Hắn nhờ người đi điều tra tình hình và bối cảnh của Tưởng Soái, ba ngày sau nhận được báo cáo, nội dung rất chi tiết. Đọc kĩ không có gì đặc biệt cả, học từ trường chuyên tiểu học lên trường chuyên trung học, thành tích bình thường, biểu hiện cũng không có đột phá, nhìn là biết con ngoan đi theo con đường sắp sẵn của người lớn. Chưa từng ra nước ngoài, điều kiện gia đình cũng bình thường thôi. Người theo đuổi rất nhiều nhưng không qua lại với ai, xem ra không ổn lắm… Tóm gọn lại, đây chính là một thanh niên phổ thông ưa nhìn.
Lục Tiệm Viễn có tính toán riêng, bắt đầu kêu mấy người anh em triển khai kế hoạch công kích theo tiêu chuẩn trung bình, tức là chủ yếu tấn công bằng hiện vật có giá trị từ thấp đến cao lần lượt là hoa, quần áo và điện thoại. Dự tính đều là món đồ có giá hàng nghìn, như vậy vừa không khiến người ta chê cười mà cũng sẽ không dọa người ta chạy mất vì hắn ra tay quá hào phóng.
Đương nhiên đối phương có thể là “thanh niên cứng”, vì thế Lục Tiệm Viễn còn chuẩn bị hẳn ‘kế hoạch B’ cho những vị thanh cao.
Nào ngờ bước đầu đã bị từ chối, ‘kế hoạch B’ cũng không dùng được.
Chú em đi tặng quà quay về trình bày: “Cái tên Tưởng Soái kia nói quà anh tặng thấp kém quá.”
Lục Tiệm Viễn “Ồ” một tiếng, cau mày hỏi: “Tức là sao?”
“Thì là ý trên mặt chữ, ” chú em kia len lén liếc vẻ mặt của hắn, trả lời, “Cậu ta nói quần áo hãng chúng ta mua chỉ là quảng cáo quá lên thôi chứ chất liệu lẫn thiết kế đều không tốt. Hơn nữa áo sơ mi này là mẫu từ năm ngoái. Người khác có tặng thì đều là Armani.”
“Vậy thì Armani, ” Lục Tiệm Viễn có chút bất ngờ, nghĩ thầm thằng nhóc này không ngờ cũng rất to miệng, lại dặn dò thêm, “Tới shop chính hãng hỏi xem mẫu mới nhất là gì, đương nhiên không thể quá đắt, còn chưa biết có nên chuyện không đây. Điện thoại thì sao? Mẫu iPhone mới nhất, hài lòng chưa.”
Nào ngờ chú em kia lại nói: “Điện thoại cũng không hài lòng.”
“…”
“Cậu ta nói iPhone giờ đại trà rồi, cậu ta thích hàng nội địa, đặc biệt là Porsche bản limited.”
Porsche bản limited cũng chẳng phải thứ Lục lão đệ không mua được, thế nhưng phải nhờ bạn lấy hàng cho. Mà trước đó hắn đã lấy hai cái để tán gái rồi, sau này bản thân hắn dù muốn dùng cũng không tiện mở miệng hỏi nữa, giờ sao có thể đáp ứng cậu ta được.
Lục em chưa bao giờ làm ăn lỗ vốn, đám nam thanh nữ tú mà hắn theo đuổi trước đây, đều là phải khi hai người đã liếc mắt đưa tình ra ám hiệu rồi thì hắn mới bỏ tiền ra mua đồ. Mà quà tặng đi cũng phải theo tầng lớp của đối phương. Đối với kiểu học sinh phổ thông như Tưởng Soái, hắn không dám dùng tiền quá nhiều vì chỉ sợ công dã tràng.
Lục Tiệm Viễn sinh lòng cảnh giác, quyết định án binh bất động, dự định đi nhắc nhở ông anh không chút kinh nghiệm nhà mình trước. Nhưng là mấy ngày sau đó Lục Tiệm Hành lại không hề tới công ty. Công việc của hắn quá bận rộn, cũng may ngày mồng một tháng năm trong nhà sẽ tổ chức tiệc gia đình, Lục Tiệm Viễn chuẩn tài liệu bị kỹ càng rồi mang theo.
Ngày mồng một tháng năm, cả gia đình sẽ tụ hội tại biệt thự của Lục cha. Người lớn trong nhà đều ở đây, đám con cháu từ sáng đã lục tục kéo đến đông đủ, Lục Tiệm Viễn đợi mãi mà vẫn không thấy Lục Tiệm Hành.
Sát giờ ăn cơm, tất cả mọi người đi lên lầu hai, chi còn lại Lục Khả Manh đang chơi game ở tầng một, Lục Tiệm Viễn gọi điện cho anh hai lần vẫn không ai nghe máy, liền không nhịn được hỏi cô:
“Anh mình đâu? Sao vẫn chưa tới?”
Lục Khả Manh và Lục Tiệm Viễn là chị em sinh đôi, bởi vì con gái cho nên cô từ nhỏ đã được cung phụng như công chúa, phía trên không có ai lớn hơn, Lục Tiệm Viễn cũng sợ cô. Ai ngờ về sau lại tự dưng xuất hiện một ông anh cả từ trên trời rơi xuống.
Cô vốn không thích, vừa nghe Lục Tiệm Viễn hỏi vậy liền không nhịn được mắt trợn trắng, cười lạnh nói: “Anh cái gì mà anh, cậu bị ngốc à?”
“Chị mới ngốc ý, ” Lục Tiệm Viễn biết tật xấu của cô, không nhịn được nói, “Tốt xấu gì cũng là anh ruột, sao chị cứ mãi ghim anh ấy?”
“Có phải là anh ruột hay không nào ai biết? Lừa người ngoài cũng thôi đi, sao cậu lại cứ coi như là thật.” Lục Khả Manh cười nhạo, con ngươi đảo một vòng, rồi cười nói, “À không đúng Tiệm Viễn, cậu vốn là tên xảo quyệt như thế, nhưng giờ ngày nào cậu cũng cắm đầu vào làm việc còn anh ta nhởn nhơ uống trà cậu không có ý kiến gì sao? Chị nói cho cậu biết, có chuyện bất thường xảy ra tức có vấn đề, hoặc là cậu quá ngốc hoặc là quá tinh khôn mới tính kế lại được người ta.”
Lục Tiệm Viễn đen mặt, đứng dậy đi ra ngoài.
Đúng lúc có một người bước từ ngoài vào, rất cao rất đẹp trai, đeo kính râm. Lục Tiệm Viễn cảm thấy người này rất quen, híp mắt nhìn thêm mới nhận ra là Hứa Hoán.
Hứa Hoán ngày hôm nay đến đây một mình, không có người đại diện đi cùng, nhìn thấy Lục Tiệm Viễn liền chào hỏi trước: “Chào Lục tổng.”
Lục Tiệm Viễn cười gật đầu, trong lòng lại hơi bực, trước đây hắn từng nghe nói Lục Khả Manh và người này yêu nhau, thế nhưng không phải hai người đã chia tay rồi sao? Sao giờ lại quay lại rồi?
Vốn dĩ cuộc sống riêng tư của hắn rất loạn rồi, đương nhiên cũng sẽ không xen vào chuyện của Lục Khả Manh. Đợi thêm một lát, vẫn không thấy Lục Tiệm Hành đến, thấy những người khác không hỏi tới, rõ ràng là cũng chẳng thèm để ý, thế là hắn đành phải quay người lên lầu đi ăn cơm.
Một tuần nay Lục Tiệm Hành vẫn cứ ngơ ngơ ngác ngác.
Từ lúc Trần Thái đi anh liền đau đầu đau chân đau lưng. Ban đầu anh còn tưởng do mình túng dục quá độ, còn nghĩ chẳng lẽ do mình bị mài mòn ngày càng yếu đi thật? Đến chiều hôm sau vẫn thấy đau nhức toàn thân, mới lờ mờ nhận ra hình như mình bị cảm rồi.
Bệnh đi như kéo tơ, tuy rằng không phải quá nguy hiểm, cũng không ảnh hưởng tới sinh hoạt, thế nhưng cứ luôn bị hắt hơi hay chảy nước mũi cũng khiến người ta khó chịu. Lục Tiệm Hành nghĩ, dù sao tới công ty cũng không có việc gì, thôi cứ nằm nhà làm ổ mấy ngày vậy. Ai ngờ làm ổ càng lâu càng dễ sinh ra những suy nghĩ tiêu cực của bệnh nhân, nghĩ tới nghĩ lui, bản thân anh hình như rất cô đơn, chẳng có chỗ nào để đi cũng chẳng có người bạn nào để chơi.
Quốc tế lao động là ngày gia đình đoàn tụ, chả mấy khi anh dậy sớm để thay quần áo về nhà, đi được nửa đường chợt nhớ có món quà biếu người lớn đang để ở văn phòng, thế là lại bảo thư ký quay đầu xe đến lấy. Nào ngờ lần quay đầu này, lại bị người khác dây dưa.
Một người trung niên đứng ở cổng công ty, mặc áo cộc tay quần dài, cầm trên tay một cái cặp da, vừa thấy anh xuống xe hai mắt liền sáng lên, không nói hai lời đã vọt tới: “Lục tổng chào anh, bây giờ có thể nói chuyện với anh chút được không?”
Bởi vì là ngày nghỉ, bảo vệ gác cổng không ở đây, Lục Tiệm Hành bị một người đột nhiên xông ra này khiến cho giật mình. Sau khi hoàn hồn, anh thấy người này rất lạ, lại không muốn quá vô lễ, vì vậy vung tay: “Ngại quá, chút nữa tôi có việc riêng. Nếu chú có việc gì thì cứ hẹn trước với thư ký của tôi.”
Người trung niên lại nói: “Tôi đã hẹn rồi nhưng không có ai giải quyết. Bọn họ luôn nói anh rất bận, không có ở đó.”
Chuyện như vậy là rất bình thường, tuy rằng Lục Tiệm Hành có vẻ rất thanh nhàn, nhưng mỗi ngày có rất nhiều người muốn tìm anh, hoặc là để bấu víu quan hệ hoặc là kéo đầu tư. Những người đó không cần anh phải tự mình xử lý, phòng thư ký đều sẽ hỏi rõ người đến là ai sau đó tiến hành sàng lọc bước đầu để chọn lựa.
Tiệc gia đình 11h30 bắt đầu, Lục Tiệm Hành liếc nhìn đồng hồ, hơi sốt ruột. Đúng lúc thư ký cũng bước xuống khỏi xe cản lại, anh liền tránh khỏi người trung niên này để tiếp tục đi vào trong.
Người trung niên thấy thế cũng trở nên vội vàng, nhưng bị thư ký cản lại nên ông không tiện xông thẳng lên, chỉ đành la lớn phía sau: “Lục tổng, là Trần Thái! Trần Thái anh có quen không? Là cậu ta giới thiệu tôi tới!”
“Ai?” Lục Tiệm Hành sững lại, không ngờ lại nghe thấy cái tên này, hơi kinh ngạc quay đầu lại nhìn ông, “Trần Thái?”
“Đúng, vốn Trần Thái nói là sẽ sắp xếp một bữa cơm cho tôi với anh, ” người này trong lúc nóng lòng đã bước hẳn hai bậc cầu thanh lên để đuổi kịp anh, nói bằng giọng khẩn thiết, “Thế nhưng gần đây tôi không thể liên lạc được với cậu ấy, bởi vậy chỉ có thể trực tiếp tới tìm anh.”
Lục Tiệm Hành: “…” Chuyện quái gì đây?
“Quý tính của chú là gì?” Lục Tiệm Hành hỏi.
Người trung niên lập tức khom lưng: “Không dám, tôi họ Trần, Trần Kiến Hoa.”
Họ Trần? Bố của Trần Thái? Lục Tiệm Hành liếc ông, lại cảm thấy không giống cho lắm.
Người trung niên khẩn khoản nói tiếp: “Lục tổng, tôi chỉ xin anh ba phút để nói một chuyện thôi, nói xong rồi anh hẵng đi có được không, tôi xin anh! Không giấu gì anh, tôi đã đợi ở đây mấy ngày rồi.”
Thư ký định cản lại tiếp nhưng Lục Tiệm Hành lại cảm thấy có chút không đành lòng, phất tay: “Vậy thì vào đi.”
Anh ra hiệu thư ký chờ ở bên ngoài, đưa người trung niên vào đại sảnh. Trong đại sảnh có một khu vực nghỉ ngơi, là nơi thường dùng cho nhân viên tiếp đón bạn bè hoặc người thân, phía sau còn có quầy cà phê, hôm nay là ngày nghỉ nên không có ai ở đó, Lục Tiệm Hành đi lấy chai nước đưa qua.
Anh có thể nhìn ra người đàn ông này rất căng thẳng, chiếc túi da được ông đặt trên đầu gối còn dùng hai tay đè lên, hẳn là bên trong có chứa thứ rất quan trọng.
Trong lòng Lục Tiệm Hành đã có tính toán riêng, dẫu vậy vẫn có một số việc cần phải xác thực, anh ra hiệu người này chờ chút, còn mình thì đi sang một bên bấm số gọi cho Trần Thái — số điện thoại này vốn dĩ là Trần Thái đọc cho Lưu tổng nghe trong bữa cơm hôm trước, có lẽ y cũng chỉ là thuận miệng nói ra mà thôi, giọng y cũng không lớn. Lục Tiệm Hành lúc đó cũng nghe thấy, còn thấy số rất dễ nhớ, thế là bất giác cũng nhớ thật.
Tiếng chuông reo được hai giây, đầu dây bên kia có người alo một tiếng, là một giọng nói rất lạ.
“Xin chào, ” người trẻ tuổi hỏi, “Ai vậy?”
“Cậu là ai?” Lục Tiệm Hành hơi ngẩn ra, hỏi theo bản năng: “Trần Thái đâu?”
“Anh ấy đang mặc quần áo, ” đối phương nói, “Tôi tên Tưởng Soái, là bạn của anh ấy. Anh là?”
Lục Tiệm Hành vừa định báo tên thì lập tức giật mình.
Tưởng Soái? Bạn trai chính quy?
Anh bỗng có chút chột dạ, thấy mình như tình nhân vụng trộm với vợ người ta, giờ ngay cả tên cũng không dám nói ra.
Nhưng mà gì cơ, quần áo… Bên kia ban ngày ban mặt mà đang làm gì? Anh không lên tiếng, cố gắng dán sát vào điện thoại để nghe động tĩnh bên kia, không nghe thấy tiếng thở gấp không phù hợp với trẻ nhỏ, nhưng lại có thể nghe ra tiếng nhạc jazz.
Lục Tiệm Hành nghĩ thầm, quả nhiên, hiểu lầm giữa hai người đã được xua tan sao, ban ngày ở đó làm tình. Có điều còn bật nhạc jazz là cái quỷ gì, nhịp điệu quá chậm.
Trước đó khi Trần Thái nói có bạn trai anh không có cảm giác gì, giờ phút này đứng não bổ tình hình bên kia, lại bất giác cảm thấy khó chịu.
May mà đầu dây bên ấy rất nhanh đã thay bằng người khác.
Trần Thái nhận điện thoại, vừa nhìn là số xa lạ, cũng hơi khó hiểu nhưng vẫn khách khí hỏi: “Xin chào, tôi là Trần Thái.”
“Là tôi, ” Lục Tiệm Hành bực bội nói, “Tôi có việc cần tìm cậu. Cậu khe khẽ thôi, đừng để người kia nghe thấy…”
Trần Thái hơi ngẩn ra, Lục Tiệm Hành?
Ban ngày mà còn liên hệ thì chắc chắn là có việc quan trọng. Trần Thái liếc nhìn Tưởng Soái đang ngậm ống hút uống nước, cậu còn bĩu môi cười cười, liếc mắt đưa tình với y.
Trần Thái vừa bực mình vừa buồn cười, chỉ tay ra hiệu mình ra cửa tiệm cà phê.
“Sao thế Lục tổng?” Trần Thái thấy hơi mất tự nhiên, cố gắng ra vẻ bình thản hỏi, “Có chuyện gì vậy?”
Lục Tiệm Hành đè thấp giọng nói: “Có một người đến chỗ tôi, nói là do cậu sắp xếp để ông ta tới tìm tôi ăn cơm, chuyện này là thế nào?”
“Tôi xếp lịch cho người ta đi ăn cơm?” Trần Thái ngẩn người, “Ai vậy? Không thể nào!”
“Ông ta tên Trần Kiến Hoa, ” Lục Tiệm Hành nói, “Tôi còn tưởng là người nhà cậu nên nãy mới mở cửa cho ông ta vào.”
“Trần Kiến Hoa?” Trần Thái ngừng một lát, cảm thấy hình như không đúng, trong đầu bỗng lóe lên — đây không phải là đạo diễn của Mộng Viên sao?
Lần trước Trần Thái từng mời đoàn phim bên đó đi ăn cơm, tay đạo diễn này quả thực từng đề cập với y rằng muốn gặp Lục Tiệm Hành. Lần đó Trần Thái cáo mượn oai hùm, lừa gạt người ta để làm việc của mình trước, nào nghĩ tới bây giờ bị lật thuyền…
Sao chuyện này có thể xảy ra thật chứ!
“Lục tổng, ” Trần Thái rối rắm, sốt ruột nói, “Việc này có chút hiểu lầm. Giải thích với anh qua điện thoại sẽ không được rõ…”
“Tôi đang ở cao ốc Thiên Nhất, ” Lục Tiệm Hành vừa nghe y nói vậy là biết người đàn ông trung niên này rõ ràng không hoàn toàn là kẻ lừa gạt, dứt khoát nói, “Trưa nay tôi còn có việc, chỉ có thể cho hai người hai mươi phút. Cậu mau tới đây đi.”
Trần Kiến Hoa năm nay 50 tuổi, là một đạo diễn, trước đây ký hợp đồng với Đông Ảnh, cũng từng mang hùng tâm bừng bừng muốn làm nên sự nghiệp lẫy lừng, có điều hiện thực tàn khốc, mấy năm qua ông không có thành tựu đáng kể gì ở Đông Ảnh. Những bộ phim của ông khi ra mắt khán giả đều bị flop, cuối cùng mấy năm trước còn bị hủy hợp đồng. Sau khi hợp đồng bị hủy, có một dự án khác tới tìm ông.
Người phụ trách dự án đó là bạn học cũ của ông, kịch bản trong tay người đó cũng rất tốt, kể về câu chuyện của một gia tộc, nhưng mà khi tìm người đầu tư lại không có ai cảm thấy hứng thú. Người bạn học cũ vì nghe nói Trần Kiến Hoa là người của Đông Ảnh cho nên mang theo rất nhiều hy vọng tìm đến ông, đến khi hai người chạm mặt mới biết chẳng ai khá khẩm hơn ai.
Trần Kiến Hoa vẫn còn vấn vương với nghệ thuật, ông có trực giác kia kịch bản nhất định sẽ hot, vì vậy đành từ bỏ mặt mũi đi dựa vào những mối quan hệ trước đây để kéo đầu tư. Ông đã tới hỏi mười mấy công ty, kết quả không chút khả quan, một nửa số công ty trong đó hồi năm ngoái đột nhiên rút vốn.
Kịch bản đã sửa đi sửa lại mấy năm, diễn viên cũng tìm được hòm hòm, thậm chí có người còn ký xong hợp đồng. Phía đầu tư vừa đi, Trần Kiến Hoa liền trở thành con vịt bị quay trong lò. Ông không thể không làm thêm vài việc nhỏ để kiếm thêm tiền bù vào chỗ thiếu, nhưng lỗ thủng quá lớn, địa điểm quay lại nhiều, ông thật sự đã hết cách.
Khi Trần Thái chạy tới, Lục Tiệm Hành mới vừa nghe ông giới thiệu xong về kịch bản và đang ngồi tố khổ.
Trần Thái hơi lúng túng, trước tiên nhìn đạo diễn, nghĩ thầm người này lúc ở phim trường quay phim còn hay phô trương tính tình thì kém, giờ lại thấp giọng cầu xin người khác. Lại nhìn sang Lục Tiệm Hành, anh ta rõ ràng tối hôm trước còn bị mình bắt nạt đến mức sững sờ, thế mà hiện tại ngồi vắt chéo chân, tư thái trầm tĩnh rất có dáng vẻ của bá đạo tổng tài, còn mang theo chút uy thế.
Quả nhiên con người có rất nhiều bộ mặt.
Nhưng mà đến cùng vẫn khá là gượng gạo, Trần Thái cười chào hỏi, ngồi xuống chỗ bên cạnh, trong đầu đang suy nghĩ xem nên giải quyết chuyện này thế nào.
Y không biết người này và Lục Tiệm Hành đã nói những gì, mượn danh người khác để ra oai là không đúng, nhưng mà mình cũng đâu nói linh tinh điều gì. Chút nữa cứ đưa ông ta đi cùng rồi giải thích với Lục Tiệm Hành sau, có lẽ cũng được nhỉ?
Y quyết định xong chủ ý, đúng lúc tay đạo diễn kia đia qua bắt tay, y liền nắm chặt lấy ông không buông, muốn kéo người này ra ngoài.
Ai ngờ ông ta thấy y lại chỉ tỏ rõ sự kích động chứ không hiểu ý của y. Trần Thái vẫn không buông tay, ông ta còn tưởng y đang ám chỉ mối quan hệ giữa họ rất tốt.
Đạo diễn càng thêm tự tin, nói chuyện cũng trở nên lưu loát hơn, cười ha hả nói: “Ầy, tôi biết vẫn là Tiểu Trần cậu đáng tin hơn mà. Nhiều người nói cậu khoác lác, nhưng chỉ có tôi là ủng hộ cậu, biết quan hệ giữa cậu và Lục tổng là tốt thật.”
Trần Thái nghe thế tóc tai đều dựng ngược, sốt ruột biện giải: “Đừng nói lung tung, tôi nói tôi và Lục tổng thân quen từ khi nào?”
“Lúc ở khu phim trường đó, ” đạo diễn nghe y nâng cao giọng, cũng bị sợ hết hồn, “Không phải cậu nói sao.”
Lục Tiệm Hành ở bên cạnh nghe, vẫn luôn chờ để hỏi chuyện này đây. Lúc này anh không nhịn được hỏi: “Đạo diễn Trần, mọi người đều biết cái gì?”
Đạo diễn do dự.
Lục Tiệm Hành cười nói: “Không sao, ở đây cũng không có người ngoài, chú cứ nói thoải mái.”
Đạo diễn đang chờ để được nịnh bợ anh mà, mặc cho Trần Thái ngăn cản, lập tức khai báo: “Cũng không có gì, chỉ là mọi người đều biết quan hệ giữa Tiểu Trần và Lục tổng khá tốt… Chính là… Tốt đến mức cùng chúc ngủ ngon rồi nghỉ ngơi cùng nhau đó.”
Ông nói rất văn vẻ, thật không tiện nói từ “ngủ với nhau”.
Mặt Trần Thái nóng bừng.
Lục Tiệm Hành liếc nhìn y, gật đầu, tiếp tục hỏi: “Việc này sao mọi người biết được? Có những ai biết.”
Đạo diễn nói: “Việc này là chúng tôi đúng lúc nhìn thấy, Tiểu Trần cũng thừa nhận. Nhưng quá chuyện này không phải bí mật gì to tát, toàn bộ khu phim trường đều biết cả rồi.”
Lục Tiệm Hành: “?!”
Toàn bộ khu phim trường? Toàn bộ khu phim trường đều biết anh ngủ với vợ của người khác? Chuyện gì đây?
Xong rồi, thông tin quá nhiều, tình hình quá nghiêm trọng, đầu óc anh xử lý không nổi.