Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Thượng Hải, bệnh viện Nhân Tế.
Bác sĩ trưởng khoa nội Lâm Nhạc thu vào ống soi thanh quản, nhìn người thanh niên đẹp trai mặc âu phục giày da trước mặt, vẻ mặt lộ vẻ nghiêm túc.
Trước đó một người bạn làm việc trong cơ quan trước đây gọi điện cho ông ta ám chỉ rằng người này có lý lịch, bảo ông cẩn thận chú tâm điều trị hơn.
Nhưng vấn đề là đây không còn là chuyện mà ông có thể giải quyết được nữa.
Ông xem qua hồ sơ bệnh án của hai bệnh viện kia, không quá hy vọng hỏi: “Điều trị ở bệnh viện khác hai tháng anh có thấy khá hơn không?”
Người bệnh lắc đầu, người đàn ông đi cùng chợt xen vào: “Khá hơn thì chạy đến đây làm gì?”
Lâm Nhạc cảm thấy người này lớn tiếng, ăn nói không lịch sự, thực sự rất thô lỗ, không vui nâng kính lên, nhìn thoáng qua, rồi lại quay đầu đi chỗ khác như không nghe thấy, lặng lẽ xếp gã vào mục binh lính càn quấy và giang hồ các đảng, không thể chọc vào.
“Ngài Ngu, là như thế này.
Tôi đã đọc những phương án điều trị này, thấy không có vấn đề gì.” Lâm Nhạc cẩn thận lựa lời, “Anh bị bạch sản.
Do lâu ngày không chữa trị hiệu quả nên đã chuyển biến nghiêm trọng.
Từ mặt cắt bệnh lý, các tế bào tại đây bị đột biến và phân chia, có nguy cơ bị… ung thư ”.
Ông dừng lại nhìn hai người họ – người đang đứng có vẻ không hiểu lắm, mặt như lọt vào màn sương mù; khuôn mặt bệnh nhân lại bình tĩnh và lạnh lùng, y hất hàm về phía ông, giọng điệu trịch thượng: “Tiếp tục.”
Lâm Nhạc thở dài, hy vọng hai tên bất lịch sự như nhau này mau chóng rời đi, quyết định dứt khoát: “Bệnh của anh chúng tôi không chắc có thuốc chữa, không riêng gì chúng tôi, tôi sợ tất cả bệnh viện ở Thượng Hải đều không thể chữa khỏi.
Tôi đề nghị anh ra nước ngoài điều trị, chẳng hạn như Bệnh viện Đại học Y Fukuoka ở Nhật Bản, ở đó có rất nhiều nghiên cứu về các trường hợp cấp cứu cổ họng.”
“Là nơi quân y Thái Tướng chết vì bệnh cổ họng đúng không?” Người bên kia ngắt lời ông ta, lạnh lùng nói.
Người đàn ông đi cùng y sửng sốt, lập tức gân cổ gào với Lâm Nhạc: “Hả? Ông dám đề nghị loại bệnh viện hỏng bét này?!”
Lâm Nhạc bóp chặt bút, bị hai kẻ chẳng phân biệt được đâu là người tốt kia chọc đến sắp ói ra máu, khó chịu nói yếu ớt: “Vậy thì đi Anh…”
Trở lại khách sạn đã khoảng bốn giờ chiều, Ngu Côn Sơn cởi áo khoác, khoác lên mắc áo sau cửa, bấm chuông phục vụ gọi một ấm trà nóng lên.
Trong lúc ngồi trên sô pha đợi trà, y tiện tay cầm một điếu thuốc ngoại từ hộp thuốc lá trên bàn, lục tung tìm mấy lần cũng không thấy bật lửa.
Y thường uống một chút rượu, nhưng thuốc lá, dù là thuốc lá ngoại hay nội, y cũng rất ít khi đụng đến, giờ vì tâm trạng không vui nên mới hoài niệm vị cay nồng của thuốc lá và rượu.
Ngu Côn Sơn không thể ngờ, chẳng phải chỉ là vấn đề nhỏ ở cổ họng thôi sao, mấy năm nay vẫn tốt, sao có thể tiến triển đến giai đoạn nghiêm trọng đến cần phải ra nước ngoài chữa bệnh như vậy?
Viễn độ trùng dương, đến một đất nước hoàn toàn xa lạ, không biết liệu trình điều trị sẽ kéo dài bao lâu, cũng không biết liệu cuối cùng có thể chữa khỏi hay không … Nhưng nếu không đi, nếu thật sự chịu chết sớm như Thái Tướng … Càng nghĩ tới y càng bực bội, ngậm điếu thuốc, cau mày khó chịu.
Vương Râu – bây giờ nên được gọi là Vương Xuyên – mặc dù gã luôn cảm thấy mình vừa là tướng cướp vừa là nhà binh, giờ hai danh tính đại đương gia và đoàn trưởng đều được rửa sạch, gã liền trở lại tên thật của mình.
Đi tới trước mặt Vu Côn Sơn, gã đánh diêm châm thuốc cho y, nhưng lúc y định chuẩn bị hít một hơi thật sâu, gã dùng hai ngón tay rút điếu thuốc ra nhét vào miệng mình rồi nhanh chóng lui về phía sau.
“Hút thuốc hại cổ họng.
Em nên chờ uống trà đi.”
Ngu Côn Sơn bất mãn liếc mắt nhìn gã đàn ông đang đứng yên tựa vào bên cửa sổ, hàm răng trắng nhằn đầu lọc, vừa thả khói phì phèo vừa nhìn y như một cái rương châu báu, lông mày cùng khóe mắt tràn đầy ý cười.
Không biết vì sao, cơn giận cá chém thớt của y cũng được dập tắt.
Có chút ấm ức đứng dậy, Ngu Côn Sơn cởi cúc áo, đi về phía phòng tắm, “Ta đi tắm rửa, anh tìm giúp ta một bộ quần áo sạch sẽ.”
Vương Xuyên ném nửa điếu thuốc ra ngoài cửa sổ, ánh mắt sáng ngời bước theo sau: “Ta kỳ lưng cho em nhé?”
“Ta không có hứng thú đó!” Ngu Côn Sơn từ chối dứt khoát, đóng sầm cửa phòng tắm.
Vương Xuyên xoa xoa tay bên ngoài tấm cửa, “Em không có, ta có.” Gã bất mãn lẩm bẩm, xoay người đi vào tủ phòng ngủ lấy quần áo, “Vợ nhỏ nhà ta, ta muốn ngủ lúc nào thì ngủ, còn phải chờ phê chuẩn à?”
Lầm bầm vài câu phàn nàn xong, chẳng những không dập được lửa trong lòng mà lửa lại còn cháy to hơn, đốt đến bụng dưới cũng nóng làm gã đứng ngồi không yên.
Gã trở lại phòng khách, hút thêm hai điếu thuốc, nghe thấy tiếng gõ cửa bèn đưa quần áo qua.
Ngu Côn Sơn mở một khe cửa cầm quần áo vào.
Đó là một chiếc áo choàng tắm màu trắng của khách sạn.
Loại áo này cũng dễ mặc, chồng hai bên vạt áo trái phải lại rồi buộc một chiếc thắt lưng quanh eo, lúc bước đi gió có thể lùa vào từ bắp chân đến tận hông.
“Ta bảo anh lấy quần áo, anh đem cái này cho ta là sao?”
“Ta chỉ tìm thấy cái này thôi.
Cũng là quần áo mà?”
Mẹ nó tên khốn này, đầu óc toàn thứ bậy bạ gì đâu! Ngu Côn Sơn thầm mắng.
Y cũng không thể khỏa thân ra ngoài, đành miễn cưỡng phê duyệt áo choàng tắm.
Ngu Côn Sơn mở cửa, bước nhanh vào phòng ngủ tìm quần áo.
Vương Xuyên khoanh hai tay dựa lưng vào tường phòng ngủ, hung hăng nhìn chằm chằm vào vạt áo choàng tắm không kéo chặt lại được của Ngu Côn Sơn — hai đôi chân trắng nõn thoắt ẩn thoắt hiện khi y bước đi, những đường nét từ thắt lưng đến mắt cá chân trôi chảy như được ngòi bút vạch ra, làm thân dưới càng thêm mảnh mai.
Đôi chân trông có vẻ gầy nhưng khi chạm vào đều là da thịt, săn chắc, lúc câu lên hông gã lực siết thực sự khủng khiếp … Nhìn bóng lưng của Ngu Côn Sơn, từ đáy lòng đến đầu ngón tay gã đều ngứa ngáy, thật muốn luồn tay vào khe hở vạt áo kia, sung sướng sờ từ dưới lên trên rồi từ trên xuống dưới.
Ngu Côn Sơn lôi ra quần tây áo sơ mi từ trong tủ, đang định tìm một cái quần lót khác, sau lưng chợt cảm thấy một luồng nhiệt nóng rực, quay đầu cảnh cáo: “Ta đã nói hôm nay ta không có hứng thú, đừng có càn rỡ.”
Vương Xuyên nằm xuống mép giường: “Ta đâu có làm gì, chỉ ngồi im ở đây mà.
Em đi thay quần áo đi đừng quan tâm ta.”
Ngu Côn Sơn trắng bệch mặt nhìn gã, biết chỉ cần cái tên này nảy ra ý nghĩ bậy bạ thì câu nào phun ra cũng không tin tưởng được, liền cầm một đống quần áo bước nhanh ra ngoài.
Vương Xuyên mỉm cười nhìn y đi qua trước mặt, đột ngột duỗi chân ra, làm Ngu Côn Sơn lảo đảo, đồng thời móc ngón tay vào nút thắt đai lưng áo, toại nguyện đè y xuống lồng ngực.
Ngu Côn Sơn dùng đầu cùi chỏ đánh gã một cái: “Cút đi! Ta đang không vui, đừng ép ta trở mặt!”
Vương Xuyên một tay ghìm chặt eo y, tay kia lần mò từ mắt cá chân lên, cuối cùng tát một cái thật to lên bờ mông trắng nõn căng tròn, khô khốc mút mát vành tai y: “Đừng nóng mà.
Ta chỉ muốn làm em vui vẻ lại thôi.
Chịch một cú thoải mái sẽ cảm thấy tốt hơn nhiều đó.”
Ngu Côn Sơn bị sờ soạng, toàn thân run lên, máu từ trong tim dồn lên đầu, muốn chửi to nhưng lại không nói nổi bèn tức giận cắn gã một cái thật mạnh.
Một tiếng hét.
Vương Xuyên bật dậy khỏi ga giường nhăn nhúm, lột quần áo kiểm tra vết thương – dấu răng rướm máu trên vai và cổ, nhìn thôi đã thấy đau.
Gã cởi áo ấn vào vết thương, có chút khó chịu: “Thật đấy à? Thảo nào nói vợ trẻ đừng nên chiều chuộng quá, cần dạy dỗ thì phải dạy dỗ!”
“Mẹ kiếp, anh còn muốn dạy ta à?” Ngu Côn Sơn tức giận, vô thức sờ soạng thắt lưng, lại không bắt được gì.
Bây giờ di chuyển toàn ngồi xe, không thể dùng roi ngựa nữa, lại không có vũ khí trong tay, điều này khiến y đột nhiên cảm thấy không thể thích ứng với cuộc sống xa rời binh mã, càng trở nên cáu kỉnh hơn, duỗi tay với đến chiếc gối lớn trên đầu giường.
Vương Xuyên biết y quanh năm suốt tháng giấu súng lục dưới gối, vội vàng đem tay cầm súng hạ xuống, “Đã rửa tay gác kiếm rồi sao còn cầm súng nữa? Ta chỉ nói thế thôi mà có bao giờ dám động vào một cọng tóc nào của em đâu … Coi như ta miệng ăn mắm ăn muối đi được không? “
Ngu Côn Sơn giãy dụa vài cái, nhưng không tránh ra mà hung hăng trừng mắt nhìn gã: “Cho dù rửa tay gác kiếm ta cũng phải là cấp trên của anh!”
Vương Xuyên dỗ dành theo suy nghĩ của y: “Đúng vậy đúng vậy, em là tướng quân, là tư lệnh, chữa khỏi bệnh trở về, binh quyền đều là của em hết mà?”
Ngu Côn Sơn im lặng, thật lâu sau mới thở dài nói: “Ta không nghĩ tới chuyện này.”
“Ta hiểu.” Vương Xuyên lật người lại, để Ngu Côn Sơn nằm trên ngực mình, vuốt vuốt lưng y, “Đừng sợ, trời có sập cũng còn ta ở đây.”
“Ta không sợ!” Ngu Côn Sơn lập tức phản bác lại, “Ta chỉ muốn suy nghĩ thật kỹ.”
“Chỉ tới Anh thôi mà?” Vương Xuyên lại tát một phát nữa vào mông y, “Yên tâm đi, có ta bên cạnh sẽ không có chuyện gì đâu.”
Ngu Côn Sơn hừ mũi: “Chuyện này anh cũng dám hứa à? Nếu như bác sĩ thật sự không tốt thì sao?”
“Thì đến nước khác, chắc chắn sẽ có bệnh viện có thể chữa được mà.”
“Nếu không kịp đến ta đã chết thì sao.”
“Ta đến Diêm Vương đòi lại em!”
“Không đòi được thì sao?”
Vương Xuyên mỉm cười, “Vậy thì chúng ta làm đôi vợ chồng quỷ dưới âm phủ cũng hay mà.”
Ngu Côn Sơn suy nghĩ một chút, cảm thấy tâm trạng khá hơn.
Có tên chết dẫm đánh không chạy mắng không đi này luôn quấn lấy y, sống chết cũng chỉ cách một tầng mặt đất mà thôi.
Nghĩ đến đây y liền cảm thấy an tâm.
Sau đó mới nhận ra cuộc nói chuyện vừa rồi thật sự ngu ngốc, tuổi cả hai cộng lại cũng gần 70 mà nói chuyện cứ như một đôi mới lớn mười bảy mười tám, y đột nhiên ngượng ngùng căng da mặt: “Vớ vẩn! Thả tay ra ta đi thay quần áo!”
Vương Xuyên đưa tay lưu luyến nhào nặn cánh mông y, “Mới có năm giờ, còn hơn một tiếng nữa mới ăn cơm – hay mình làm một lần đi?”
“… Anh chỉ biết tới chuyện đó thôi à!” Ngu Côn Sơn mắng, nhưng không giãy dụa nữa..
Danh Sách Chương: