Khi thư ký của Lục Tiệm Hành đưa Trần Thái đi lên, đúng lúc Hứa Hoán có việc nên ra ngoài, bởi vậy đã nhìn thấy rất rõ ràng.
Trong lòng anh ta giật nảy cả mình, nghĩ thầm Trần Thái vậy mà lại quen được cả Lục Tiệm Hành? Hai người bọn họ có quan hệ gì? Chẳng trách hôm đó lúc Trần Thái chửi mình Lục Tiệm Hành lại mang vẻ mặt như vậy, đây chẳng lẽ là Lục Tiệm Hành ngầm đồng ý với y? Việc này anh ta nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra manh mối nào, cũng không biết hỏi thăm ở đâu, cho nên vẫn luôn mở cửa ra quan sát cẩn thận, đợi đến khi thấy Trần Thái đeo túi xách rời đi, anh ta mới thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm may mà không phải tới qua đêm.
Trần Thái từ chối gặp anh ta cũng không phải là quá bất ngờ, con người y chính là như vậy, khi còn yêu đương mặn nồng đến tim gan phổi cũng sẵn sàng móc ra cho anh, nhưng nếu đã trở mặt thì cũng có thể ngay lập tức nói không gặp là không gặp, không hề quyến luyến tình cũ gì hết. Nhìn thì có vẻ y là một người rất ấm áp, nhưng thực chất lại vô cùng cứng rắn.
Tin nhắn mới nhất gửi đi cũng không thấy hồi đáp, Hứa Hoán đợi một lát, biết sẽ chẳng đợi được trả lời, đành phải đứng dậy ra ngoài, đi ăn cơm với mấy người đạo diễn.
Trần Thái quả nhiên chẳng hề quan tâm xem anh ta hiểu lầm ra sao, y tìm một khách sạn khác ở lại, trước tiên liên lạc với Vương Thành Quân, căn dặn cậu ta đúng giờ giao ghi chép hằng ngày, chú tâm học kịch bản, lại gửi tin nhắn riêng cho FC của Mộng Viên, xem có ai có thể đến thăm phim trường được không. Quà tặng diễn viên chính y đã chọn xong, đều là mấy thứ như khăn quàng cổ hàng hiệu, nến thơm, gối dựa và băng bịp mắt… căn cứ vào sở thích mỗi người mà tặng, chủ yếu là cho nam nữ chính. Chờ đến khi làm xong hết những việc này, còn chưa kịp viết lại kế hoạch công việc, y liền nhận được tin nhắn của Hoắc Binh.
Hoắc Binh hỏi: “Anh Trần, gần đây không có kịch bản hay ho nào sao? Em đang rảnh tay rảnh chân quá.”
Tháng trước Trần Thái mới vừa nhận được thông tin của một đoàn phim, thấy kịch bản không tồi nên đưa cho Hoắc Binh. Nhưng Hoắc Binh lại chê thành viên tổ sản xuất của người ta nhỏ bé, từ chối ngay không chút suy nghĩ. Tháng này cậu ta lại thúc giục, Trần Thái cũng hết cách rồi, đành trả lời: “Gần đây không có.”
Hoắc Binh rất không vui: “Anh Trần không thể quá bất công như thế, sao Vương Thành Quân cứ suôn sẻ như vậy chứ, còn được làm nam thứ ba trong phim của đạo diễn Vương Kỳ. Từ ngày em theo anh vẫn chưa từng được nhận kịch bản nào ngon nghẻ đấy.”
Sau một lát thấy Trần Thái không trả lời, lại hỏi: “Vai của Vương Thành Quân là quân nhân phải không? Tại sao cậu ta được mà em không được?”
Tuy rằng đã sớm căn dặn Vương Thành Quân phải bảo mật, thế nhưng con người Hoắc Binh từ trước đến giờ rất nhiều chiêu trò, không biết thám thính được tin tức từ đâu. Giờ cậu ra đã hỏi vậy, Trần Thái cũng không thể giả ngu, liền trực tiếp nói: “Thành Quân là được đạo diễn vừa ý. Vốn chỉ định đi thử một vai nho nhỏ. Nếu như những kịch bản tôi tìm cho cậu không xoi mói, có lẽ sớm đã có kỳ ngộ như thế.”
Câu này nói có vẻ không quá khách khí, Hoắc Binh chắc là tự ái, cũng không trả lời lại.
Trần Thái vốn cũng định tìm hiểu thông tin đoàn phim gần đây cho cậu ta, nhưng lần này nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy bản thân không có cách nào xử lý sự việc một cách công tâm, liền gọi điện thoại cho sếp tổng trong công ty, hi vọng có thể thay người đại diện cho Hoắc Binh.
Sếp tổng của y tên là Tôn Ngọc Mậu, cho nên ngày xưa lúc đăng ký tên công ty mới lấy hài âm là Ngư Miêu(1). Đương nhiên đối với cái tên này, sếp của y còn có một cách giải thích khác, chính là hi vọng người trong công ty có thể nhớ tới câu chuyện “Tiểu Miêu Điếu Ngư“(2) trong sách giáo khoa hồi tiểu học, để làm việc gì cũng đừng bao giờ chân trong chân ngoài không chuyên tâm.
Lần này Trần Thái gọi tới nói rõ ý kiến, Tôn Ngọc Mậu cũng vẫn dùng lời giải thích kia.
“Nghệ sĩ cậu mang không phải chỉ có hai người à, sao mà còn không mang được?” Tôn tổng nói, “Làm việc đừng nên chân trong chân ngoài, cậu cứ đào tạo thêm đi, Hoắc Binh cũng không kém đâu.”
Trần Thái bất đắc dĩ, biết đến việc này không dễ xử lí, chỉ đành nói rõ: “Không phải tôi không muốn đào tạo cậu ta, mà hiển nhiên nghiệp vụ và năng lực của tôi không xứng với cậu ta. Kịch bản tôi tìm đến cậu ta đều không thích, kiểu cậu ta thích tôi cũng không tìm được. Hơn nữa cậu ta và Vương Thành Quân cùng một loại hình, ở trong tay tôi khẳng định có xung đột, chi bằng tách bọn họ ra.”
Tôn Ngọc Mậu do dự không quyết định, Trần Thái đã nhắc đến việc này nhiều lần, nhưng hiện người đại diện có khả năng trong công ty không nhiều, chuyển Hoắc Binh cho người khác càng không làm nên trò trống gì.
“Nếu như cậu ta không nghe lời thì cậu cứ tùy ý xử lý, gạt cậu ta sang một bên, ” Tôn Ngọc Mậu nói, “Công ty giờ đang có kế hoạch cải tổ, phương diện nhân sự sẽ có biến động, trước hết cứ như vậy đã, nếu như thực sự không được thì cứ tạm chờ thêm hai tháng, đến lúc đó sẽ thống nhất sắp xếp lại.”
Trần Thái không thể không đáp ứng. Cúp điện thoại, nghĩ cũng không thể thật sự thờ ơ với Hoắc Binh, đành phải ghi nhớ thông tin về đoàn phim mới trong group chat, rồi lại lần lượt liên hệ với từng người hỏi xem bên họ có thiếu nam diễn viên hay không.
Mấy tháng nay mặc dù có thông tin về nhiều đoàn phim, thế nhưng thích hợp với Hoắc Binh thật sự là không có. Trần Thái vẫn luôn để ý suốt hai ngày, nhưng cũng không tìm được bộ phim nào khả quan. Đợi đến thứ sáu là ngày xin nghỉ của Mộng Viên, y đưa Mộng Viên tới khách sạn, cô cũng cằn nhằn vài câu.
“Còn không phải là nổi đình nổi đám gì đâu đấy, còn kén chọn kịch bản, tật xấu gì chứ? Kịch bản kia đều do anh vất vả tìm được, cũng không phải tự động tìm tới cửa, cậu ta cũng biết điều quá nhở.” Mộng Viên đang mặc một chiếc váy đỏ rực, chân đi giày cao gót 7 phân, trông cứ như chuẩn bị đi thảm đỏ.
Trần Thái biết cô nàng này lúc xỉa xói người khác đều không suy nghĩ, cũng không tám nhảm với cô, cười hỏi: “Không phải hôm nay cô đi nói chuyện chia tay sao?”
Mộng Viên lườm: “Đúng vậy, thì làm sao?”
“Trang điểm quá đậm.” Trần Thái nói, “Mà lối ăn mặc này của cô cũng không khơi dậy được ý muốn bảo vệ của đàn ông, trông có vẻ định chiến đấu thì đúng hơn.”
Mộng Viên chép miệng cười, “Thì tôi cần chính là hiệu quả này mà. Đàn ông đều là lũ người xấu xa, anh mà càng yếu đuối thì hắn ta càng đắc ý. Hôm nay tôi tói nói chuyện đàng hoàng trước đã, nói không xong thì giải tán luôn. Thần thái phải hơn người ngay từ đầu, đến lúc đó dù có thua người ta cũng không thua trận.”
Trần Thái nghe vậy cũng giật mình, cảnh giác nói: “Cô muốn làm gì thế? Thời điểm quan trọng này cũng đừng gây ra scandal gì đấy.”
Mộng Viên hừ một tiếng không nói lời nào.
Trần Thái không yên lòng, suy nghĩ một chút rồi nói: “Không được, tôi phải đi cùng cô. Hai người hẹn gặp ở đâu?”
Mộng Viên cũng không từ chối, nói ra địa chỉ. Cùng là một trong những khách sạn tốt nhất của khu vực phim trường, nhà hàng ở đó còn có nhiều món rất nổi tiếng.
“Đi theo thì tùy anh, nhưng mà anh phải chuẩn bị tâm lý trước cho thật tốt nha.” Mộng Viên liếc y một cái, cười bí ẩn, “Anh ta rất nổi tiếng đấy.”
———————–
Chú thích:
(1) Tên của Tôn Ngọc Mậu là |sūn yù mào|, hài âm với hai chữ Ngư Miêu |yú māo|.
(2) Tiểu miêu điếu ngư (Mèo con câu cá): Câu chuyện thiếu nhi của TQ.
Nội dung: Mèo mẹ và mèo con cùng ra bờ sông câu cá. Có một con chuồn chuồn bay tới, mèo con nhìn thấy liền buông cần câu xuống chạy đuổi theo chuồn chuồn. Nhưng chuồn chuồn đã bay đi rồi, mèo con không bắt được, hay tay trống không quay về bờ sông. Mèo con bấy giờ mới thấy, mèo mẹ đã câu được một con cá thật to rồi.
Một con bướm sặc sỡ lại bay tới. Mèo con trông thấy, lại đặt cần câu xuống và chạy đuổi theo. Bươm bướm bay mất, mèo con vẫn không bắt được, một lần nữa mang theo hai tay trống không quay lại bờ sông. Mèo con trông thấy, mèo mẹ lại câu được một con cá lớn nữa.
Mèo con nói: “Tức quá đi, tại sao một con cá nhỏ con cũng không câu được vậy ạ?”
Mèo mẹ nhìn mèo con rồi nói: “Câu cá thì phải tập trung, đừng có do dự chần chừ không yên như con. Lúc thì đuổi chuồn chuồn, lúc thì bắt bươm bướm, vậy sao có thể câu được cá?”
Mèo con nghe mèo mẹ nói xong, liền chuyên tâm ngồi câu cá.
Một con chuồn chuồn khác lại bay tới, rồi lại có thêm một con bướm xinh đẹp, nhưng mèo con chẳng hề để ý nữa. Chẳng mấy chốc, mèo con cũng câu được một chú cá lớn.
Hết chương 09.
——————–
Quàoo, mọi người đoán người yêu của Mộng nữ hịp sẽ là ai???
À mà tiện thể nói cái này, Mộng Viên tuy độc mồm độc miệng, nhưng thực chất tính tình cũng không phải quá tồi tệ. Ít nhất bà chị này luôn biết có ân phải báo ân. Chỉ có điều tính tình phổi bò ruột ngựa quá nên hay bị mất lòng người khác, Trần Thái cũng hiểu điều này nên nếu có thể giúp đều sẽ giúp và còn rất quan tâm đến sự nghiệp của cô, ít nhất trên phương diện làm người đại diện, y luôn tận chức tận trách.
Dù không chịu sự quản lý trực tiếp của Trần Thái, nhưng Mộng Viên sau này vẫn còn xuất hiện khá nhiều và còn được Trần Thái gián tiếp nâng đỡ không ít. Sau vụ xin nghỉ ở mấy chương hiện tại này, Mộng Viên tuy không nói nhưng trong lòng thật sự cảm kích Trần Thái và cũng nể phục anh không ít.
Và sở dĩ Mộng Viên có thể thẳng thắn và tùy hứng như vậy trước mặt Trần Thái, mình đoán có lẽ do bà chị tìm thấy “mùi” đồng loại ở Trần Thái hay sao ý, cả hai đều đanh đá xéo sắc vc luôn, chương trước còn nói “một núi *xéo sắc* không thể có hai hổ” mà =)))))))))) Nói dài vậy là để mọi người đừng vội ác cảm với bả nháaaaa.