Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Ngu Côn Sơn mang theo ba vạn quân đến huyện Trùng Dương diệt phỉ, thiệt hại một vạn quân, nhưng khi về lại mở rộng thêm đến bốn năm vạn quân nữa.
Các sư đoàn trưởng ai cũng nghĩ thầm: Cả năm đi diệt phỉ, đuổi tận giết tuyệt như không đội trời chung, vậy mà chạm mặt cái băng cướp này một cái thì sáp nhập ngay tắp lự, rốt cuộc Tư Lệnh bị sao vậy?
Chỉ có Du Đĩnh trầm lặng không nói câu nào.
Cậu suy xét lại các tình huống, thật sự phẫn nộ.
Ngu Tư Lệnh đã bị người khác giở trò đồi bại! Dấu răng kia làm cậu không thể tưởng tượng nổi.
Vương Râu là cái gì? Chỉ là một tên tướng cướp thô lỗ cục súc, Ngu Tư Lệnh làm sao mà coi trọng gã cho được.
Nhất định là do tên khốn này to gan làm trò đồi bại!
Sát khí trong mắt Du Đĩnh chợt lóe lên, sờ lấy bao súng theo bản năng, nhưng khi ngón tay chạm vào cò súng kim loại lạnh lẽo, cậu bỗng khựng lại.
Chuyện này Ngu Tư Lệnh vẫn chưa hay biết gì, nếu biết được, với tính tình của Tư lệnh, chỉ sợ sẽ gây nên một màn sóng to gió lớn.
Vương Râu chết không toàn thây, Độc Lập Đoàn dù hai ba vạn quân thật sự cũng không thành vấn đề lớn, chỉ sợ trước khi chết tên Vương Râu chó cùng rứt giậu nói linh tinh bôi nhọ Ngu Tư lệnh!
Du Đĩnh càng nghĩ, ánh mắt càng lạnh lẽo, cảm xúc mãnh liệt không thể bọc phát từ hành động, đành phải toát ra từ đôi mắt, nên trong mắt cậu càng ngày càng lạnh lẽo u ám, dọa phó quan đứng bên cạnh sợ chết khiếp.
Sau một lúc suy tính thiệt hơn, cậu đành buông ra một câu chửi tục, bỏ tay khỏi bao súng, tiếp tục cưỡi ngựa đi, phảng phất như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Trên đường đi, Ngu Côn Sơn nhận được rất nhiều lời phàn nàn.
Thì ra Độc Lập đoàn của Vương Râu rong chơi bên ngoài một năm, chiêu mộ rất nhiều bọn đầu hàng phản động bổ sung vào lực lượng.
Chúng đều là những tên cướp xấu xa, mặc dù đã mặc quân phục nhưng vẫn ngứa tay muốn ngựa quen đường cũ.
Gã ngồi nhơn nhơn bên này, các đoàn trưởng các bên kia tức đến gân cổ nổi vồng, tại sao cũng cùng một tên Cứu quốc quân mà đám thổ phỉ kia có thể ngang nhiên trộm cướp, còn chúng ta làm như thế thì lại vi phạm kỷ luật quân đội, chỉ có thể đứng nhìn? Thế là từng phong từng phong báo cáo khiếu nại lần lượt chuyển thẳng đến Ngu Tư lệnh.
Từ khi Vương Râu thừa nước đục thả câu giúp Ngu Côn Sơn “đổ mồ hôi”, mấy ngày nay gã không gặp được y nữa, lòng vừa đau vừa ngứa như mèo cào, muốn lấy cớ giải thích chuyện này để gặp mặt.
Ngu Côn Sơn thật sự phiền não.
Chỉ vừa nhìn hai chữ Vương Xuyên hiện trên giấy trắng mực đen là đã cảm giác như có mấy cái gai đâm vào da thịt khiến y cảm thấy khó chịu rồi chứ đừng nói chi là nhìn mặt người thật.
Y phát giận lên bảo Tiểu Tôn ra dặn lính vệ binh không cho gã vào.
Bị đuổi đi mấy lần, Vương Xuyên quyết định xuống tay làm càn hơn, nghĩ thầm bươi cho to chuyện một chút, y hẳn sẽ đến tìm gã tính sổ thôi.
Nhưng không ngờ Ngu Côn Sơn vẫn quyết tâm đuổi gã ra ngoài, ném đống khiếu nại vào sọt rác, hoàn toàn phớt lờ.
Các trung đoàn trưởng không còn biết làm thế nào, đành trơ mắt nhìn bọn cướp lộng hành, thầm than: vậy mà thiên hạ toàn bảo quân bổ sung và chỉ huy như mẹ ghẻ con chồng.
Chỗ nào đúng đâu, còn cưng hơn cả mẹ ruột!
Sau hơn nửa tháng đầy chuyện lớn chuyện nhỏ cuối cùng cũng trở về tỉnh.
Ngu Côn sơn vừa bước vào phòng, chưa kịp ngồi ấm chỗ, Thôi Tham mưu trưởng đã bước vào, vẻ mặt trịnh trọng: “Tổng tọa, ngài đã về rồi!”
Ngu Côn Sơn đứng dậy vỗ vai hắn, từ tốn nói: “Thư giãn nào học sâm.
Có ta ở đây, còn sợ chuyện gì xảy ra nữa.”
Thôi Thượng Như được y nói trúng chỗ băn khoăn, thở phào nhẹ nhõm một hơi, nói: “Trung ương ra thông báo, bổ nhiệm chủ tịch tỉnh tiếp quản công việc của chính phủ.
Ba ngày trước người đó đã đến, nói muốn diện kiến tổng tọa.
Hắn ta vẫn đang dò hỏi tin tức của ngài.”
Ngu Côn Sơn nhướng mày: “Ha, tài sản này của ta mà cũng bị người khác thòm thèm à? Nói tiếp quản thì tiếp quản.
Khinh thường Ngu Côn Sơn này quá rồi!” Y chế nhạo, phủi cổ tay áo không dính một hạt bụi nào.
“Không cần chờ hắn ta tìm đến cửa.
Ta đích thân đến tìm— tên hắn là gì?”
“Ngô Càn Kha.”
Ngu Côn Sơn nói vậy nhưng cũng không vội vàng đi ngay.
Đầu tiên y điều một trung đoàn phong tỏa cả tòa nhà tỉnh bộ, không cho ai được phép ra vào.
Súng vác vai đạn lên nòng đứng cả một ngày khiến người bên trong kinh hoàng, đến tối mới cùng với Cảnh vệ binh hùng hổ xông vào đi thẳng đến văn phòng chủ tịch.
Cánh cửa bị đạp văng ra, bóng người đang đi tới đi lui trước cửa sổ đột nhiên quay lại, đối mặt với một đống họng súng đen ngòm đang chĩa vào mình.
Sau vài giây cả kinh, hắn chỉ tay vào binh lính gầm lên: “Các anh là người ở sư đoàn nào? Các anh muốn làm gì đây? Tôi là chủ tịch tỉnh do trung ương bổ nhiệm.
Nếu làm thế này là các anh đang tuyên chiến với chính phủ và đất nước! Các anh muốn phản động sau lưng Ngu Tư lệnh sao, hay muốn đập tan tương lai của Cứu quốc quân với tội danh “nghịch phỉ”? Về báo cáo với trưởng quan của các anh, lập tức rút quân ngay.
Tôi sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra, chờ Ngu Tư lệnh về nói sau!”
“Chủ tịch Ngô cũng lớn giọng thật!”
Các Cảnh vệ binh bước sang một bên, Ngu Tư lệnh vừa bị hắn lôi ra làm khiên chắn chắp hai tay sau lưng bước ra, ngạo nghễ nhìn người trước mặt, không hiểu sao cảm thấy có hơi quen thuộc.
Chủ tịch Ngô cũng đang nhìn Ngu Côn Sơn – hay gọi đúng là quan sát.
Hắn dò xét từ đầu đến chân y, khóe miệng chậm rãi nở một nụ cười: “Vẫn không thể so sánh được với tác phong của Chấn Ngọc cậu.”
Ngu Côn Sơn ngẩn người một lúc vì chợt được gọi bằng biệt danh đã không nghe thấy suốt nhiều năm, đôi mắt chợt sáng bừng, thốt lên: “Anh Mạnh, đã lâu không gặp, cũng hơn mười năm rồi!”
“Đúng vậy, đã mười ba năm! Xem ra cậu vẫn chưa hoàn toàn quên đàn anh cũ cùng trường tôi đây.”
Cả hai cùng tiến lên bắt tay nhau nhiệt tình, miệng hỏi han ân ần, trông rất thân thiết.
Tình hình thay đổi quá nhanh khiến cảnh vệ binh xung quanh ngây người ra.
Ngu Côn Sơn cười nói: “Lâu năm không gặp, anh Mạnh trông đầy đặn hẳn ra.
Nhìn gương mặt hồng nào này, hẳn là đường làm quan rộng mở lắm đây.”
Chủ tịch Ngô cũng cười: “Cậu cứ nói đùa.
Muốn nói rộng mở hẳn phải là Chấn Ngọc cậu mới đúng.
Còn trẻ mà đã nắm giữ một đội hùng binh thống trị cả tỉnh.
Tôi do dự mất mấy ngày mới miễn cưỡng nhận lệnh cấp trên, lo lắng đề phòng đến đây đưa tin đấy.”
“Anh Mạnh cứ khách sáo.
Người lo lắng phải là tôi mới đúng.
Người ta chỉ hay nói cây to đón gió, Cứu quốc quân chỉ là một cây non cây nhỏ, làm sao có thể đứng vững trước gió táp mưa sa của phía trên được.”
“Chấn Ngọc quá khiêm tốn rồi.
Tận ở Nam Kinh tôi vẫn có thể nghe nói về chiến tích của quân đội cậu.
Trận trên Dương Khúc đó, cả quân đội Quan Đông bị xóa sổ toàn bộ, quả là đại thắng! Thậm chí đích thân chủ tịch ủy ban đã ra lệnh trao tặng quân hàm thượng tướng lục quân cho cậu đấy.
Tôi có mang huân chương đến này.” Chủ tịch Ngô hào hứng đi tới bàn làm việc lật tung ngăn kéo, suýt nữa va vào họng súng.
Ngu Côn Sơn giống như giờ mới chợt nhận ra, nhanh chóng xua tay: “Tất cả lui ra chờ ta bên ngoài.” Rồi quay đầu cười với chủ tịch Ngô: “Là hiểu lầm thôi, anh Mạnh, thật ngại quá.”
Chủ tịch Ngô nói nửa đùa nửa thật: “Cũng may, Chấn Ngọc nhớ đến bạn cũ, nếu không vị chủ tịch trên danh nghĩa tôi đây sẽ ăn nhiều đau khổ vô cùng.”
“Sao lại nói như vậy?” Ngu Côn Sơn mặt không đổi sắc cười ha ha.
“Nói đến cùng vẫn là do anh Mạnh sơ sẩy, sửa lại tên mà không thông báo cho anh em một tiếng.”
Chủ nhiệm Ngô hơi ngượng ngùng, “Mấy năm trước gặp một vị đại sư, đại sư nói nói tên không hay, có tướng thất bại nên phải đổi lại.”
Có đổi tên gì thì tướng số cũng thế thôi.
Ngu Côn Sơn nhủ thầm trong bụng như thế, nhưng ngoài mặt vẫn nói: “Sửa lại rất hay, Càn trong càn khôn, Kha giống Mạnh Kha, rất đại khí.” Dừng một chút y lại nói tiếp, “Anh em ta đã lâu không gặp nhau, nhiều chuyện để ôn lại quá.
Tối nay 6 giờ quân đội tôi có tổ chức yến tiệc ở Duyệt Tiên Lâu.
Anh Mạnh nể mặt tôi nhất định phải đến đấy.”
“Chắc chắn, chắc chắn rồi.” Chủ tịch Ngô gật đầu liên tục.
Sau khi rời khỏi đại viện tỉnh bộ, Ngu Côn Sơn đem toàn bộ quân lính bao vây ra về.
Phó quan Phương Kim Thủy không cam lòng, lẩm bẩm bên cạnh: “Tổng tọa, cứ rút quân đi như vậy thôi sao, không cho hắn đòn phủ đầu à? Nếu hắn không biết thức thời tự cho là mình đang chiếm ưu thế thì sao?”
Ngu Côn Sơn giật mạnh những ngón tay đeo găng trắng của mình, thản nhiên đáp: “Chính phủ trung ương ra bài người quen, cho thấy họ vẫn mang tâm lý thoải mái và muốn hợp tác với chúng ta.
Ta nghĩ chuyện không đơn giản chỉ là đến đây đưa huân chương khen thưởng, tạm thời án binh bất động quan sát thêm.
Ngô Càn Kha là một người thông minh, biết cách đánh giá tình hình.
Chỉ cần không vươn tay vượt qua ranh giới, chúng ta vẫn là bạn cũ cùng trường.”
Phó quan Phương lập tức hiểu ra, “Tôi hiểu rồi, chúng ta cho hắn ăn nhậu tơi bời, khách sáo với hắn, để hắn làm ông chủ đúng không? Ngài đừng lo, tiệc tùng là sở trường của tôi.”
Ngu Côn Sơn từ khóe mắt liếc hắn một cái, “Sai! Ta mới là ông chủ.”
Bữa tiệc trên danh nghĩa đón gió ôn chuyện kéo dài đến tận mười giờ đêm, cả chủ và khách đều uống rất vui vẻ.
Rượu ngấm vào người đến mặt đỏ ửng, chủ nhiệm Ngô ứa nước mắt nhớ lại chuyện mối tình đầu của hắn viết thư tỏ tình cho Ngu Côn Sơn, còn Ngu Côn Sơn xúc động kể lại chuyện Chủ tịch Ngô từng sao chép bài tập luận văn của y.
Hai người trò chuyện rất tình cảm, bỏ lại tất cả thuộc hạ cùng bước vào phòng riêng đóng cửa lại, không biết làm gì trong đó, nửa giờ sau mới đi ra, ai về nhà nấy.
Ngu Côn Sơn liêu xiêu lên xe, vừa nghiêng người đã ngã xuống nệm ghế.
Du Đĩnh ngồi bên cạnh nhanh chóng bắt được, ôm y lên người.
Ngu Côn Sơn nằm nghiêng, đầu gối lên đùi cậu thoải mái, nhắm mắt ngâm nga trong cổ họng, đột nhiên nhẹ giọng nói: “Nam Kinh muốn chúng ta sáp nhập.”
Du Đĩnh hơi giật mình, tưởng y chỉ say rượu nói chuyện phiếm, cẩn thận ngẫm lại mới phát hiện hình như đang nói chuyện quan trọng.
“Ba tỉnh miền Đông thất thủ, quân Nhật tiến rất nhanh.
Chính quyền trung ương không chịu nổi nên muốn đoàn kết các phe quân phiệt để chống lại … Chức vụ là Tổng tư lệnh kiêm Giám đốc Văn phòng Bình định, tên chỉ định là Quân đoàn 37 … Cậu nghĩ có nên đồng ý không?”
Du Đĩnh thấy vấn đề này quá lớn, thật sự rất khó trả lời ngay.
Ngu Côn Sơn vẫn đang say rượu hỏi: “Này cậu trả lời ta đi chứ!” Du Đĩnh vuốt lưng y, tránh né nhẹ giọng nói: “Tổng tọa đang say, có chuyện gì ngày mai rồi bàn bạc.”
“Ta không say, ta rất tỉnh táo.” Ngu Côn Sơn lầm bầm, “Ta dùng người khác làm dao, cũng thành con dao của người khác… Cá lớn nuốt cá bé… Đời này luôn là thế, mẹ nó… “
Du Đĩnh nghe y lẩm bẩm câu có câu không một mình chợt buồn bực không giải thích được, cậu cúi người áp vào vào má Ngu Côn Sơn, nhỏ giọng thì thầm: “Ngủ đi, đừng nghĩ gì cả, chỉ cần ngủ ngon một giấc.”
Như thể được một lời ru nhẹ nhàng dỗ dành, Ngu Côn Sơn bình tĩnh lại, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Du Đĩnh ôm y bất động, cho đến khi xe dừng lại, mới cẩn thận dịch người.
Ngu Côn Sơn thực sự đã rất say, ngủ sâu bất thường.
Du Đĩnh không định đánh thức y, cũng không để lính cần vụ lo liệu, tự mình bế y vào nhà đặt lên giường, lại tự tay cởi áo khoác, đắp chăn cho y.
Cậu ngồi bên giường im lặng quan sát một lúc rồi mới lặng lẽ bước ra phòng.
“Thưa ngài, tôi đưa ngài về nhà bây giờ nhé?” Người lái xe hỏi.
Du Đĩnh nói: “Không, tôi sẽ ở lại chỗ phó quan.” Cậu nhìn lên bầu trời sao thưa thớt và mờ mịt, hít một hơi thật sâu trong làn gió đêm lạnh lẽo, “Ngày mai tổng tọa thức dậy, Bộ Tư lệnh sẽ có một cuộc họp quan trọng.”.
Danh Sách Chương: