Lòng y vừa kích động vừa sốt sắng, sau khi lên xe cũng không biết nên đặt tay ở chỗ nào, lại sợ mình biểu hiện không tốt sẽ khiến Lục Tiệm Hành mất mặt.
Thư ký lái xe, Trần Thái liền quấn lấy Lục Tiệm Hành hỏi về quy tắc của tiệc rượu.
Nào ngờ Lục Tiệm Hành phất tay nói: “Không có quy tắc gì cả, cứ ăn uống tùy tiện là được.”
Trần Thái không tin, vẫn sốt ruột muốn chết, anh lại sửa lời: “Không được, vẫn nên uống ít ăn nhiều thì hơn. Đầu bếp ở đó là mời từ Pháp về, rất nổi tiếng, một năm không tới được hai lần đâu. Rượu cũng đừng uống, không tốt cho sức khỏe.”
Tiền thân của tiệc rượu này thật ra là hội phẩm rượu tư nhân của Ngô lão, bởi vì Lục Tiệm Hành sưu tầm được rất nhiều rượu vang, lại là người yêu rượu có thâm niên cho nên mỗi lần đều có tên trong danh sách khách mời. Chỉ có điều trước đây quy mô nhỏ chỉ có 6,7 người, tài nghệ của mọi người chênh lệch không là bao, thưởng thức bình phẩm về rượu chuyện trò đôi câu, rất thú vị.
Về sau sự kiện này do con trai của Ngô lão tiếp quản, chậm rãi thay đổi, quy mô càng lúc càng lớn, người cũng càng mời càng nhiều, đầu tiên là từ một club tư nhân của Ngô lão chuyển sang một khách sạn phong cách cổ của châu Âu, sau còn tăng thêm đủ loại rượu và đồ ăn thức uống, cứ tiếp tục như thế, dần trở thành địa điểm xã giao.
Lục Tiệm Hành không thích tới nơi có quá nhiều người, trình độ của mọi người cũng bị phân chia, người nói chuyện hợp với anh chẳng có mấy, bởi vậy dần dần cũng không đi nữa. Hai năm qua anh cũng nghe được không ít tin đồn, ví dụ như sếp tổng của công ty nào kiếm được cô người mẫu nóng bỏng trên bàn tiệc, ông chủ nào đó hợp tác thành công với người này người kia, công tử nhà nào quyến rũ được phú bà để bám váy… Trình độ bát quái cũng tỷ lệ thuận với quy mô tiệc rượu, càng không đứng đắn càng kích thích.
Lục Tiệm Hành vốn không muốn nói mấy chuyện này, thế nhưng nghĩ đến Trần Thái đẹp trai như vậy, bản chất vừa đơn thuần lại vừa thiện lương, tối nay mà đi chẳng khác nào dê đi vào bầy sói, nhất định không an toàn. Đến lúc đó anh chắc chắn khó tránh khỏi phải xã giao với vài người, nếu như không thể để ý, bản thân Trần Thái cũng phải đề cao cảnh giác, phải có đề phòng.
Anh nói hết những tin đồn mà mình nghe được cho Trần Thái, nhưng bởi vì là tin tức ngầm, cho nên đều chỉ nói là Tôn tổng của công ty này, Tiền tổng của công ty kia để thay thế.
Nhưng là anh đã đánh giá thấp tài lanh của Trần Thái, sếp lớn trong ngành cũng chỉ có mấy người, hơi có chút thông tin quan trọng, Trần Thái đối chiếu tên họ với mấy người là lập tức biết ngay ai với ai.
Bởi vậy đợi đến khi hai người cùng tới nơi, Ngô lão đưa người ra nghênh tiếp, Trần Thái vừa ngẩng đầu đã trông thấy các vị đóng vai chính trong những câu chuyện bát quái ban nãy, thế là sắc mặt lập tức thay đổi trông vô cùng đặc sắc, lúc nhìn về phía đối phương quả thực gáy vị nào cũng mang theo nhãn hiệu.
Nhưng dù lòng nghĩ thế, song Trần Thái vẫn là lần đầu được trông thấy một trận địa quy mô lớn đến vậy, tâm lý ít nhiều có chột dạ. Y không nhịn được nhìn về phía Lục Tiệm Hành.
Lục Tiệm Hành vừa rồi ở trên xe còn thì thầm buôn chuyện với y, giờ vừa xuống xe lập tức trở thành tổng tài cao lãnh tinh anh, mỉm cười gật đầu chào Ngô lão, sau đó tự tay đưa tới hai chai vang đỏ.
Ngô lão nhận lấy nhìn, lập tức nở nụ cười: “Biết ngay cậu đến là tôi có lộc ăn mà.”
Lục Tiệm Hành cười: “Lần trước có nghe chú nhắc tới, vừa hay trong hầm rượu của cháu có hai chai, không dám giữ riêng…” Khách sáo đôi câu, lại hàn huyên lấy lễ với mấy vị phía sau nữa.
Từng hành động lời nói của anh vô cùng tao nhã, cử chỉ thong dong, so với thường ngày cứ như hai người khác nhau hoàn toàn. Trần Thái nhìn từ sau thầm khen trong lòng, giờ cũng hiểu ra tại sao trước đây các tạp chí lại khen anh hết lời đến vậy, dù sao tư thái này quả thật có thể lừa được khối người.
Đoàn người chuyển hướng đi vào trong.
Bên trong đại sảnh trang hoàng rực rỡ, toàn là tuấn nam mỹ nữ tụ tập túm năm tụm ba, tất cả đều nhỏ giọng chuyện trò. Ngô lão đưa người vào trong, dọc đường liên tục chào hỏi, nhất thời dẫn tới không ít ánh mắt tò mò.
Trần Thái cũng thấy vài gương mặt quen thuộc trong đám đông, hoặc là minh tinh từng gặp mặt một lần, hoặc là đạo diễn gặp hồi năm ngoái khi đang đi quay phim. Khi đó y còn tìm cách tặng quà mời cơm vị đạo diễn đó, liên tục suốt mười mấy ngày gọi điện tìm đủ cách liên lạc mà vẫn không hẹn được người ta. Sau đó Trần Thái bỏ hết mặt mũi tới tận khách sạn chặn cửa, kết quả bị nhân viên an ninh của đối phương xách cổ ném sang một bên.
Trần Thái: “…” Quá khứ thật quá khuất nhục, khiến người ta không đành lòng nhớ lại.
Y thu lại tầm mắt, vừa suy nghĩ xem lát nữa làm thế nào để mở màn thấy người sang bắt quàng làm họ, vừa theo bản năng tìm xem cái vị nhân viên an ninh to con ngày đó xách cổ y có ở đây không. Con ngươi y xoay chuyển liên tục, liền lại nhìn thấy mấy sếp lớn của các ngành khác, đều là nhân vật ra ngoài dậm chân một cái tiền rơi rào rào. Quả nhiên là người có tiền chỉ chơi với người có tiền, Trần Thái nhìn mà hoa mắt, đương lúc than thở trong lòng bỗng thấy bả vai bị vỗ nhẹ.
Y kinh ngạc quay đầu lại, Lục Tiệm Hành cũng nhìn thấy, cùng y nhìn về phía sau.
Một anh chàng đẹp trai ăn mặc vô cùng cá tính ở phía sau, “tím lịm tìm sim” giờ bàn tay nhỏ bé chào hỏi: “Hey! Thái Thái!”
Trần Thái sửng sốt, vội vàng đáp lại: “Dennis?”
Dennis chính là chuyên viên trang điểm lần trước mời tới sửa soạn cho Tuyết Oánh, cũng là anh trai của Tưởng Soái, bởi vì vị này dùng tên tiếng Anh nên Trần Thái mới đặc biệt ghi nhớ.
Lần đó vị này coi như đã giúp một đại ân, về sau tuy rằng trong nhóm trang điểm cùng tới khách sạn không có hắn, thế nhưng Trần Thái vẫn vô cùng cảm kích, còn mua chút quà tặng gửi tới phòng làm việc của hắn.
Hai người không ngờ lại có thể gặp nhau ở đây, chào hỏi, đều rất vui mừng.
Lục Tiệm Hành lại không biết rõ nguyên do trong đó, chỉ thấy ngoại hình người này không tệ, ăn mặc lại rất bóng bẩy, lập tức nâng cao cảnh giác, nhìn về phía Trần Thái.
Ngô lão ra hiệu anh đi vào bên trong, dường như có lời muốn nói riêng. Lục Tiệm Hành không nói hai lời kéo theo cả Trần Thái, đi được vài bước mới thấp giọng hỏi: “Cái tên Disney vừa nãy là ai?”
“… Người ta không phải tên là Disney, là Dennis, ” Trần Thái vội nhỏ giọng nói, “Lần trước Tuyết Oánh đi thảm đỏ, chính là anh ta cho mượn quần áo và trang sức, tạo hình cũng là ê-kip của anh ấy giúp một tay.”
Lục Tiệm Hành “Ồ” một tiếng, lại nói: “Sao anh thấy hắn hơi quen mắt nhỉ.”
Trần Thái giật mình trong lòng, sợ anh nhớ tới Tưởng Soái, vội che giấu: “Anh ấy thường tiếp nhận phỏng vấn, chắc là anh từng xem rồi.”
Lục Tiệm Hành không nghĩ nhiều nữa, gật đầu.
Hai người đi cùng Ngô lão vào trong, theo phía sau là con trai của Ngô lão và một người thanh niên khác.
Đi đến cửa một phòng tiếp khách nhỏ, Ngô lão mới giải thích: “Vốn là nghĩ chẳng mấy khi cậu tới, mấy người chúng ta cùng lên lầu tìm một chỗ thanh tịnh để phẩm rượu, nhưng không ngờ sáng nay Địch tổng lại đột nhiên không thoải mái trong người, phải tới bệnh viện.”
Lục Tiệm Hành hơi giật mình: “Là Địch tổng của văn hóa Dương Quang sao?”
“Đúng thế, ” Ngô lão đáp, “Có tuổi rồi, nói bệnh là bệnh. Tình hình bên đó của ông ấy cậu cũng biết rồi đấy… Vốn là ta có một ông bạn già muốn phó thác ta chút chuyện, ta đang định nhờ Địch tổng giải quyết, giờ ông ấy lại đổ bệnh, chỉ có thể tìm cậu, chỉ là không biết cậu có chịu giúp ta ân tình này hay không thôi.”
Ông là trưởng bối, uy danh lại cao, trước khi về hưu cũng là một nhân vật lớn, Lục Tiệm Hành đương nhiên sẽ không trực tiếp từ chối, cười hỏi: “Chuyện gì làm phiền chú phải khách khí như vậy ạ?”
“Chuyện phiền toái, ” Ngô lão lắc đầu nói, “Chẳng là thằng con trai không nên nết của lão ta đột nhiên đổi tính, làm ầm ĩ kêu muốn trở thành minh tinh. Con người thằng bé đó không tồi, nhưng tính tình lại rất khoa trương, ông bạn già của ta sợ thằng nhóc chịu thiệt, cũng sợ nó học cái xấu, cho nên cậy nhờ người quen để ý.”
Tác phong làm việc của Thiên Di tương đối chính trực, đặc biệt là con người Lục Tiệm Hành khiến ông rất có hảo cảm, cho nên Ngô lão cảm thấy nếu có thể nhờ Lục Tiệm Hành chăm sóc thì không thể tốt hơn.
Đây cũng chẳng phải việc gì khó, Lục Tiệm Hành gật đầu, xem như là đã đáp ứng.
Trong lúc mấy người nói chuyện cửa phòng cũng mở ra, một cậu trai đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng, đưa lưng về phía cửa, cả người chìm sâu trong sô pha, đôi chân dài khoác lên lưng ghế.
Vẻ mặt Ngô lão hiện rõ vẻ bất đắc dĩ, gõ mặt bàn vài tiếng, trách cứ không nhẹ không nặng: “Bộ dạng sao lại không ra làm sao như thế, mau đứng lên gặp khách!”
Trần Thái thoạt đầu nhìn sau gáy người đó, cứ thấy hai xoáy trên đỉnh đầu người ta sao mà có chút quen mắt, đến khi tới gần, cậu trai cũng xoay mặt sang hướng bọn họ nhìn, mấy người đều sửng sốt.
Tưởng Soái là người phản ứng trước tiên, đứng phắt dậy, vừa mừng vừa hoảng nói: “Ui, sao lại là anh thế anh Trần?”
Hết chương 65.