• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quán cơm Mao Gia là một tiệm ăn lâu đời ở rất gần nhà Lục Tiệm Hành, nằm ở tầng ba của một nhà hàng năm sao nổi tiếng.

Lục Tiệm Hành trước đây từng đến ăn hai lần, lần nào cũng xuýt xoa với món thịt kho tàu ở đây cho nên liền coi nơi này trở thành địa điểm hẹn gặp liên hoan bạn bè. Nhưng mà tiệm cơm này càng ngày càng có vấn đề, bắt đầu từ năm ngoái không biết do ở đây thay đổi quản lý hay thay đầu bếp, mà đồ ăn làm ra càng ngày càng khó ăn.

Trong quán cơm không có phòng ăn riêng, Lục Tiệm Hành yêu cầu quản lý chọn cho mình một khu vực yên tĩnh, sau khi ngồi xuống lại bắt đầu thở dài, nói với Lục Tiệm Viễn, “Quán này ngày càng chán, sàn nhà cũng không lau khô, đồ ăn thì tầm thường. Thịt rang chưa tẩm ướp gì đã đem rang cháy khét, đậu hũ thối thì mùi vị có khác gì món bán bên ngoài 5 tệ một miếng không. Trước đây thịt kho tàu không đến nỗi mà giờ thì chỉ thấy chua, khác nào đậu chua đâu.”

Anh chỉ thuận miệng cằn nhằn với em trai mình, lộ rõ sự thân mật, nhưng thật ra trong lòng vẫn rất ưng ý quán cơm này. Ai ngờ Lục Tiệm Viễn còn chưa lên tiếng, bên cạnh đã có người hiểu lầm.

“Em biết thịt kho tàu của tiệm Tiểu Giang Nam không tồi, ” một anh chàng đẹp trai ngồi đối diện nhiệt tình nói, “Đó cũng là món ăn nổi danh của tiệm bên đó, trình độ tương đối ổn định, Lục tổng có thể qua bên đó thử.”

Trên bàn có hai nam hai nữ khác đang ngồi cùng, Lục Tiệm Hành mới vừa nãy ở dưới lầu đã thấy, nhưng không định kết bạn nên cũng không kêu Lục Tiệm Viễn giới thiệu. Lúc này có người lên tiếng, anh không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn.

Lục Tiệm Viễn lập tức giới thiệu: “Đây là CiCi. Nghiên cứu sinh tốt nghiệp đại học E. Lần trước đã nhắc đến với anh… Nhưng mà cậu ấy nói lần trước không gặp được anh?”

Lục Tiệm Hành hơi sửng sốt: “… Là cậu ta?”

Lục Tiệm Hành biết em trai mình rất có mắt nhìn người, cho nên vẫn nghĩ người chú ấy giới thiệu cho mình chắc cũng phải là một cậu trai xinh xẻo hấp dẫn, không ngờ nhìn người trước mắt này lại chỉ là một cậu trai ưa nhìn bình thường, mày thon mắt nhỏ, còn không đẹp bằng cái tên giả mạo họ Trần kia.

Lục Tiệm Viễn cũng nghe ra sự ngờ vực trong giọng anh, cười hỏi: “Sao vậy, anh rất thất vọng à?”

Lục Tiệm Hành không tiện nói thẳng ra, hạ giọng nói nhỏ, “Tên gì cơ… Tây Tây(1)?”

“Không phải Tây Tây(2), là Seisei(3), ” CiCi ngược lại vẫn rất bình tĩnh, thoải mái cười trả lời, “Đây là nhũ danh mẹ em đặt cho em, bởi vì bà nói khi đọc như thế khóe miệng người ta cũng cong lên như là đang cười vậy.”

Cậu ta nói xong còn nghiêng đầu nhếch miệng rất thành thạo, lộ ra nụ cười hở tám chiếc răng tiêu chuẩn, còn dùng hai tay nâng cằm bán manh.

Lục Tiệm Hành bất thình lình bị cậu ta “bắn chiêu” khiến giật cả mình.

Trước khi tới, CiCi đã từng tìm hiểu cẩn thận. Biết Lục Tiệm Hành từng tiết lộ hình mẫu lý tưởng của mình trong một cuộc phỏng vấn, đại ý người anh thích nhất định là tuýp người ngây thơ đáng yêu, bởi vì công việc thường ngày của anh khiến anh tiếp xúc với rất nhiều người tài giỏi, cho nên vẫn hy vọng về nhà sẽ là khung cảnh ấm áp, thoải mái và đơn giản. Bởi vậy, anh không muốn tìm một người quá chín chắn.

Về phần gia cảnh của nửa kia, Lục Tiệm Hành lại tỏ ý mình không để ý, bởi vì dù người khác có tiền thì liệu nhiều hơn được anh sao? Không thể, cho nên anh không quan tâm những điều kiện bên ngoài này, chỉ cần hợp mắt hợp duyên, hết thảy đều OK.

CiCi vốn cũng không biết bán manh, phần cằm cậu ta hơi vuông, mắt lại hơi nhỏ, từ trước đến nay khi giao thiệp với người khác đều là dáng vẻ thành phần trí thức chín chắn, bởi như vậy khi lên giường mới tạo ra sự tương phản mãnh liệt. Thế nhưng căn cứ vào khẩu vị của Lục Tiệm Hành, cậu ta mới không thể không thay đổi sách lược, bán manh giả bộ ngây thơ, đúng bệnh hốt thuốc.

Ví dụ như trước khi tới đây còn đến chỗ thầy Tony để cắt lại tóc, cắt ngắn lộ gáy, mang hơi thở thiếu niên. Sau đó còn mặc áo sơ mi trắng quần hở mắt cá chân, lúc đi bước nhỏ, khi nhìn người khác còn nháy mắt… Thỉnh thoảng còn làm ra mấy động tác nhỏ tạo cảm giác hoạt bát dí dỏm.

CiCi cũng sắp bị bản thân khiến cho cảm động rồi, cậu ta chưa từng cố gắng lấy lòng bất cứ ai như vậy.

Nhưng vẻ mặt Lục Tiệm Hành lại hơi khác lạ, anh vốn định hỏi người này về tình huống đêm đó, muốn biết là do cậu ta tiết lộ tin tức về anh hay bản thân Trần Thái có ý đồ riêng tự thám thính tư liệu về anh qua người khác. Thế nhưng giờ gặp được người thật rồi, lại chứng kiến một màn vừa xong, anh lại không thể không gạt bỏ suy nghĩ ban nãy ra khỏi đầu.

Trần Thái và người này, không quá giống như có liên hệ.

Biểu hiện của Lục Tiệm Hành không quá tích cực, nhưng em trai Lục Tiệm Viễn lại thấy không tồi, đưa những người như thế đi cơm mới thoải mái, đối phương còn biết khuấy động bầu không khí. Hắn và CiCi chuyện trò vài câu, đúng lúc này nhân viên phục vụ mang đồ ăn lên, liền nhân cơ hội giới thiệu ba người còn lại cho Lục Tiệm Hành.

“Anh bạn trẻ mặc áo màu xanh là bạn tốt của CiCi, mới về nước sau khi học xong khóa đào tạo chuyên sâu. Áo vàng là Khả Khả, hiện đang là một phát thanh viên.” Lục Tiệm Viễn nói, “Hai người bọn họ đều là bạn của CiCi, hôm nay cùng tới đây chơi. Áo đỏ là người đẹp em quen từ trước, họ Ngô, CiCi chính là do cô ấy giới thiệu.”

Hai người đầu thấy Lục Tiệm Viễn giới thiệu về mình, đều mỉm cười nhìn Lục Tiệm Hành, dáng vẻ có chút bối rối. Chỉ có cô nàng áo đỏ Tiểu Ngô là năng nổ hơn hẳn, cũng cười nói: “Tiểu Lục tổng(4) thực sự là hay đùa, bên cạnh hai vị sếp tổng như hai anh thì kiểu người nào mà không có? Em còn phải cảm ơn anh cho cơ hội để giới thiệu CiCi đấy, cậu ấy đã ngưỡng mộ Lục tổng từ rất lâu rồi. Vẫn hay nhắc muốn gặp anh ấy một lần.”

Cô nói đến đây còn thoáng nghiêng người một cách tự nhiên, nhìn Lục Tiệm Hành vừa cười vừa nói, “Lục tổng, em nói chuyện này anh đừng cười nhé, lần trước CiCi nghe nói anh ở khách sạn Hilton, cố ý tuốt tát bản thân để đợi được gặp anh, nhưng không ngờ lại gặp chút chuyện trên đường nên đã lỡ mất. Sau khi về cậu ấy cứ hối hấn mãi, lại không dám xin lỗi anh, còn lén khóc mấy lần đấy.”

Lục Tiệm Hành không nghĩ cô sẽ chủ động nhắc đến chuyện này, chỉ “Ồ” một tiếng tỏ vẻ kinh ngạc: “Gặp phải chuyện gì mà bị trễ thế?”

Tiểu Ngô nghiêng đầu qua chỗ khác, ra hiệu CiCi tự nói.

CiCi hơi do dự, sau đó nói với vẻ thành thật: “Hôm ấy Tiểu Lục tổng kêu em qua đó, nên em đã sớm đợi sẵn ở bên ấy rồi. Nhưng sau đó trước khi anh tới, em lại tình cờ gặp một người quen, cho nên mới dừng lại bắt chuyện.”

Lục Tiệm Hành rốt cuộc đã đợi tới điểm hứng thú, hỏi cậu ta: “Người quen nào?” Chẳng lẽ là Trần Thái? Sau đó hai người tráo đổi?

Ai ngờ CiCi lại nói: “Một cậu em khóa dưới của em, giờ đang làm công việc biểu diễn trong quán bar, vẫn chưa tốt nghiệp. Em thấy cậu ấy vào bar với vẻ rầu rĩ nên mới đi qua hỏi thăm vài câu.”

Nói là đàn em khóa dưới, thật ra cũng không phải là học cùng trường, mà do có lần đến quán bar cậu ta vừa ý đối phương mà thôi. Đối phương là hotboy đầu bảng của quán bar nên lượng người theo đuổi đông đảo, nhưng vẫn luôn làm ra dáng vẻ lạnh lùng không tiếp xúc với ai, không phải minh tinh nhưng khí chất hơn hẳn minh tinh. CiCi hôm đó nhìn trúng người ta sau đó kích động nhất thời còn theo săn đón, lại không ngờ đến lúc quay lại thì Lục Tiệm Hành đã đi mất rồi.

CiCi cũng cảm thấy rất uất ức, sớm biết vậy cậu ta đã chẳng chạy sang bên đó làm gì, trước sau cũng chỉ có năm phút.

“Hôm đó em nghĩ có lẽ anh Lục rất giận nhưng cũng không dám tùy tiện hỏi thăm về anh cho nên vẫn rất hối hận, chỉ muốn tìm một cơ hội để nói xin lỗi trước mặt anh. Ngày hôm ấy em thật sự đã tới, không hề có ý cho anh leo cây.” CiCi nói xong thấy cơm rượu đã được bưng lên đầy đủ, dứt khoát nâng lên ly rượu nhỏ mà nhân viên phục vụ mới rót, nói với Lục Tiệm Hành, “Vậy Lục tổng, chén này em cạn trước, coi như xin lỗi anh.”

Cậu ta ngửa đầu uống hết sạch một hơi, những người khác nhất thời vỗ tay khen hay.

Lục Tiệm Hành hôm nay không định uống rượu, nhưng cũng không phản đối hành động uống rượu nhận lỗi này. Chờ cậu ta uống xong, anh nghĩ một lát rồi đi thẳng vào vấn đề, hỏi: “Vậy cậu có biết một người tên Trần Thái không?”

CiCi không quen biết Trần Thái, nhưng nghe cái tên này lại thấy hơi quen quen, đang định lắc đầu lại chợt nhớ ra, nói hơi ngập ngừng: “Em không quen, nhưng em nhớ đàn em khóa dưới của em hình như đang theo đuổi một người tên Trần Thái.”

Lục Tiệm Hành ngẩn ra, ồ một tiếng: “Nói rõ một chút?”

Trí nhớ của CiCi không tồi, cố gắng sắp xếp lại thông tin trong đầu: “Em và cậu đàn em không hay gặp nhau, nhưng nhớ chắc chắn cậu ấy đã từng nhắc tới cái tên này, nói theo đuổi người ta đã lâu, hình như là một người đại diện?”

“Đúng, ” Lục Tiệm Hành vừa nghe thế liền mừng rỡ vì nắm được điểm mấu chốt, “Là người của công ty Ngư Miêu hay Miêu Ngư gì đó. Là y sao?”

“Đúng vậy, chính là anh ta, là một công ty rất nhỏ, ” CiCi nghiêng đầu nghĩ thêm, “Anh ta hình như luôn rất bận rộn, học đệ của em theo đuổi từ rất lâu rồi, và hình như vất vả lắm mới được chấp nhận.”

Lục Tiệm Hành: “???”

Được chấp nhận rồi?

Chấp nhận lúc nào?

Anh hơi kinh hoàng, không ngờ lại nghe được tin tức kiểu này.

Nếu như là nhận lời trước khi ngủ với mình thì nhân phẩm đạo tức của tên này quá là tồi tệ! Có bạn trai rồi mà còn vì lợi ích đi bán rẻ thân thể của mình.

Còn nếu như là sau đó…

Lục Tiệm Hành lập tức lắc đầu phủ định, nghĩ thầm, không thể, tuyệt đối không thể, mình có đôi chân Adam, ngủ với mình xong mà còn chấp nhận yêu đương với người khác, trừ phi là bị mù.

Anh điên cuồng tự thuyết phục bản thân, nhưng trong lòng lại không ngừng được những suy nghĩ bậy bạ, chẳng trách ngay từ đầu đã ra tay vì con sói con kia, cuối tuần hẹn y y cũng không tới… Đây là muốn rũ sạch quan hệ với anh để sói con thế chỗ hả?

“Cậu nói thêm về người đàn em khóa dưới kia đi, ” Lục Tiệm Hành dằn xuống những suy nghĩ ngổn ngang trong lòng, bưng ly rượu nhấp một chút, hỏi CiCi, “Đàn em của cậu sao lại là người như vậy? Làm việc ở quán bar?”

CiCi thấy anh có hứng thú với câu chuyện hiếm thấy, có ý định làm anh vui lòng, tiện thể gây ấn tượng cho bản thân, vì vậy nói: “Đúng vậy đó, biểu diễn ở quán bar, hồi mới tới đã có người đến tìm cậu ta nói muốn giúp cậu ta debut thành minh tinh. Nhưng cậu ta thấy làm việc ở quán bar vừa kiếm được nhiều tiền lại tự do nên từ chối. Cậu ta rất đẹp trai, lại có duyên rất được yêu thích… Trước đây cậu ấy cũng từng theo đuổi em nhưng bị em từ chối.”

Lục Tiệm Hành chẳng hề có hứng thú với việc người kia có theo đuổi cậu ta hay không, ngắt lời: “Rất đẹp trai? Đẹp đến thế nào?”

CiCi suy nghĩ một lúc, chợt nhận ra học đệ cũng cao xấp xỉ Lục Tiệm Hành, thế nhưng cậu ta có ngốc hơn nữa cũng biết lời này không thể nói ra.

CiCi nói: “Mũi rất cao, mắt hoa đào, đôi môi rất gợi cảm. Ở trong trường học được rất nhiều người theo đuổi.”

“Vóc người thì sao, ” Lục Tiệm Hành cau mày hỏi, “Nếu so sánh với Adam thì dáng vóc cậu ta ra sao?”

“Adam?” CiCi ngẩn ngơ, nghĩ thầm dáng dấp Adam thế nào tôi cũng không biết mà? Nhưng mà cậu ta cũng hiểu một điều, nếu nói đối phương đã từng theo đuổi mình, thì đương nhiên là càng đẹp trai càng tốt.

“… So với Adam còn đẹp hơn một chút, ” CiCi nói, “Có lẽ là từng luyện tập có bài bản, cậu ấy có người dạy kèm riêng tư.”

Lục Tiệm Hành càng thêm cau mày, cúi đầu nhìn lại bắp đùi của mình, thầm nghĩ tôi cũng có chuyên viên hướng dẫn cá nhân nhá.

Anh bị tin tức lần này khiến cho trạng thái trở nên bất ổn, em trai Lục Tiệm Viễn lại không nghĩ nhiều, còn phụ họa thêm cho CiCi, cười cười kéo đề tài cũ lại, “Đẹp trai như vậy sau cậu còn từ chối hả?”

CiCi cảm kích nhìn hắn, vội đáp: “Em và cậu ấy tam quan bất đồng, em thích người có nội hàm, kiểu đàn ông hoàn mỹ như Lục tổng vậy, nhưng cậu ấy lại hơi quá ngây thơ. Hơn nữa bản thân em cũng rất đơn thuần, bình thường không giỏi xã giao, ngược lại học đệ lại rất thích tụ tập bạn bè chơi bời. Chẳng những thế, thưởng thức của cậu ấy rất kém, ngoại trừ ca hát uống rượu thì không biết gì hết nữa, còn em thì rất thích uống rượu vang và cưỡi ngựa. Dù có muốn nói chuyện với cậu ấy thì cậu ấy cũng chẳng biết tiếp lời ra sao.”

Trước khi tới cậu ta đã tìm kiểu kĩ càng về những sở thích của Lục Tiệm Hành, cho nên phần sau toàn là lời tâng bốc: “Dù sao rất khó để tìm được người thành công được như Lục tổng. Người khác dù có vẻ ngoài xuất chúng và nhân cách thú vị thì cũng là mỏi mắt tìm kiếm, còn Lục tổng đây tuổi trẻ tài cao, tướng mạo anh tuấn, sở thích tao nhã, lại càng đáng quý có đốt đèn cũng khó mà tìm thấy. Không được, em phải kính Lục tổng một ly nữa, hôm nay có thể gặp được Lục tổng em thật sự rất vui.”

Lục Tiệm Hành đang phiền muộn lại được “cơn mưa” lời khen của cậu ta, tâm trạng cũng thoải mái hơn chút, thế nhưng hứng thú vẫn không tăng lên là mấy, cầm ly rượu uống với cậu ta một ly rồi bắt đầu cúi đầu dùng bữa.

Tâm tình của anh không tốt, ba người làm nền ở đây cũng chẳng mấy vui vẻ. Đặc biệt là cậu nhóc mặc áo xanh, từ dầu vẫn luôn rục rà rục rịch chuẩn bị rất nhiều lời muốn nói, nào ngờ cả bữa cơm không nói chen vào được câu nào.

Tuy nói là CiCi dẫn cậu đến, nhưng trong lòng cậu cũng khó tránh khỏi có chút oán trách. Suy cho cùng vẻ mặt của Lục Tiệm Hành cũng khá khó tiếp cận. CiCi muốn đi rửa tay, mới vừa đứng lên cậu nhóc áo xanh cũng nhanh chóng đi theo.

Hai người vừa đi, hai cô gái còn lại cũng xin phép ra về. Lục Tiệm Viễn đã có sắp xếp khác sau bữa cơm, hôm nay gọi hai cô đến cũng là để cho số lượng người vừa đẹp, giờ bảo tài xế chở hai cô về. Chờ mọi người đi hết, chỉ còn lại hai anh em bọn họ, Lục Tiệm Viễn mới cười khà khà, nói với Lục Tiệm Hành: “Ầy anh, anh thấy sao? Chút nữa mỗi người một tên, chúng ta tới khách sạn hay đến trung tâm sauna?”

“Cái gì mỗi người một tên?” Lục Tiệm Hành biến cơn giận thành sức ăn, ăn đến nỗi mồm miệng bóng loáng, ngờ vực hỏi lại, “Đang yên đang lành đi khách sạn làm gì.”

Lục Tiệm Viễn đè thấp giọng nói: “Anh trai của em ơi, anh còn giả bộ ngốc nghếch gì chứ, em cũng đã mang người đến cho anh rồi. Người ta đã sớm rửa sạch từ trong ra ngoài rồi, anh cứ chọn cậu CiCi kia, còn em thì là cậu nhóc áo xanh, cứ quyết định như vậy nhé.”

Lục Tiệm Hành nhíu mày không lên tiếng.

Lục Tiệm Viễn lại khuyên anh: “Anh đừng thấy vẻ ngoài đại trà của CiCi mà lầm, nếm thật mới biết. Anh nói xem chúng ta cũng sắp ba mươi tuổi rồi, hưởng thụ chút cũng là chuyện bình thường mà không phải sao. Hiện tại độc thân để làm gì, không phải là để danh chính ngôn thuận đi nếm thử mấy cậu trai trẻ hay sao?”

Lục Tiệm Hành không phản đối, hỏi hắn: “Thế nếu yêu thì sao?”

“Thế thì chứng tỏ nhu cầu tinh thần đã vượt quá nhu cầu thân thể, ” Lục Tiệm Viễn cười hì hì, “Mỗi ngày đều chỉ ăn một món không đổi, thế thì quá vĩ đại rồi.”

Trong khi hắn đang ra sức khuyên bảo Lục Tiệm Hành, cố gắng kéo người xuống cái hố tận hưởng lạc thú cuộc sống thì bên kia CiCi và cậu nhóc áo xanh cũng đang có chuyện cần to nhỏ.

Áo xanh kìm nén đã lâu giờ mới được xả: “Cậu nhìn lại cậu đi kia, nhiệt tình cả một buổi tối có ích gì? Sếp tổng người ta nhìn không vừa mắt chính là không vừa mắt, chi bằng đợi chút nữa ra sức mà phục vụ người ta cho tốt đi thì hơn.”

CiCi cả bữa cơm này nói đến khô cả họng, thò tay hứng đầy nước rồi súc miệng, ngẩng lên nhìn vào gương sửa sang lại tóc tai, thuận miệng trả lời: “Sao cậu biết là không có tác dụng, cậu không thấy ánh mắt anh ta nhìn tôi đến mức đó sao.”

“Mức nào?” Áo xanh hỏi, “Sao tôi lại thấy anh ta có hứng thú với đàn em khóa dưới của cậu hơn nhỉ? Mà còn nói đàn em cái khỉ gì, chẳng phải là hotboy quán bar cậu từng theo đuổi hay sao? Tên gì ý nhở? Tưởng Soái?”

“Chính là cậu ta, mắt mù, ” CiCi tức giận chải chải lại tóc, không nhịn được nói thêm, “Có khác gì nhau đâu, đều là trong ‘ngành’ cả còn tỏ ra cao quý hơn ai chứ? Tôi mời bao nhiêu rượu cậu ta cũng không để ý tới tôi, m*, ngon lắm đấy. Sớm muộn cũng sẽ cùng cái tên gì ý nhỉ?”

Áo xanh suy nghĩ một lúc: “Trần Thái?”

“Đúng, Trần Thái, ” CiCi soi gương chỉnh tới chỉnh lui mới hài lòng, cười nói, “Rồi cậu xem, cậu ta sớm muộn gì cũng sẽ đá cái tên nghèo kiết ấy. Một người đại diện nhỏ nhoi thì có mấy đồng bao nuôi được cậu ta chứ?”

Sửa sang xong, CiCi và áo xanh đẩy cửa đi ra ngoài, đi tới cửa WC liền bị một người cản lại.

Là một anh chàng rất đẹp trai rất nam tính đang dựa vào khung cửa, còn cười nhìn hai người bọn họ.

CiCi và áo xanh liếc mắt nhìn nhau, muốn qua đi nhưng đối phương lại không nhường đường, còn dùng một chân dài đạp lên khung cửa.

CiCi đen mặt: “Anh là ai?”

“Tôi?” Anh đẹp trai nháy mắt mấy cái, cười trả lời cậu ta: “Tôi là bánh bích quy nhỏ(5) của Tưởng Soái đây. Còn cậu, là con gà hoang từ đâu đấy đến đây gáy loạn lên thế?”

———————-

Chú thích:

(1), (2), (3): Chỗ này tên của bạn CiCi đọc đúng như chữ ‘C’ trong tiếng Anh vậy.

Nhưng anh Lục nghe thành Tây Tây bởi chữ Tây trong tiếng Trung phát âm là /xi/ giống như cách đọc chữ C.

Còn ‘Seisei’ [nôm na đọc là ‘sây sây’] chỉ là cách người TQ đọc chữ C theo tiếng Anh, nó lớ lớ chứ không rõ là ‘Ci’ như người Việt Nam chúng ta đọc.

Và đọc thế nào thì mấy chữ này đúng là khiến miệng chúng ta cong lên như cười thật =)))) Sau này khi chụp ảnh chúng ta cũng có thể đọc chữ C để nụ cười được tiêu chuẩn =))))

(4) Tiểu Lục tổng: Tức chỉ Lục Tiệm Viễn – Lục em. Vì hai anh em đều cùng quản lý công ty và ở chức vụ ngang nhau nên người trong công ty phân biệt bằng cách gọi Đại Lục tổng = Lục anh = Lục Tiệm Hành, Tiểu Lục tổng = Lục em = Lục Tiệm Viễn.

(5) Bánh bích quy: Ở đây nói đến nghĩa bóng của từ này và xuất phát từ câu chửi “son of the bitch” của người Mỹ. Nhưng trong sitcom The Big Bang Theory, nhân vật Sheldon Cooper – vốn là một nhà tiến sĩ vật lý nên không hay mắng người khác, cho nên anh đã đọc lái câu chửi này thành “son of a biscuit”.

Cụm từ “bích quy” ở đây vừa mang nghĩ gây cười vừa mang nghĩa mắng mỏ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK