• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nói là xem kịch bản, thế nhưng đêm dài dần trôi, nghĩ cũng biết không thể chỉ xem cái đó, cho nên khi Trần Thái đề nghị hai người tách ra đi riêng, Lục Tiệm Hành đáp ứng rất thoải mái.

Anh đi trước mua mấy hộp “ba con sói” Okamoto, lại lượn qua một cửa hàng mà trước đây Lục Tiệm Viễn đã giới thiệu, vơ vét cả đống dầu bôi trơn đặc hiệu và “ba con sói” hình thù kì dị — đếm ngược đến ngày chia tay hả, độc thân không đối tượng hả, người thù dai ở đây không chỉ có Trần Thái đâu.

Lục Tiệm Hành quyết định đêm nay phải đòi lại cả gốc lẫn lãi một lần luôn, tiện thể dạy dỗ tên này cẩn thận, tránh cho miệng y không kiêng dè cái gì cũng dám nói.

Thế mà dù đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, lại đang sẵn cơn kích động, đến khi Lục Tiệm Hành nhìn thấy nhân viên bán hàng vẫn đỏ mặt bừng bừng, chỉ hối hận không làm một cái mũ trùm đầu đội lên mặt. Vẻ mặt nhân viên kia vẫn như thường,chẳng khác nào đang bán những món đồ bình thường, gặp phải món nào được đóng gói kín kẽ, Lục Tiệm Hành dừng lại một lúc nhìn với vẻ mù tịt, cô sẽ tới giải thích công dụng chủ yếu.

Lục Tiệm Hành nào có mặt dày đến mức nghe những cái này, hai tai đỏ ửng lên, tùy tiện lấy vài cái này cái kia rồi vội vã ra tính tiền, cuối cùng gần như là chạy trối chết.

Đợi khi anh chạy đi mất, nhân viên bán hàng mới phì cười, tán phét với ông chủ phía sau: “Hai anh em nhà này, ông anh còn dũng mãnh hơn cả ông em ý chứ?”

Ông chủ và Lục em là bạn tốt, nghe lời này không tin lắm, “Sao thế được, Lục Tiệm Hành không phải loại người như vậy đâu.”

Nhân viên cửa hàng không lên tiếng, chỉ chìa hóa đơn thanh toán ra cho ông nhìn.

Quả nhiên, những thứ trên hóa đơn toàn là những vật phẩm dùng cho nam, cho nữ, tráng dương, SM… thật khiến người ta líu lưỡi.

Lục Tiệm Hành vẫn không biết mình mua nhầm, lúc anh mang đồ về nhà đã là bảy giờ, Trần Thái vẫn chưa tới.

Dì giúp việc đã sớm làm xong cơm theo lời anh dặn qua điện thoại, thấy anh về liền định bưng ra phòng ăn.

Lục Tiệm Hành vội nói: “Từ từ đã, chút nữa để cháu tự làm được. Giờ dì có thể về rồi.”

Dì giúp việc đáp một tiếng, tháo tạp dề, vừa quay người đi vừa thở dài: “Hôm nay đi mua mấy thứ rau hữu cơ sạch kia, ai yo đắt thật, một củ khoai tây tận năm tệ, củ cà rốt dài bằng bàn tay mà tám tệ. Những thứ ấy thỉnh thoảng ăn còn được chứ ăn hằng ngày thì không chịu được. Hơn nữa, dì đi mua nhiều nên hiểu rõ hơn bọn cháu, mấy loại rau hữu cơ sạch đó chỉ để lừa những người có tiền như các cháu thôi, thật ra còn không tốt bằng thực phẩm bán trên quầy.”

Chi phí Lục Tiệm Hành trả cho dì có cả chi tiêu hàng ngày, bởi vậy ăn rau hữu cơ hay rau ngoài chợ, giá cả có thể khác biệt rất lớn.

Trước dì mua ở đâu, làm món gì, Lục Tiệm Hành chưa từng có yêu cầu, chỉ cần còn tươi là được rồi. Ngày hôm nay sở dĩ muốn ăn rau sạch bởi vì hôm đó ăn cơm ở nhà Trần Thái, bà Trần nói Trần Thái từ nhỏ thích ăn rau dưa, cho nên rất kén ăn. Thực phẩm bây giờ càng ngày càng độc hại, bà rảnh rỗi nên trồng một ít rau củ ở luống hoa dưới nhà như hành, ớt, cà chua…

Lần đó lúc hai người về thành phố, bà Trần còn hái cho anh mấy quả dưa chuột tươi ngon.

Lục Tiệm Hành coi như đây là lần đầu đường hoàng mời Trần Thái đến nhà mình ăn cơm, sợ y ăn không quen, giờ mới nhớ ra trong siêu thị có một khu tủ lạnh riêng biệt để toàn các loại rau dưa hữu cơ không sử dụng thuốc trừ sâu hay phân bón hóa học.

Ý của dì là chê đồ đắt, dù từ trước tới nay Lục Tiệm Hành đưa tiền cho dì chi tiêu khá rủng rỉnh, đều đưa theo mức tiêu xài cao nhất, thế nhưng nghĩ đến sau này Trần Thái cũng tới tiêu tốn khẳng định còn cao hơn, anh không nói gì, rút từ trong túi ra một xấp tiền cứ thế đưa cho dì giúp việc.

Lúc Trần Thái gõ cửa đi vào, dì giúp việc đang tươi cười nói cảm ơn Lục Tiệm Hành: “Thật ra mua thức ăn cũng không cần nhiều tiền như vậy… Thế nhưng trong nhà đến giấy dùng một lần cũng không có, thứ này phải tới siêu thị nhập khẩu để mua, mua bừa trên mạng thì chất lượng không tốt…” Nói xong thấy Trần Thái tiến vào, liền nhiệt tình chào hỏi, “Cậu Trần đến rồi đấy à? Cậu Lục kêu tôi đợi cửa đón cậu đây, chờ đã lâu rồi. Cậu tới thì tốt rồi, không có chuyện của tôi nữa phải không? Vậy tôi về trước nhé?”

Trần Thái bị sự nhiệt tình bất ngờ của dì dọa cho trận, đợi khi người đi rồi, mới không nhịn được hỏi: “Sao nhiệt tình như vậy?”

Lục Tiệm Hành nói: “Tôi vừa đưa cho dì ấy tiền mua thức ăn tháng này, chắc đang mừng.” Nói xong liền lại ngạc nhiên, “Sao cậu về muộn vậy?”

Trần Thái thở dài: “Xe bus bị hỏng, nửa đường phải đổi xe khác. Sau đó tôi còn nhớ nhầm bến nên xuống trước một trạm, phải quay lại.”

Hôm nay y vốn đã sốt ruột, kết quả không đón được xe, lên xe bus mới phát hiện tuyến này quá xa, đi vòng vèo qua nửa thành phố mới quay về. Hơn nữa bởi vì đây là khu của nhà giàu cho nên xe bus chỉ dừng ở đầu đường Quảng Áo thôi chứ không đi vào trong.

Trần Thái xuống xe xong cũng biết mình về hơi quá muộn, chạy như bay đến đây, đổ không ít mồ hôi. Lúc này áo sơ mi cũng dính vào người.

Lục Tiệm Hành nhìn y nóng đến mức gáy đổ mồ hôi, tóc tai cũng ẩm ướt, ma xui quỷ khiến thế nào lại xoa một cái lên mặt y, rồi nói với vẻ ghét bỏ: “Bẩn thế, mau đi gột rửa đi.”

Trần Thái bị động tác bất thình lình của anh làm cho sợ hết hồn, “Biết bẩn anh còn sờ vào.”

Nhưng đúng là nên đi rửa, dính nhơm nhớp rất khó chịu.

Trần Thái đặt đồ xuống, vào WC rửa mặt, lại thấy nóng liền thò đầu xuống dưới vòi rửa tay.

Lục Tiệm Hành cũng đi theo phía sau y, thấy thế vội kéo lại.

“Nước lạnh gội đầu, cậu nghĩ mình vẫn ở tuổi thanh niên hả, ” Lục Tiệm Hành kéo y ra ngoài, “Rửa mặt vậy được rồi, thời tiết không quá nóng. Tí ăn cơm xong rồi hẵng tắm.”

Cơm tối dì giúp việc nấu rất ngon, nhưng tâm tư Trần Thái lại không đặt vào bữa cơm.

Sở dĩ hôm nay y đáp ứng với Lục Tiệm Hành, thật sự là tới để xem kịch bản.

Trước đây tuy Trần Thái cũng từng đọc kịch bản rồi, nhưng không có người chỉ bảo, đều  tự mình mày mò tìm tòi, xem chủ đề, xem nhân vật, xem tình tiết câu chuyện… Hơn nữa đa số kịch bản chọn bọn y, chứ y không có cơ hội đi lựa chọn, cho nên vẫn luôn không biết những người khác có suy nghĩ ra sao.

Ngày hôm nay Lục Tiệm Hành có thể cho đề xuất ý kiến, cơ hội này quả thực hiếm có. Nhưng như vậy có nghĩa là công việc của y chẳng hề được bớt đi, Lục Tiệm Hành xem qua y cũng phải xem lại thêm một lần. Bằng không không thể thảo luận.

Lục Tiệm Hành nhìn y ăn vài miếng đã dừng, nhất thời có chút thất vọng, không nhịn được hỏi: “Đồ ăn làm không ngon à? Đây là dặn riêng dì giúp việc tới siêu thị mua đồ hữu cơ vì sợ cậu kén ăn.”

Trần Thái ngẩn ra, nghĩ thầm mới vừa nãy dì kia cầm nhiều tiền như vậy để mua thức ăn, nhưng kể cả có là rau hữu cơ thì cũng đâu cần đến mấy nghìn tệ?

Lừa tiền của Lục Tiệm Hành cũng dễ quá đi.

Y trách móc trong lòng, nhưng lại cảm thấy nói ra không hay lắm, như vậy lại thể hiện mình quản việc không đâu, vì vậy chỉ nói: “Buổi tối tôi ăn ít, chúng ta giải quyết công việc trước đi.”

Hai người cùng ngồi trên sô pha.

Trần Thái nhìn một lượt, trước tiên đưa kịch bản y đã xem rồi.

Kịch bản này y thấy khá ổn, đề tài dân quốc, cũng không có nội dung chính trị nhạy cảm, tình tiết câu chuyện phát triển rất tốt. Nhân vật của Tuyết Oánh là một học sinh nữ, biết khiêu vũ, trước đây Tuyết Oánh vốn từng xuất thân từ một cuộc thi nhảy, phương diện này khá thích hợp. Hơn nữa nhân vật này nửa chừng có xảy ra tai nạn, về sau tính cách có biến đổi lớn… Tổng thể thì hình tượng nhân vật rất tốt.

Trần Thái dùng khá nhiều thời gian để đọc cuốn này, cuối cùng suy đoán nguyên nhân Tôn Tuyền bỏ qua nó chắc do đề tài không quá được yêu thích. Giờ thấy Lục Tiệm Hành cầm lấy, trong lòng Trần Thái rất tò mò, còn có chút hưng phấn nhìn người làm việc chung.

Lục Tiệm Hành thấy y nhìn mình mong đợi, không hỏi gì, lấy tới lật qua lật lại.

Trần Thái cũng cầm một quyển kịch bản khác, mới vừa nhìn cái mở đầu, liền nghe thấy Lục Tiệm Hành nói: “Cái này bỏ qua.”

Trần Thái sững người, quay đầu lại nhìn với vẻ khó có thể tin.

Lục Tiệm Hành hỏi: “Kịch bản này chọn cho Tuyết Oánh nhỉ?”

“Đúng thế, ” Trần Thái vẫn rất hoảng hốt, “Anh đã đọc xong rồi? Cái này phải tầm 3 vạn chữ cơ mà? Ôi ngất mất, bên này tôi mới đọc đến mở đầu thôi.”

“Chưa đọc xong, ” Lục Tiệm Hành nói, “Nhân vật rất tốt, nhưng không thích hợp.” Anh thấy Trần Thái mặt lộ vẻ nghi hoặc, mở kịch bản ra lần nữa, đẩy qua, chỉ vào một chỗ nói: “Chỗ này, nữ sinh bị chặn ở trong hẻm… Ý nghĩa đằng sau cậu hiểu chứ?”

Trần Thái gật đầu: “Hiểu.” Chỗ này chính là bước ngoặt vận mệnh của nhân vật.

Lục Tiệm Hành nói: “Tuyết Oánh đi theo hình tượng ngọc nữ thánh thiện, tình tiết này không thích hợp với cô. Cũng rất bất lợi với hình tượng sau này của cô.”

“Nhưng không phải cô ấy đang muốn thay đổi hình tượng sao?” Trần Thái kinh ngạc nói, “Cái này dùng để chuyển hình nói rất thích hợp mà.”

“Thay đổi hình tượng nói thì dễ làm mới khó, ” Lục Tiệm Hành lắc đầu, “Cô ta không phải diễn viên chuyên nghiệp, kỹ năng diễn xuất không chống đỡ nổi, cho nên nếu như không hoàn toàn chắc chắn, tốt nhất không nên dễ dàng thay đổi hình tượng, việc này rất mạo hiểm.”

Trần Thái hiểu ra rồi, nhưng lại thấy khó chịu: “Vậy lúc nào thì có thể thay đổi?”

“Cái này còn phải dựa vào bên sản xuất.” Lục Tiệm Hành nói, “Ví dụ như thể loại phim thường đóng bị hạn chế, không thể chiếu, hoặc là đã quá tuổi không diễn nổi nữa…” Anh nói xong lại cầm lấy một quyển, tùy ý lật ra, hỏi Trần Thái, “Trước đây cậu chọn kịch bản kiểu gì?”

“Trước đây tôi chưa từng chọn, toàn là chạy theo đoàn phim, ” Trần Thái nói đến chuyện này cũng thấy hơi xấu hổ, sờ mũi, nói thật: “Thật ra có thể kiếm được một vai diễn là tốt lắm rồi, nhiều lúc không lấy được kịch bản, phải chờ Thành Quân vào đoàn mới có thể nhận được lời thoại. Nhưng nếu để tôi chọn thì tôi nghĩ trước hết phải xem nhân vật, rồi tới đạo diễn và nhà sản xuất, đạo diễn thì phải nhìn chất lượng, nhà sản xuất thì nhìn đầu tư.”

Bởi vì trước đây y dẫn dắt Vương Thành Quân bản thân cậu ta không có tiền, cho nên mỗi lần tìm kịch bản Trần Thái đều hết sức cẩn thận, cố gắng tránh đầu tư không đúng chỗ hoặc là đoàn phim dễ bị lỗ.

Y nghĩ như thế có vẻ rất ổn, nhưng có điều rất nhiều chi tiết nhỏ vẫn có sơ hở.

Lục Tiệm Hành kinh nghiệm hơn y rất nhiều, chỉ cần vài ba câu có thể chỉ ra chỗ trọng điểm, thậm chí trong lúc tán gẫu còn có thể nhân tiện nhắc đến phong cách hoặc sở thích của mấy vị đạo diễn. Những thông tin đó dù muốn cũng khó hỏi thăm ra được, Trần Thái ghi nhớ trong lòng, đợi đến khi còn lại hai kịch bản cuối cùng, tốc độ cũng nhanh hơn.

Y làm việc rất tập trung, nhưng Lục Tiệm Hành lại rất lơ đãng, nhiều lần không nhịn được cứ nhìn vào người y. Nhìn một lát, cảm thấy bộ dáng làm việc chăm chỉ của Trần Thái rất cuốn hút, ghé sát vào ngửi một cái, ngay cả mùi mồ hôi thoang thoảng trên người y cũng thấy như một loại thuốc kích dục nào đó.

Điều này càng làm cho anh nhớ tới mấy lần trước quấn riết của hai người, Trần Thái tuy rằng cũng có cơ bắp, thế nhưng có lẽ là do nguyên nhân thể chất, rất dễ đổ mồ hôi. Lục Tiệm Hành mỗi lần nhìn thấy bộ dáng y mồ hôi đầm đìa thở dốc dưới thân mình lại càng thêm hưng phấn, thậm chí có một lần không nhịn được thè lưỡi liếm, nhưng sợ bị Trần Thái coi như biến thái, đành cố nhịn.

Anh càng nghĩ càng thấy khó nhịn, cảm thấy miệng khô lưỡi khô, vất vả mãi mới xem đến quyển cuối cùng, cố ý rút từ trong tay Trần Thái cầm lấy, đặt mở ra trên bàn, giả vờ nói chính đáng: “Tự cậu đọc quá chậm, chúng ta cùng đọc.”

Trần Thái không nghĩ nhiều, đôi mắt vẫn dính vào trên kịch bản. Thấy Lục Tiệm Hành đặt có chút xa, y còn hơi dịch người vào trong. Ai ngờ vừa di chuyển, mới nhìn được hai dòng thì bỗng thấy eo bị sờ một cái.

Trần Thái bị giật mình, cúi đầu nhìn xuống, tay Lục Tiệm Hành không biết đã ôm lên từ bao giờ, lúc này đang kéo y dựa sát vào.

Tuy rằng buổi tối hai người ấy ấy rất nhiều lần, nhưng bình thường cũng không có mấy động tác thân mật này.

Trần Thái đột nhiên cảm giác thấy có chút không thoải mái, mặt đỏ tới mang tai, vặn vẹo người muốn tránh ra ngoài.

Lục Tiệm Hành ôm y cũng không chặt, vừa thấy Trần Thái trốn mình lại hơi giận, đè thấp giọng hỏi: “Kêu cậu đọc kịch bản còn không tập trung mà đọc đi, nhích tới nhích lui làm gì?”

“Thế anh đừng ôm tôi được không, ” Trần Thái không nhịn được kháng nghị, “Tư thế này khác gì quy tắc ngầm.”

Lục Tiệm Hành bị người ta đâm thủng ý đồ, lại cảm thấy mấy chữ quy tắc ngầm quá khó nghe, cau mày vung mở tay ra, “Cậu là bạn trai tôi, tôi còn phải dùng quy tắc ngầm với cậu sao?”

“Bạn trai giả, ” Trần Thái nhắc nhở anh, “Không phải thật.”

“Ai nói giả?” Lục Tiệm Hành nói: “Lúc trước tôi nói tức là, bạn trai trên danh nghĩa.”

“Thế có khác gì, trên danh nghĩa chính là hữu danh vô thực còn gì.” Trần Thái nói, “Hai ta gọi là người yêu trên biển hiệu thôi, treo biển buôn bán bên ngoài được rồi, anh không thể đòi hưởng lợi mãi không đủ thế chứ!”

Lục Tiệm Hành: “…” Ai hưởng lợi?!

Trần Thái vẫn rất thèm khát thân thể Lục Tiệm Hành, thế nhưng sau lần cãi nhau hôm trước, y nhanh chóng nhận ra một sự thật — quan hệ của hai người sẽ không quá lâu dài. Hiện tại càng trầm mê, sau này mỗi ngày thấy được nhưng ăn không được, sẽ càng đau thương.

Chuyện về Vưu Gia cũng thật ra cũng là một lời nhắc nhở cho y — bên cạnh Lục Tiệm Hành không thiếu người, y cũng cần sớm trở về quỹ đạo.

Đương nhiên ban đầu có thể sẽ hơi khó khăn, thế nhưng chuyện này cũng giống như giảm cân, đều sẽ có giai đoạn gian nan, cố gắng nhẫn nhịn, dần dà sẽ thành công.

Trần Thái quyết định xong, càng quang minh lẫm liệt nhìn lại anh.

Lục Tiệm Hành không ngờ kế hoạch tốt đẹp như vậy lại hoàn toàn không thể thực hiện. Thế nhưng con người anh rất coi trọng sĩ diện, trước đây anh muốn gì đều do Trần Thái chủ động dâng lên, có vậy anh mới có ý tốt tiếp tục dây dưa. Giờ Trần Thái kiên quyết từ chối, Lục Tiệm Hành càng thêm ức chế.

“Ngày trước sao không thấy cậu nói như thế?” Lục Tiệm Hành không nhịn được hỏi, “Mấy lần trước cậu vừa uốn éo vừa rên rỉ, một lần không đủ muốn tôi XXX cậu thêm mấy lần, bây giờ cậu lại nói tôi hưởng lợi từ cậu?”

Trần Thái nói: “Mấy lần đó do say rượu làm loạn, tửu lượng của tôi không cao, rất dễ bị như vậy.”

“Trước kia thì sao?” Lục Tiệm Hành tức đến mức muốn cười luôn rồi, “Trước đây cậu cứ uống rượu rồi làm loạn à?”

“Loạn luôn. ” Trần Thái thuận miệng đáp lại, “Tôi gặp ai là làm loạn với người đấy, không biết điểm dừng, Lục tổng trong chuyện này anh quả thực chịu nhiều uất ức.”

Lục Tiệm Hành cáu lắm rồi, giơ tay chỉ vào y: “… Cậu giỏi.”

Anh tức giận đến mức lồng ngực phập phồng, quay mặt nhìn sang nơi khác, sau một lát mới nghiêng đầu lại hỏi: “Cho nên việc cậu lên giường với tôi cũng là say rượu làm loạn?” Anh nói đến đây càng nhấn mạnh thêm, “Có phải cậu rất không bằng lòng chuyện tôi ép cậu làm bạn trai?”

“Chuyện này tương đối phức tạp, ” Trần Thái suy nghĩ một chút, “Chủ yếu việc này không phải thật, tất cả đều là đùa giỡn. Cho nên nếu coi là thật thì rất vô nghĩa.”

“Ý cậu là từ trước đến nay cậu chưa từng coi là thật?” Lục Tiệm Hành truy hỏi, “Tất cả đều là diễn?”

Trần Thái bị hỏi sững cả người, suy nghĩ rồi nói, “Đừng chỉ hỏi mình tôi, Lục tổng bản thân anh chẳng phải cũng không coi là thật sao? Là thật thì không giả nổi, là giả thì khó mà thành thật, chuyện vốn dĩ không giống nhau.”

“Cậu muốn nói gì thì nói cả ra đi, đừng có úp úp mở mở, ” Lục Tiệm Hành hỏi, “Tôi với ai là thật? Lại đối xử với cậu có chỗ nào là giả?”

Trần Thái cảm thấy đề tài này đang dần không thể khống chế, tình cảm của Lục Tiệm Hành ra sao vốn không nằm trong phạm vi thảo luận về quan hệ của hai người, nghe giọng điệu của anh lúc này lại có chút quá giới hạn.

Y không muốn nói tiếp nữa. Nhưng lại nghĩ, Lục Tiệm Hành mới vừa giúp y đọc kịch bản, giờ y mà đi chẳng khác nào lợi dụng người ta xong bỏ đấy. Hơn nữa hai người sau này còn làm việc chung, giờ mà không nói rõ, về sau sẽ trở thành mầm họa.

“Tôi nêu một ví dụ về chỗ không thích hợp nhé, ” Trần Thái chà xát tay, khoa tay múa chân nói, “Ví dụ như chuyện anh và Vưu Gia, anh trước tiên sẽ suy nghĩ cho thanh danh của cậu ta, sẽ vì cậu ta mà giữ kín mối quan hệ của hai ngươi, đó chính là thật. Còn anh với tôi, anh yêu cầu tôi phải luôn đặt danh dự của anh lên hàng đầu, anh cũng sẽ không màng nghĩ xem công khai có gây ảnh hưởng gì tới tôi không, đây chính là giả.”

“Ai nói với cậu tôi đang bảo vệ tên kia?” Lục Tiệm Hành đến cùng không nhịn được, ngắt lời y, “Ai lại nói với cậu tôi không màng quan tâm xem có gây bất lợi gì cho cậu hay không?”

Trần Thái không ngờ anh lại phủ nhận thật, nhíu mày, cười bất đắc dĩ.

Lục Tiệm Hành cười lạnh nói: “Cậu không cần phải làm vẻ mặt đó, có gì thì cứ nói ra.”

“Anh ngay từ đầu đã không thừa nhận, vậy tôi còn gì để mà nói, ” Trần Thái cũng có chút nổi nóng, “Việc này vốn chỉ là diễn kịch, anh sợ mình biến thành kẻ thứ ba nên mới đưa ra đề nghị đó, giờ tranh cãi về chuyện này để làm cái gì.”

Y nói xong thu dọn đống kịch bản, cất vào trong túi muốn đi về.

Lục Tiệm Hành phản ứng còn nhanh hơn y, đứng dậy theo sát, chặn đứng đường đi của y.

“Cậu đã hỏi vậy, thì tôi cũng nói rõ cho cậu biết, ” Lục Tiệm Hành nghiêm túc, “Tôi và Vưu Gia qua lại chẳng được mấy ngày, nếu cậu nói đó là thật thì quá không công bằng.”

“Vậy chắc cũng sẽ có cái khác là thật, tôi không biết mà thôi.” Trần Thái lắc đầu, cười nói, “Hà tất phải chấp nhất như thế.”

“Quen biết qua lại chắc chắn là có, cậu trước kia chẳng phải cũng có Hứa Hoán và Tưởng Soái sao?” Lục Tiệm Hành cười lạnh, “Thế nhưng tôi có so đo với cậu sao? Tôi dẫn cậu tới nhà chú Thành, mời cậu đi ăn, cùng cậu đi thăm bố mẹ, những chuyện đó có thứ nào là giả không? Những việc tốt đẹp mà tôi làm cậu đều không thèm nhìn, nhất định cho là tôi đang diễn? Cậu nói công khai không tốt cho cậu, vậy cậu chưa từng mượn danh tiếng của tôi để làm việc riêng sao?”

“… Chuyện đạo diễn Trần, ” Trần Thái nghe đến câu cuối cùng, nhất thời bình tĩnh lại. Y im lặng chốc lát, gật đầu, nói, “Chuyện này tôi nợ anh một lời xin lỗi. Tôi không định ăn bớt, cũng không ngờ về sau lại xảy ra những trò khôi hài này.”

Y nói xong mím môi, vẻ mặt càng khó coi.

“Trò khôi hài?” Lục Tiệm Hành nhìn vào y hỏi lại, “Cậu hối hận rồi?”

“Thẳng thắn mà nói, tôi quả thực hối hận rồi.” Trần Thái khẽ gật đầu, ngừng hai giây, mới tiếp tục nói, “Tôi năm nay hai mươi tám rồi, không còn trẻ nữa, nếu như là một nghệ sĩ thì giờ đã là thịt khô rồi… Nhưng tôi vẫn chưa hề có thành tựu gì. Sự nghiệp của tôi không khởi sắc, tình cảm cũng chẳng đi tới đâu. Anh nói thử xem khi làm bạn trai giả, một nửa tôi bị ép nhưng nửa còn lại là cam lòng, dù sao điều kiện của anh rất tốt, thử quen anh, tôi cũng không thiệt thòi.”

“Sau đó thì sao, ” Lục Tiệm Hành nói, “Tôi đã làm chuyện gì mà khiến cậu mới mấy ngày đã hối hận?”

“Anh không làm gì cả, là tự tôi tỉnh táo suy nghĩ. Giờ nghĩ lại, tôi với anh như vậy thật ra rất hoang đường.” Trần Thái nói tiếp, “Bên cạnh anh không không thiếu người, càng không thiếu những người ưu tú, tôi thử chút kích thích thì được nhưng không thể buông thả bản thân sa đà vào đó. Sự nghiệp không khởi sắc tôi còn phải nỗ lực, chuyện bên Wana chắc là anh chưa biết phải không? Vương Thành Quân bị sắp xếp cho người khác rồi. Tôi muốn đi làm ra ngô ra khoai, nhưng lại bận tâm đến anh, sợ khiến anh mất mặt. Cho nên tôi mới nghỉ việc bên đó, chạy sang đây làm trợ lý cho người đại diện.”

Lục Tiệm Hành quả thật không biết những chuyện này, anh vốn cứ nghĩ Trần Thái đến Thiên Di là bởi vì Thiên Di có quy mô lớn, không ngờ bên trong có ẩn tình khác. Anh biết Trần Thái dành rất nhiều tình cảm cho Vương Thành Quân.

“Vương Thành Quân là ai sắp xếp, ” Lục Tiệm Hành cam kết, “Tôi sẽ đòi lại công bằng cho cậu.”

“Không cần nữa, ” Trần Thái lắc đầu nói, “Tôi đã nghỉ việc rồi, không muốn làm ảnh hưởng tới cậu ta thêm. Nhiều lần thay đổi người đại diện không tốt cho cậu ta.”

“… Được, chuyện này để về sau lại nói, ” Lục Tiệm Hành có chút hổ thẹn trong lòng, ngữ khí cũng mềm mỏng hơn, “Nhưng việc này cậu không thể tính lên đầu tôi. Còn gì nữa? Chuyện tình cảm của cậu… Là không quên được người yêu cũ của cậu?”

“Không phải, ” Trần Thái nói, “Tôi chỉ muốn có một đoạn tình cảm bình thường mà thôi. Ít nhất hai bên đều có tình cảm với nhau, có thể hôn nhau.”

Y nói xong câu cuối cùng cũng thấy nóng mặt, có hơi ngượng ngùng, nhưng vẫn nói thẳng, “Thật ra quan hệ của tôi và anh… cũng giới hạn trên giường mà thôi, hai chúng ta không hiểu nhiều về nhau, thậm chí còn có đề phòng, anh hôn tôi thấy không thoải mái, tôi cứng rắn yêu cầu cũng thấy không tự nhiên.”

Y nói xong thấy không còn sớm, còn nhiệm vụ xem hai bộ phim nữa, cười với Lục Tiệm Hành, dịch người một bước muốn đi khỏi.

Lục Tiệm Hành không nhúc nhích, ngay lúc y đi ngang qua người, mới đưa tay kéo y lại, sửa đổi: “Lần trước, tôi hôn cậu rồi.”

“… Đó là bất ngờ, ” Trần Thái tim đập trật một nhịp, nhưng vẫn giữ bình tĩnh, “Vào tình huống đó, có khác gì che miệng đâu, chúng ta đều hiểu.”

“Cậu thì biết cái m*gì!” Lục Tiệm Hành không nhịn được văng tục.

Trần Thái bị doạ ngẩn ra.

Lục Tiệm Hành quay đầu nhìn y, đáy mắt ẩn chứa hai ngọn lửa ngầm, giật giật khóe miệng, sau một lát mới nói: “Không phải là hôn thôi sao? Đêm nay không làm những cái khác nữa.”

——————-

Chú thích

Bao sao su Okamoto là 1 trong 3 thương hiệu sản xuất bao cao su lớn và nổi tiếng hàng đầu tại Nhật Bản (bên cạnh Sagami và Jex). Okamoto là dòng BCS siêu mỏng, thuộc loại mỏng nhất thế giới (Okamoto 0.01 chỉ 0.01 mm – các loại thông thường là 0.06 – 0.07mm).

b

Hết chương 36.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK