Đạo diễn đã đi rồi, còn để lại kịch bản chưa hoàn thành và bảng phân cảnh chi tiết do người bạn kia của ông ta vẽ ra. Lục Tiệm Hành trầm mặt nhìn y phút chốc, cũng không nói gì, chỉ bấm số gọi Lục Tiệm Viễn.
Lục Tiệm Viễn đang ở nhà chờ, vừa nghe điện thoại đã hỏi liền: “Anh, anh đến đâu rồi? Bên này sắp ăn cơm rồi.”
Vẻ mặt Lục Tiệm Hành vô cùng nghiêm nghị: “Anh gặp phải vài vấn đề, rất nghiêm trọng nên cần giải quyết ngay.”
Lục em “A” một tiếng, bất giác cũng sốt ruột theo: “Chuyện của công ty sao? Có gấp lắm không? Cần em về không?”
“Không cần, là chuyện cá nhân của anh thôi.” Lục Tiệm Hành nói, “Chú nói lại với mọi người là cứ ăn cơm ngon miệng, không cần chờ anh. Cũng không cần lo lắng.”
Lục Tiệm Viễn quay đầu lại nhìn người trong nhà, ai cũng đang vui cười tán gẫu, đầu bếp nữ đã dọn dần các món ăn lên, cũng không ai thèm hỏi về anh một câu, nói gì đến lo lắng. Hắn bỗng thấy hơi khó chịu, cười đáp: “Được, em sẽ nói với mọi người. Anh cứ lo việc của mình đi.”
Lục Tiệm Hành cúp điện thoại, nhưng lòng vẫn chẳng thể yên.
Trần Thái cũng đang rất rối rắm, vốn dĩ là một chuyện rất đơn giản, chỉ cần giải thích là xong. Chẳng qua sẽ khiến người ta nghĩ mình là kẻ khoác lác thích chém gió mà thôi, cũng chẳng sao.
Thế nhưng y lại có tận hai lần tinh tướng…
“Cậu nói đi” Lục Tiệm Hành dùng ánh mắt hoài nghi nhìn y, “Chuyện gì xảy ra?”
“Chỉ là hiểu lầm thôi, ” Trần Thái cúi đầu nói, “Chính là cái ngày tôi đến chỗ anh lấy túi đó, để họ nhìn thấy.”
“Bọn họ là ai?” Lục Tiệm Hành cau mày, nắm được then chốt, “Sao lại có cả nhóm người?”
“Là đạo diễn, giám sát, nam nữ chính và trợ lý, toàn là người trong đoàn phim chúng tôi…” Trần Thái nói, “Hình như còn có Hứa Hoán.”
Lục Tiệm Hành nghe thấy mấy người phía trước, đếm tới đếm lui có khoảng sáu, bảy người, đầu cũng nở to ra, nào ngờ còn có cả người trong công ty.
“Sao cả Hứa Hoán cũng biết?” Cơn giận của Lục Tiệm Hành sắp không kìm hãm được nữa, thế nhưng lượng thông tin quá lớn, để tiện cho việc phân tích, anh không thể không mở mục ghi chú trên điện thoại di động ra để ghi lại cuộc nói chuyện này. Ghi lại xong xuôi, anh mới tiếp tục thẩm vấn, “Cậu thành thật khai báo đi.”
Trần Thái khai báo thành thật, “Tôi cũng không biết mà, chắc là vừa khéo.”
Lục Tiệm Hành giận dữ: “Lúc nào rồi mà cậu còn định lừa tôi? Sao lại cứ khéo như vậy, cậu vừa lên lầu mà người của toàn thế giới này đều trông thấy? Tôi còn cố ý dặn thư ký đưa cậu đi bằng thang bộ cơ mà.”
Trần Thái khóc không ra nước mắt: “Cũng bởi vì đi cầu thang bộ đó! Vốn dĩ tôi và họ đi cùng thang máy, tôi vừa đi thì họ chỉ cần quay đầu lại là thấy, như vậy ai cũng biết còn gì.”
“Hứa Hoán cũng chờ thang máy?”
“Hứa Hoán làm sao lại thấy tôi cũng không có hỏi!” Trần Thái nói tiếp, “Sau khi tôi ra khỏi phòng anh hắn mới gọi điện cho tôi, nói nhìn thấy tôi.”
“Giả dối, cậu lại tiếp tục dối trá, ” Lục Tiệm Hành đứng lên, chống hông qua lại đi, “Coi cậu trí trá chưa kìa, ý cậu là Hứa Hoán quen cậu đấy hả?”
“Quen mà, ” Trần Thái liếc anh một cái, nhỏ giọng nói, “Hắn chính là bạn trai cũ của tôi.”
Lục Tiệm Hành: “???”
Trần Thái nghĩ là anh quên rồi, nên vừa xấu hổ vừa nhắc nhở, “Chính là cái tên mà tôi nói trym bé đó.”
Chuyện Hứa Hoán bị người ta mắng là trym bé Lục Tiệm Hành đương nhiên biết. Trước hôm tới khu phim trường một ngày, anh dẫn mấy người đi uống trà. Tất cả mới vừa ngồi xuống không lâu, liền nghe thấy có người thì thầm nói chuyện bên ngoài.
Bởi vì bên trong bên ngoài chỉ cách nhau một cái rèm trúc, cho nên anh có thể nhìn thấy mơ hồ dáng vẻ của người kia: Đang ôm túi, gác một đùi lên ghế tựa ngoài hành lang, bởi vì người này hướng mặt ra ngoài hồ nước cho nên chỉ lộ ra phần sau gáy, mái tóc ánh màu dưới ánh mặt trời.
Lục Tiệm Hành lúc đó cũng không tiện đuổi đối phương đi, đành nhẫn nại chờ y tán gẫu cho xong. Nào ngờ chưa nói được mấy câu, tên kia liền bắt đầu giở trò.
Lục Tiệm Hành: “…”
Anh nhớ tên đó rất suồng sã, nói được vài câu lại cười ha ha ha, rất thô thiển…
Trần Thái thấy anh quay đầu nhìn mình chằm chằm, cũng không biết có vấn đề chỗ nào, cúi đầu sờ mũi sờ mắt.
“… Chính là cậu.” Lục Tiệm Hành nói sâu xa, “Cái tên mắng người hôm đó ở quán trà.”
Trần Thái: “?!” Y ngạc nhiên ngẩng đầu, hơi liếc mắt liền thấy được chuỗi tràng hạt trên cổ tay Lục Tiệm Hành.
Lần này thì hay rồi, không cần giả bộ nữa.
“Là tôi.” Trần Thái thừa nhận, “Nhưng mà chỉ có mấy người biết chuyện này mà thôi. Cho nên Lục tổng à, lần ở khu phim trường thật sự chỉ là tình cờ.”
Lục Tiệm Hành không lên tiếng, chỉ cười lạnh.
Anh mới không thèm tin mấy lời xằng bậy của tên này, hai người mới gặp mặt được mấy lần, mỗi lần gặp y lại thay đổi một bộ dạng khác. Lần thứ nhất y nói mình là thanh niên cứng phú quý bất năng dâm, lần thứ hai lại là phụ nam(1) trung trinh không đổi vì tình yêu, lần này là dựa hơi mình để giả danh lừa bịp, nếu không phải bị người bóc mẽ thì anh vẫn luôn chẳng hay biết gì đây.
Ai mà biết câu nào của y là thật câu nào là giả, rốt cuộc là có thể dâm hay không thể dâm(2)?
Ánh sáng ở đại sảnh tầng một của công ty hơi yếu, Lục Tiệm Hành trái lo phải nghĩ, cảm thấy thế này thì không được, nơi này không phải chỗ để nói chuyện. Dù sao tiệc gia đình anh cũng không tham gia, chi bằng cứ đưa người về đã rồi chậm rãi tra hỏi.
Mặt khác, thanh danh của mình quan trọng hơn, đường đường là đại tổng tài của Thiên Di, đánh chết cũng không thể để người khác coi mình là kẻ thông dâm. Chuyện này phải giải quyết cho gọn ghẽ.
Chiếc xe lăn bánh trở về, lần này Trần Thái về nhà cùng tổng tài đã hết sức quen cửa quen nẻo.
Thảm trải sàn ở phòng khách đã thay đổi, ghế sô pha cũng được giặt sạch, hương trà thoang thoảng khắp phòng, chỉ có điều bầu không khí giữa hai người không được tốt mà thôi.
Lục Tiệm Hành vừa đưa người vào phòng khách đã lập tức bắt đầu vặn hỏi: “Sao cậu lại muốn làm hỏng thanh danh của tôi?”
“Lục tổng là do tôi sai rồi…” Trần Thái không dám giở trò bịp bợm nữa, lập tức thành thật nhận sai: “Tôi không nên ham mê hư vinh, hôm ấy lúc làm việc tôi sợ bọn họ không đáp ứng cho nên mới cáo mượn oai hùm ra oai một chút, về sau bọn họ hỏi lại tôi đều không phủ nhận.”
Lục Tiệm Hành nghĩ thầm cậu cũng tìm đúng người lắm, dùng danh hiệu của tôi đương nhiên sẽ không có ai làm khó dễ cậu.
Nhưng đây không phải là trọng điểm.
Hơn nữa Lục Tiệm Hành càng không muốn bị xem là con giáp thứ 13, nhưng chuyện bây giờ đã đã xảy ra, truy cứu trách nhiệm có thể chậm rãi tiến hành, còn việc cấp bách là cứu vãn hình tượng của bản thân trước đã.
Anh đứng lên đi qua đi lại trong phòng, đi tới lui được một vòng, chợt hỏi Trần Thái: “Bọn họ biết cậu có bạn trai chưa?”
Trần Thái vội xua tay: “Tôi không có bạn trai.”
Lục Tiệm Hành giận dữ: “Cậu vẫn còn muốn gạt tôi!”
Trần Thái: “…”
“Không biết.” Trần Thái vẻ mặt đưa đám, “Không có bất kỳ người nào biết hết.”
Lục Tiệm Hành hừ một tiếng: “Không biết cũng không được, trên đời này không có bức tường nào mà gió không lọt qua được. Chuyện lần này hoàn toàn là lỗi của cậu hiểu không?”
Trần Thái gật đầu: “Hiểu.”
“Cho nên vấn đề này phải do chính cậu đi giải quyết!” Lục Tiệm Hành trịnh thượng ngồi lại ghế, “Giờ cho cậu năm phút để chia tay với người yêu của cậu.”
Trần Thái: “…”
Lục Tiệm Hành nói tiếp: “Tôi đường đường là một tổng tài, không thể đi làm tình nhân của người khác được. Nếu tin tức đã truyền ra ngoài, thì cậu phải lập tức chia tay với bạn trai, sau đó tôi chính là bạn trai chính quy của cậu.”
“Hả?”
Trần Thái trợn tròn mắt, y đã có bài học từ thất bại trước nên không dám tùy miệng đáp bậy đáp bạ, tiếp tục làm sáng tỏ, “Sếp à, tôi thật sự không có bạn trai mà.”
“Cậu vẫn còn không nỡ lòng bỏ hắn!” Lục Tiệm Hành không ngờ y cố chấp như vậy, chỉ tay cả giận nói, “Cậu có chia tay không hả! Cậu cho rằng tôi không biết gì hết đúng không?”
“Không phải…” Trần Thái cũng sợ, “Tôi chia, tôi chia tay liền đây.”
Y cầm lấy điện thoại di động đứng lên, nghĩ thầm giờ biết gọi cho ai đây, đờ mờ mình không có bạn trai mà, hay là ra ban công giả bộ gọi cho ai đó?
Nhưng đợi đến khi y ra đến ban công, Lục Tiệm Hành vậy mà cũng theo sát phía sau, trên mặt hiện rõ câu “Đừng hòng lừa gạt tôi”.
Trần Thái: “…”
Trần Thái lướt qua danh sách cuộc gọi, cuối cùng hít sâu một hơi, gọi cho bạn tốt Bebe — chính là cậu bạn phỉ nhổ Hứa Hoán cùng với y ở quán trà.
Bebe ngủ đến trưa mới tỉnh, lúc nhận điện thoại của Trần Thái rất bất ngờ, nhưng cũng hí ha hí hửng bấm nghe, lập tức hô to: “Thái Nhi của anh!”
Trần Thái nhìn lén Lục Tiệm Hành một cái, rồi khoa trương nói to: “Ừm anh yêu!”
“Ừ, anh đây.” Bebe hỏi, “Sao hôm nay lại nhớ tới anh, đồ vô tâm, có phải là không muốn mời anh đi ăn tôm hùm không hửm.”
Lục Tiệm Hành đang dán sát bên cạnh để nghe trộm, Trần Thái chột dạ không dám phóng đãng, tốc chiến tốc thắng nói: “Tôm hùm không thể đi ăn cùng anh nữa. Anh yêu, em có lỗi với anh…”
“Hửm?”
Trần Thái nói tiếp: “Em lén yêu đương vụng trộm với người khác sau lưng anh, là em có lỗi với anh, chúng ta… Chúng ta chia tay đi.”
“…” Bebe sửng sốt hai giây, rồi bắt đầu cười ha hả.
Lục Tiệm Hành nghe thấy thế hơi nhướng mày.
Trần Thái lập tức nói to: “Anh đừng như vậy! Hay là, anh muốn khóc thì cứ khóc đi, được không?”
“Mi có bệnh à Trần Thái…” Bebe cười sắp ngất tới nơi, “Giọng điệu này của mi rất giống ai đó…” Hắn muốn nói là Từ Tranh(3), nhất là hai chữ ‘được không’ kia, quả thực rất giống.
“Em biết, em là tên Trần Thế Mỹ(4)…” Trần Thái lập tức tiếp lời, y sắp diễn không nổi nữa, vội vàng nói, “Em cũng biết anh giờ đang rất đau lòng, nhưng anh nhất định phải kiềm chế bản thân! Đừng làm việc gì dại dột! Tất cả những chuyện này đều là lỗi của em, giờ nói chia tay, sau này chúng ta cũng đừng liên lạc với nhau nữa!”
Trần Thái nói một tràng dài, không để ý bản thân tự thấy buồn nôn nổi một lớp da gà, trước mặt Lục Tiệm Hành vội vàng kéo cái tên ‘BB’ vào danh sách đen.
Lục Tiệm Hành mắt sắc, hỏi: “Tại sao gọi là BB?”
“Đây là tên thân mật giữa chúng tôi, ” Trần Thái nói, “BB chính là baby, bảo bối đó.”
Lục Tiệm Hành tin ngay, nghĩ thầm tuổi cả bó rồi còn lắm trò.
Trần Thái hỏi: “Lục tổng, tiếp theo thế nào?” Tổng tài trở thành bạn trai của mình? Thế chẳng phải là một cọc chuyện tốt?
“Vừa nãy cậu không thấy sao, sau này tôi chính là bạn trai của cậu. Đương nhiên là bạn trai trên danh nghĩa thôi.” Lục Tiệm Hành nói, “Về sau bất kể là ai, hỏi bất cứ lúc nào, cậu đều phải khôi phục trạng thái độc thân trước khi lên giường với tôi. Nếu có lỡ bị người khác bóc mẽ khi đó cậu đã có người yêu thì cậu cũng nhất định phải lập tức làm sáng tỏ đó là vấn đề của cậu, cậu là một tên tra nam, cậu lừa gạt tôi, tôi không hề biết những chuyện này.”
Trần Thái: “…” Được rồi nghĩ quá nhiều rồi, quả nhiên không phải chuyện tốt.
Lục Tiệm Hành lại nói: “Nghĩa vụ cơ bản nhất của cậu là giữ gìn thanh danh của tôi không để bị tổn hại hai lần, cậu phải vô tình hay cố ý tiết lộ chuyện này với những người trước đó đã biết. Hiểu không?”
“Hiểu rồi, ” Trần Thái gật đầu nói: “Tôi sẽ mau chóng để những người biết chuyện đều biết tôi là tên đàn ông cặn bã. Còn ngài là một đóa bạch liên thanh khiết vô ngần.”
“Cậu chửi tôi đấy à?” Lục Tiệm Hành trợn mắt nhìn y với vẻ khó có thể tin, “Cậu coi tôi là thằng ngốc sao! Hoa sen không phải là chỉ có cái bản mặt sạch sẽ thôi sao, còn gốc thì chìm dưới bùn nhão nhoét!”
“Ở trong bùn là ngó sen, ” Trần Thái nhỏ giọng giải thích, “Đâu có nói anh là ngó sen.”
Lục Tiệm Hành: “…”
Trần Thái lập tức xin lỗi đầy khuất phục: “Lục tổng tôi sai rồi, tôi không nên đùa bỡn khôn vặt, để anh nhìn ra.” Y phát hiện con người Lục Tiệm Hành rất dễ giận, nhưng cũng rất thích được xin lỗi, chỉ cần sự tình không quá nghiêm trọng, lúc xin lỗi thành khẩn chút thì anh ta cũng sẽ không gây khó dễ.
Quả nhiên, Lục Tiệm Hành liếc y một cái, rồi lại ngồi xuống ghế sô pha.
Hai người đạt thành hợp tác bước đầu, Trần Thái thấy anh liên tục phải mở miệng nói, rất có tâm đi rót cốc nước ấm lại.
Lục Tiệm Hành giờ mới phát giác mình khát thật, sắc mặt tốt hơn một chút.
Trần Thái ngồi xuống đối diện, nhân cơ hội hỏi: “Vậy Lục tổng, tôi phải làm tra nam tới khi nào?”
Lục Tiệm Hành xoa mi tâm, suy tư nói: “Tôi phải suy tính một chút. Từ lần thứ nhất đến bây giờ, tính ra vẫn chưa tới hai tháng. Chia tay quá nhanh sẽ khiến người khác nghĩ tôi là người lãnh khốc vô tình. Cho nên chờ thêm một hồi, khoảng một quý là ổn.”
Trần Thái nghĩ thầm nói thế thì thà không nói còn hơn, ba tháng và hai tháng có gì khác nhau à. Thế nhưng hiện tại y đang bị đuối lý, không thể tùy ý phát biểu bình luận, vì vậy đáp ứng luôn, chẳng hề có ý cò kè mặc cả.
Hai người cứ như vậy thương lượng xong, cùng phác họa ra một kịch bản như sau — nam chính của kịch bản, anh bạn Trần Tra Nam, có một người bạn trai. Hai người chia tay sau một lần cãi nhau, Trần Tra Nam đúng dịp này lại gặp tổng tài, kết quả nhất kiến chung tình, bị lợi ích làm mê muội, vì vậy trăm phương ngàn kế nghĩ cách để tạo ra những cuộc gặp tình cờ. Còn tổng tài vốn là người tâm địa thiện lương nên lập tức tin là thật, qua lại với y ba tháng, sau cùng dùng chính đôi mắt tinh tường của mình để nhận ra bộ mặt thật của người này, đau lòng nói lời chia tay.
Trần Thái không nhịn được chửi thầm, tuy rằng lần này mình đúng là bị đuối lý, thế nhưng cái tên Lục Tiệm Hành này cũng quá tự luyến đi, sao chuyện tốt gì cũng là của anh ta thế? Mình vừa bị nhất kiến chung tình làm nổi bật sức quyến rũ của bản thân anh ta, còn vừa bị lợi ích làm mê muội để chứng minh năng lực của anh ta… Cuối cùng chia tay còn không quên khoe khoang thêm một lần nữa, nếu sớm có đôi mắt tinh tường, sao ngay từ đầu không nhận ra âm mưu của tên tra nam này đi hả…
Nhưng mà mắng thế thôi chứ y cũng không dám nói ra, dù sao giờ mình cũng không có quyền lên tiếng, tổng tài vui vẻ là được rồi.
Lục Tiệm Hành sửa chữa xong xuôi kịch bản, liền chỉ huy: “Chuyện này giờ chỉ là công bố cục bộ, tạm thời vẫn chưa có người nào muốn phỏng vấn, cho nên chúng ta không nên rêu rao. Nhưng với những người biết chuyện, đặc biệt là người thân bạn bè của cậu thì cần phải rõ rằng giờ tôi chẳng hay biết gì, chuyện này cậu tự lo đi.”
Trần Thái nói: “Được, tôi đi làm.”
Lục Tiệm Hành thở dài, lại nói: “Cậu có weibo không?”
Trần Thái có một cái weibo, dùng để để ý thông tin ngành nghề và động thái của fan hâm mộ.
Lục Tiệm Hành nói tiếp: “Làm việc gì cũng phải chu toàn, người thời nay rất hay bắt bẻ. Để ngừa ngộ nhỡ, từ giờ cậu thỉnh thoảng phải show ít ân ái trên weibo, thể hiện là mình đang yêu đương cuồng nhiệt. Đặc biệt là phải ám chỉ bạn trai hiện tại của cậu vừa có tiền lại vừa đẹp trai, đối xử với cậu cực kỳ tốt, cậu mỗi ngày đều rất hạnh phúc rất đắc ý.” Anh nói xong dừng một chút, ám chỉ Trần Thái: “Lần sau tôi sẽ kêu thư ký đổi xe tới đón, lúc cậu chụp ảnh có thể để lộ một chút vô-lăng phía sau.”
Trần Thái: “…”
“Còn nữa những status từ ba tháng trước phải sửa lại chút, ” Lục Tiệm Hành nói, “Cậu chọn ra vài cái để sửa, nội dung phải đau khổ một chút chán chường một chút, cách mấy ngày đăng một trạng thái ám chỉ chia tay. Không cần quá rõ ràng, có ý đó là được rồi, người dùng mạng rất giỏi suy đoán, có thể rõ ràng được nghĩa bóng.”
“…” Người dùng mạng ai thèm đi suy đoán cái này hả
Trần Thái hoàn toàn bội phục. Kịch bản của vị này quá phong phú, còn phải yêu cầu khoe tiền khoe xe nữa.
Lục Tiệm Hành yêu cầu diễn trò thì phải diễn cho tới, y đành phải phối hợp, lấy điện thoại di động ra lướt về khoảng thời gian trước. Bởi vì bạn bè trên weibo đều là người quen và người nhà, cho nên bảng tin của y bình thường rất nghiêm túc.
Ba tháng trước quả thật có dòng trạng thái hơi chán chường, Trần Thái liếc nhìn, là đăng khi y không tìm được người giúp đỡ. Lúc đó y biết được thông tin về đoàn làm phim của bộ “Đại Giang Sơn”, muốn tìm người để hỏi thăm cách liên lạc với phó đạo diễn, hỏi qua một lượt không ít người nhưng chẳng ai giúp được. Sau đó y hết cách mới phải gọi cho Hứa Hoán.
Hứa Hoán tuy rằng không tình nguyện, nhưng vẫn cho, Trần Thái lúc đó cúp điện thoại xong thấy mặt rất rát, càng nghĩ càng thấy uất ức cho bản thân.
Cho nên mới đăng dòng trạng thái: “Tôi gắng vượt qua mây đen, ngoài trời quang đãng nhưng trong lòng lại là một màn mưa mù.”
Đến giờ đã qua hai tháng, Vương Thành Quân đã vào đoàn phim, Hoắc Binh cũng do người khác dẫn dắt. Sau này nếu như mình có thể dẫn được mấy gương mặt mới có tiềm lực, có lẽ cũng có thể làm ra được chút thành tựu gì đó. Nhưng giờ lại thay đổi sếp mới, không biết môi trường và tương lai ở công ty mới thế nào, có đáng tin hay không.
Sếp mới thấy y thất thần, vươn người qua nhìn, tỏ vẻ rất vui vẻ: “Đây không phải là có sẵn rồi sao? Không cần sửa lại nữa.”
Trần Thái một tay bịt điện thoại vội vã lướt xuống tiếp, nói: “Tôi vẫn nên sửa lại chút, sửa mấy cái nữa, phía sau còn một status.”
Lục Tiệm Hành không nghe theo, cứng nhắc yêu cầu: “Cái ban nãy thời gian rất thích hợp, cậu chia sẻ lại đi. Nói là… ‘Ừ, cảm ơn tình yêu đích thực đã thổi bay mây mù trong lòng tôi’.”
Trần Thái: “…”
Lục Tiệm Hành nói xong tự mình cũng thấy nghe không hay cho lắm, câu trước đó của người ta còn có gieo vần đó.
Anh sờ mũi, thúc giục Trần Thái: “Tự cậu nghĩ đi, nghĩ ra câu nào hay ho chút.”
Trần Thái bất đắc dĩ chia sẻ rồi sửa lại chút, nói: “Cứ nói cảm ơn anh là được mà.”
“Quá qua loa, làm sao thể hiện sự khác biệt được?” Lục Tiệm Hành rất không vui, đếm đếm, “Không chỉ kém hơn rất nhiều về số chữ, mà chấm phẩy cũng thiếu mất hai cái, vừa nhìn là biết không có tâm.”
“…” Trần Thái cạn lời, xóa ba chữ ‘cảm ơn anh’ đi lại đánh ra một loạt chữ khác, đăng xong giơ lên cho Lục Tiệm Hành xem.
— “Anh là mây đen che trên đỉnh đầu tôi, khiến bầu trời của tôi chìm trong âm u. Còn anh ấy là trứng vịt muối của tôi, vừa nhiều dầu lại vừa ngậy thơm(5).”
Lục Tiệm Hành nhìn xong, vô cùng hài lòng.
Bỗng hơi đói bụng, sự việc nguy cấp tạm thời đã được giải quyết. Anh kêu Trần Thái order vài món bên ngoài, còn mình thì bắt đầu nghiên cứu đống kịch bản và tài liệu.
Trần Thái dùng khóe mắt liếc qua, hơi chút lo âu. Vốn dĩ lần này bị sụp hố bất ngờ, trong lòng y hận muốn chết tay đạo diễn kia. Nhưng nghĩ kĩ lại thì, rất nhiều chuyện có thể hiểu thông hơn chút — Lục Tiệm Hành đối với rất nhiều người quả thực chính là cọng rơm cứu mạng. Đạo diễn kia không biết đã thỉnh cầu bao nhiêu người mới tìm ra được cách này, một người đã ngoài năm mươi tuổi, còn phải ăn nói khép nép đứng ngồi không yên trước mặt Lục Tiệm Hành, có khi chỉ thiếu điều quỳ xuống cầu xin.
Y bỗng thấy hơi tội nghiệp lạ lùng.
Nhưng trong cái nghề này có quá nhiều người đáng thương, biên kịch không được nhận tiền, kịch bản hay bán không được; diễn viên không được đóng phim; người đại diện không kiếm được tài nguyên… Người có thể ngồi trên chóp đỉnh của kim tự tháp quá ít, kịch bản điện ảnh nghệ thuật như thế lại rất khó kiếm tiền, bản thân Lục Tiệm Hành chẳng phải kẻ ngốc, làm sao có thể dễ dàng bỏ tiền cho ông ta.
“Lục tổng, ” Trần Thái không nhịn được nói: “Phía đạo diễn Trần, hay là tôi đi từ chối nhé.”
“Không cần, ” Lục Tiệm Hành bỗng nghiêm túc: “Giờ cậu là người của tôi rồi, thể diện lần đầu tiên của cậu sao tôi có thể bỏ mặc.
———————
Chú thích:
(1) Phụ nam: Bình thường thì là phụ nữ, nhưng ở đây nói Trần Thái nên thành “phụ nam” =))
(2) “Dâm” ở chỗ này trong câu “phú quý bất năng dâm”.
(3) Từ Tranh: Diễn viên nam TQ, từng nổi tiếng với vai Trư Bát Giới.
(4) Trần Thế Mỹ: Là một nhân vật trong kinh kịch dân gian của Trung Hoa được truyền tụng gắn với giai thoại xử án của Bao Công. Trần Thế Mỹ xuất thân bần hàn nhưng học giỏi và đỗ trạng nguyên rồi kết hôn với công chúa nhà Tống trở thành phò mã. Nhưng thực chất, hắn bội tình, phản bội vợ con cũ của mình ở quê để theo vinh hoa phú quý.
(5) Đoạn ví anh Lục với trứng vịt muối là một câu khen được sử dụng rất rộng rãi trong ngôn ngữ nói của người TQ, hàm ý là khen người ta vừa tốt vừa giàu có.