắc bén nói, ánh mắt nhạy bén khóa chặt biểu tình của Cung Hàn.
Cung Hàn mỉm cười, một chút ý tứ sợ hãi cũng không có!
"Chẳng lẽ Lãnh tổng không tìm phụ nữ để chơi đùa sao? Cẳng qua tôi có thể xác định nói cho anh biết, tôi rất nghiêm túc đối với Bạch Tuyết."
Lãnh Dạ nhíu mày, xem ra cậu ta chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!
Lãnh Dạ kéo Bạch Tuyết qua, hung hăng hôn lên môi Bạch Tuyết.
"Ưm..."
"Nhìn thấy không? Tôi là người đàn ông của cô ấy, chỉ có tôi mới có thể hôn cô ấy, còn cậu? Nếu cậu dộng vào cô ấy! Chắc hẳn cậu cũng biết hậu quả!" Ý của Lãnh Dạ chính là lần trước vì sao Bạch Tuyết lại nhảy xuống núi, chính là vì thoát thân, nhìn cô yếu đuối, nhưng thật ra lại rất cương trực.
Bạch Tuyết đẩy Lãnh Dạ ra, mặc dù khi ở trong nhà Lãnh Dạ thường hôn lấy cô, thì cô sẽ không phản kháng, thế nhưng, bây giờ đang ở bên ngoài, ở đây nhiều người như vậy, tùy lúc có người nhìn thấy, hoặc là bị chụp ảnh, Lãnh Dạ lại còn là doanh nhân, tùy lúc sẽ có cho săn bám đuôi, cho nên Bạch Tuyết vội vàng đẩy anh ra.
Cung Hàn lập tức híp mắt mắt, bộ mặt trầm xuống, anh ta biết trong lòng Bạch Tuyết có Lãnh Dạ, thế nhưng anh ta vẫn chưa từ bỏ ý định, anh ta không tin Lãnh Dạ và Bạch Tuyết vẫn sẽ tiến triển, cho nên anh ta sẽ kiên trì chờ đợi cơ hội, chờ bọn họ trở mặt.
"Anh thật dộc tài, đây là anh đang ép buộc Bạch Tuyết yêu mình!"
Lãnh Dạ nắm thành đấm, Bạch Tuyết nhìn thấy, kỳ thực Lãnh Dạ biết nơi này là đâu, cho nên anh mới một mực chịu đựng, không để cho mình xuất thủ, thế nhưng, lúc này anh rất tức giận!
"Lãnh Dạ --" Bạch Tuyết lập tức đứng chắn trước người Lãnh Dạ.
Lãnh Dạ âm trầm nhìn Bạch Tuyếtmột cái, bộ dáng cực kỳ tức giận!
Cung Hàn cười lạnh một tiếng.
"Thế nào? Muốn đánh nhau? Hình như ở đây không thích hợp!"
Lãnh Dạ lạnh lùng nhìn Cung Hàn, dường như đang nhìn tên hề biểu diễn, cậu ta có thể lừa gạt được Bạch Tuyết, thế nhưng đừng tưởng đã lừa được anh!
"Không biết tự lượng sức mình!" Lãnh Dạ cười nhạo một tiếng, xem ra tên này đã chán sống rồi!
"Tôi tới đây không phải là để gặp anh! Thì ra Lãnh tổng lại thích thân mật ở nơi công cộng, chỉ là anh có nghĩ đến cảm nhận của Bạch Tuyết không, cô ấy là gì của anh? Anh dựa vào cái gì mà đối với cô ấy như thế? Cô ấy đối với anh là gì?" Cung Hàn chất vấn Lãnh Dạ.
"Cô ấy là người của tôi, tôi có thể hôn người của mình bất cứ lúc nào, chẳng lẽ là cậu không biết? Hay là cậu vẫn không hiểu? Cô ấy là người rất quan trọng với tôi. Không biết câu trả lời nà đã hài lòng chưa?" Lãnh Dạ lạnh lùng trả lời, trong giọng nói đã không thể kiềm chế tức giận!
Đáng chết!
Bạch Tuyết là người của anh, Cung Hàn biết rõ mà còn vẫn hỏi,anh muốn hôn người của lúc nào thì hôn lúc đấy, làm sao đến lượt tên khốn này lên ý kiến! Mặc dù cũng rất quan tâm cảm nhận cảu Bạch Tuyết, thế nhưng, cô cũng không thể lộ diện, neus anh muốn công khai quan hệ đối với Bạch Tuyết, thì anh chỉ cần một câu là được, nhưng anh lại vẫn lo lắng cho Bạch Tuyết! Lo lắng cô sẽ gặp phải dư luận xã hội !
Xem ra anh lại không muốn cho mọi người biết tới Bạch Tuyết .
Cung Hàn không nói, anh ta cũng hiểu rất rõ ràng Bạch Tuyết, thế nhưng anh ta vẫn muốn cướp lấy!
"Tuyết Nhi, xem ra anh nên hco em một danh phận rồi, nếu không có kẻ sẽ nhìn em với ý nghĩ khác!" Lãnh Dạ nghiêm túc nói, đương nhiên Bạch Tuyết cũng hiểu ý của Lãnh Dạ, chẳng lẽ anh muốn...
Thế nhưng, cái người trong nhà anh thì sao bây giờ?
Cô không nên phá hoại gia đình người khác, cô không muốn tổn thương đến cô gái kia!
Thế nhưng, làm sao Bạch Tuyết có thể biết được những người phụ nữ của Lãnh Dạ đều là nhân vật lợi hại, làm soa có thể dễ dàng tổn thương như vậy!
Lãnh Dạ hiểu rõ phụ nữ đều rất yêu thích những người ưu tú, bất luận là pháp lực, hay cả dung mạo, đều phải tốt nhất, thế nhưng, bọn họ trong mắt Lãnh Dạ đều không bằng Bạch Tuyết.
Cũng là bởi vì Lãnh Dạ đối tốt với Bạch Tuyết, cho nên Bạch Tuyết sẽ bị nguy hiểm,lòng dạ phụ nữ ghen tuông thật sự đáng sợ, tranh giành tình nhân cũng là không thể coi thường!
Lúc này, một chút sóng ngầm đã bắt đầu nổi lên, chì tìm cơ hội nhấn chìm Bạch Tuyết!
Lãnh Dạ yêu Bạch Tuyết, chẳng lẽ thật sẽ sẽ khiến Bạch Tuyết gặp nạn sao?
"Anh không nên làm bừa --" Bạch Tuyết nóng nảy, cô biết Lãnh Dạ đã kết hôn, đây là chính miệng Lãnh Dạ thừa nhận, chẳng lẽ người đàn ông này còn muốn ly hôn sao? Cô không nên bị người ta phỉ báng!
"Câm miệng --" Lãnh Dạ nhìn cô, cho cô danh phận, chẳng lẽ cô còn muốn cự tuyệt? Đây là vinh dự lớn tới dường nào, đây là giấc mơ của những người phu nữ khác.
Nhưng cô, lại còn nói anh làm bừa?
Anh là Lang Vương, mặc dù cũng định làm bậy với cô, nhưng ai kêu anh yêu cô đến vậy!
Lãnh Dạ đưa tay qua, ôm lấy Bạch Tuyết, nắm chặt hai tay cô, xiết chặt vòng eo nhỏ của Bạch Tuyết,anh ôm cô rất chặt, không đếm xỉa đến sự tức giận cảu Bạch Tuyết, lại mạnh mẹ hôn lấy Bạch Tuyết, giương mắt, con ngươi đảo qua Cung Hàn, khẩu khí cuồng ngạo mà khí phách nói: "Cậu hãy nghe cho kỹ, cô ấy vĩnh viễn đều là người phụ nữ của tôi, không nên không biết điều, lòng của cô ấy vĩnh viễn đều ở chỗ tôi, vì cô ấy yêu tôi mà cậu không có được ."Lãnh Dạ tràn đầy tự tin, lạnh lùng nói.