Chuyển ngữ : Andrew Pastel
Thông cáo của Cứu Quốc Quân rất nhanh đã được gửi đến trại Sư Đầu, Vương Râu trừng mắt hai chữ “Trưởng Đoàn” một lúc lâu, vẫn cảm thấy mình là người bị hại.
Ông đây không bao giờ buôn bán lỗ, có bao giờ chịu chấp nhận cái chức này đâu.
Vương Râu thật sự không ngờ rằng mình sẽ bị Ngu Côn Sơn giương súng lên đầu uy hiếp quyết định.
Thôi, “Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt”, gã ngẫm lại tình thế của mình, thấy quyết định như thế mình cũng được gọi là “tuấn kiệt”, nên cũng tự an ủi được đôi chút.
Trưởng Đoàn thì Trưởng Đoàn, sợ quái gì, trước mắt cứ tạm thế đi.
Gã vò tờ thông cáo thành viên tròn ném vào góc lều, bỗng sực nhớ ra một vấn đề hết sức nghiêm trọng.
Nếu là Trưởng Đoàn, thì phải nằm dưới trướng một sư đoàn, Cứu Quốc Quân có ba sư đoàn, Đại Sư trưởng gã chưa gặp qua, chả biết tròn méo thế nào, tư cách gì quản lý gã! Nhị Sư trưởng thì là Dư Đại Niên, đã thấy một lần, vừa đen vừa lùn, sao xứng làm chỉ huy.
Còn Ngu Côn Sơn, y thì không có gì để chê, nhưng mà gã là muốn nằm trên y mà, sao để y quản gã được.
Vương Râu vò đầu bứt tai suy nghĩ nữa ngày, cuối cùng cũng nảy ra một ý, “Đúng rồi, Độc lập Đoàn! Ông đây không được cái chức Sư trưởng, cũng phải được ngồi cùng mâm với Sư trưởng!”
Gã cao hứng gọi Trần Lương Nghĩa, nhờ viết hồi âm cho Tổng tư lệnh Điền, còn yêu cầu cho gã một tháng chuẩn bị.
Gã muốn đem vàng bạc của cải và đạn dược của băng cướp giấu đi sạch, không phải cái gì cũng nhập chung với Cứu Quốc Quân.
Vợ con các anh em trong băng phải được an cư lập nghiệp, nơi ở cố định, còn mấy giấy tờ cho vay nặng lãi, giục tụi nó đi đòi tiền nhanh luôn.
Vương Râu tính toán tới lui một hồi, cảm thấy không còn sót gì nữa, mới lớn giọng gọi thằng nhãi lâu la đi đưa tin xuống huyện Tử Bình.
Đang dương dương tự đắc, gã bỗng nghe vọng đến tiếng nói bát nháo của lâu la ngoài sân.
Vương Râu mặt mày sa sầm, bước ra ngoài cửa, đứng trên bậc thang chống nạnh quát: “Chúng bây làm cái gì mà ồn ào như gà bay chó sủa thế hả?”
Mấy chục tên thổ phỉ trong sân vội dạt ra làm hai, “Đại ca….”
Đám người tản ra, liền thấy giữa sân có một cô gái trẻ, áo tay lửng màu xanh, váy xếp ly đen dài, chân mang tất trắng, (*) mái tóc ngắn cắt chỉnh tề, đôi tay bị trói ngoặt ra phía sau, trên mặt đầy vẻ hoảng sợ và tuyệt vọng.
Vương Râu sửng sốt, “Con mẹ nó, sao có nữ sinh ở đây?”
(*) Đồng phục sinh viên thời dân quốc:
Quản lý trại đứng gần cô gái trả lời, “Lúc đi cướp ở Thiệu Ninh chúng ta có bắt cóc tống tiền vợ và thằng con của tên huyện trưởng í đại ca.
Lúc đi bắt thằng con thì trong phòng có nhỏ này, nó cố tình cản trở, giấu thằng nhóc đi, nên chúng em phải bắt trói lại, nhốt nó trong nhà đó, nhưng nó còn tìm đường chạy trốn nên tụi em phải khiêng nó lên xe luôn.”
Vương Râu bước xuống bậc thang đi đến trước mặt cô nữ sinh, không mấy thân thiện hỏi: “Cô lên vợ lẽ của lão huyện trưởng chưa hay còn là bồ nhí?”
Nữ sinh đỏ mặt, đột nhiên ngẩng đầu, dõng dạc trả lời, “Tôi là gia sư kèm riêng cho con trai nhà họ!”
Vương Râu cười rộ lên, khom lưng nhìn kỹ gương mặt cô nàng, “Ấy dà, cô gái nhỏ mà lá gan cũng lớn phết nhỉ.”
Quản lý trại lại nói, “Quốc có quốc pháp, trại có trại quy, nhỏ này giờ đã ở trong trại rồi, là thuộc quyền sở hữu của chúng ta…”
“Sở hữu con mẹ mày!” Một đội trưởng mắng, vết sẹo dài trên gương mặt hắn hằn lên vẻ dữ tợn, “Gái nhà lành mà muốn giở trò đồi bại.
Mẹ nó mày t*ng trùng xộc lên não rồi à?”
Cả đám thổ phỉ trong sân lại chia phe cãi nhau chí choé.
Vương Râu rút súng lục giắt bên eo ra, giơ lên trời bắn ba phát.
Sân trại lại yên ắng trở lại.
Vương Râu đen mặt, chĩa súng lướt qua đầu bọn đàn em, “Đứa nào động tay động chân vào nhỏ này rồi?”
“Dạ dạ một ngón tay cũng chưa động vào! Đại ca chưa lên tiếng, mấy anh em nào dám manh động.” Lưu Diêu Tử cười xòa, cố gắng làm dịu tình hình, “Là học sinh, tri thức lại trinh trắng, mà xem cũng đẹp mắt, hay Đại ca để đó “sử dụng” đi?”
“Mẹ!” Vương Râu tức giận mắng, “Ông đây không phải thằng hạ lưu! Nói tới trại quy, hồi đó ta đã ra quy củ, không chiếm đoạt tài sản công làm tư, không cướp của người nghèo, không hại người hiền lành.” lũ bọn bây quên hết rồi à? Còn dám xúi ta chèn ép gái nhà lành! Ta muốn ngủ với đàn bà, một là cưới vợ danh chính ngôn thuận, không thì đi lầu xanh, tuyệt đối không làm ô uế khuê nữ trong sạch!”
(còn khuê nam trong sạch thì ổng nhất định đè cho bằng được, công lý ở đâu =]]])
Mấy tên thổ phỉ bị mắng vuốt mặt không kịp, ngậm miệng im phăng phắc.
Quản lý trại quăng đầu lọc thuốc lá xuống đất, dí dí chân nói, “Đại ca, để em xử lý chuyện này cho.”
“Mày một ngày không thấy đổ máu là không ngủ ngon, xử lý cái gì, nếu không liên quan gì thì thả đi là được!” Vương Râu suốt ruột vẫy vẫy họng súng, sai người cởi trói cho cô gái.
Trần Lương Nghĩa nhìn cũng thấy tiếc, bước đến cạnh Vương Râu rì rầm, “Đại đương gia, cứ thả ra dễ dàng vậy thôi sao? Hay cứ để trong trại một thời gian, có khi nhỏ ưng đứa nào trong anh em mình thì sao?”
“Ưng cái đít!” Vương Râu cũng rì rầm mắng lại, “Dân có học thế này bọn hạ lưu như chúng ta làm gì có cửa.
Chưa kể, đàn bà con gái thì lo vun vén gia đình, ấm giường sinh em bé là được, học hành cái gì.
Để một sinh viên có học thức ở lại trại khéo nó kích động anh em cái gì thì sao? Đừng nói nữa, cứ tiến hành vậy đi!”
Trần Lương Nghĩa không lay chuyển được gã, chỉ biết thở dài, tiếc hùi hụi.
Vương Râu giắt lại khẩu súng lục lên eo, hỏi: “Cô biết cưỡi ngựa không?”
Nữ sinh xoa xoa cổ tay đã tím bầm, lắc lắc đầu, rồi lại liều mạng gật đầu.
“Thôi được rồi, đừng cố quá, thành quá cố bây giờ.” Vương Râu gọi người dẫn ngựa lại, một tay bế bổng cô gái nhỏ lên ngựa, rồi cũng leo lên theo, Gã biết bọn thủ hạ của gã toàn mấy thằng nhãi con như sói đói, nếu để bọn nó đưa đi chắc vừa đến sườn núi cô gái này đã bị bọn chúng ăn sạch sành sanh rồi, gã đành phải tự mình làm việc.
Bị một tên thổ phỉ ôm lên lưng ngựa, nữ sinh hoảng loạn giãy giụa.
Vương Râu ghìm lấy eo cô nói, “Giãy cái gì, té ngã gãy cổ ta không vớt cô lên đâu.”
Nghe thế cô gái mới không giãy nữa, lại cảm thấy tay Vương Râu chính trực chỉ ghìm lấy eo cô, không có sờ soạng gì, cơ thể cứng đờ mới thả lỏng được một chút.
Con ngựa lao xuống sườn núi vun vút, cô nhắm chặt mắt, cảm thấy như mình đang mọc cánh mà bay tung lên bầu trời vậy, sợ hãi trộn lẫn với hưng phấn khó hiểu.
Gió lạnh thổi phần phật quần áo trên người, cô vì lạnh mà co rúm lại, chợt cảm nhận được lồng ngực của tên phổ phỉ phía sau lưng mình, ấm nóng hôi hổi như một lò than mới.
Phía trước khe núi bỗng nổi lên một trận bụi mù, một chiếc trọng binh xiêu vẹo đi trước bảo vệ một chiếc xe jeep.
Phía sau là cả mấy đoàn bộ binh lẫn kị binh.
Vương Râu nheo mắt nhìn, tim bắt đầu đập loạn, y xuất hiện ở chỗ này, hẳn phải là có trận chiến.
Gã theo bản năng thắt chặt dây cương, xe jeep rất nhanh chạy đến gần, cửa kính xe hạ xuống, lộ ra Ngu Côn Sơn ngồi ở trong, miệng cười nhưng lòng không cười hỏi, “Tình cờ quá, đại đương gia đang mang phu nhân về thăm ba mẹ vợ à?”
Cái đầu Vương Râu mọi ngày lanh lẹ bỗng chốc ù ù cạc cạc, lắp bắp nói:, “Không, không phải, phu nhân gì, là nữ sinh thôi, ta đưa về thăm ba mẹ vợ… à không ba mẹ cô ta, là ở huyện thành….
ta…Con mẹ nó ông đây không có làm gì cả!”
Ngu Côn Sơn đã bắt đầu xem Trưởng đoàn tương lai Vương Râu là thuộc hạ của mình, nên sắc mặt cũng dễ chịu đi không ít, “Tốt quá rồi, là nữ sinh viên, ngươi cũng tinh mắt đó.
Cho nên nhanh chóng bỏ nghề thổ phỉ đi, phải sống cho tốt.”
Y càng ôn hoà, Vương Râu càng hoảng hốt, gã hoảng quá nên nói năng cũng lắp ba lắp bắp chẳng rõ ràng, “Đã nói là không phải vợ rồi mà! Khụ, ta lâu lâu mới được một lần thiện tâm tự nhiên lại thành hoạ…”
Gã quýnh lên, vội vã leo xuống ngựa, còn tiện tay túm cô sinh viên kéo xuống nhồi lên xe jeep, “Thôi ta mặc kệ, cậu giúp ta đưa cô ấy về huyện thành đi.” Vừa dứt lời gã tót lên ngựa chạy biến mất không ngoái lại nhìn lấy một cái.
Chạy được một quãng xa gã đột nhiên ghìm ngựa, lúc này mới thấy sai sai, cũng đâu phải đi ngoại tình hú hí với em nào bị vợ bắt quả tang đâu mà, sao lại hoảng hốt như thế!
Đi thêm một đoạn nữa, não gã lại tiếp tục phản ứng, “Ta vừa làm cái gì vậy trời, đưa con gái lên tận miệng hắn cho hắn ấm giường? Hắn ghét gái làng chơi, nhưng chắc chắn không ghét được nữ sinh… Con mẹ nó! Ta là đang làm mai cho hắn rồi còn gì!
Vương Râu bừng tỉnh, liên tục trách mắng bản thân, kéo cương ngựa quay đầu đuổi theo.
Phải lấy lại nữ sinh đó! Nếu tên họ Ngu luyến tiếc không cho thì bắn cô ta chết luôn!
Trong xe Ngu Côn Sơn tự nhiên có thêm một nữ sinh xinh đẹp, bị tên trùm thổ phỉ ngang ngược nhét vào, y ngoài ý muốn rất phiền não.
Lần này y dẫn mấy đoàn quân ngựa, là đi đánh Vệ Dân quân, sao có thể mang theo phụ nữ, mà để cô lại giữa đường thì cũng hơi tàn nhẫn.
Ngu Côn Sơn không biết làm sao, đành phải hỏi, “Cô gái tên gì, muốn đi đâu?”
Nữ sinh viên còn đang hoang mang, nhưng cô nhìn thấy bộ quân phục xanh ngọc thẳng thớm và phù hiệu vàng rực rỡ, đã đoán được đây có lẽ là một vị tướng cấp cao, trên mặt hiện lên chút hy vọng, “Tôi tên Diệp Tu Mạn, từ tỉnh thành đến tìm người quen, nghe nói anh ấy trong đội Tham mưu ở Cứu Quốc Quân, nhưng tôi không biết anh ấy đóng quân ở huyện nào.
À, anh ấy tên là Thôi Thượng Như!”
Ngu Côn Sơn nghe lạ tai, bèn hỏi Phương Kim Thủy
Phương Kim Thủy lắc đầu nói, “Các sư đoàn Tham mưu lên đến cả trăm người, sao tôi nhớ hết.”
Vành mắt nữ sinh lập tức ửng đỏ.
Ngu Côn Sơn bỗng dưng bị ném cho một củ khoai lang bỏng tay, ném không được không ném cũng không xong, đành gọi một vài lính cần vụ lại, nhờ họ đem nữ sinh về Tử Bình an trí trước, còn y tiếp tục dẫn đầu đoàn binh mã, mênh mông cuồn cuộn tiến vào trận báo thù huyết hận.
Đến khi Vương Râu phóng ngựa trở lại thì đoàn quân đã đi xa vài dặm rồi, gã tìm không thấy nữa, đành phải nhụt chí trở về trại.
Cách đánh của Sư trưởng Ngu Côn Sơn rất đặc sắc, y rất ít khi chiến bại, nhưng cũng là vì y không dễ dàng ra quân.
Y thích chiến thắng, không ưa thất bại, nên khi muốn đánh y luôn đánh giá đối thủ rất kỹ càng, từ quân số, trang bị vũ khí….
tính toán viết đầy các mặt giấy, đến khi xác suất thành công trên 70%, y mới chịu gật đầu ra quân.
Nếu cảm thấy không chắc chắn sẽ thắng, cho dù địch nằm ngay mí mắt y cũng sẽ giả vờ không nhìn thấy.
Theo cách nói của y thì là “biết người biết ta trăm trận trăm thắng”, còn thuộc hạ của y thì bảo là “bà già ăn trái hồng tươi” (*)
(*) “bà già ăn trái hồng tươi” (老太太吃柿子 拣软的捏) câu thành ngữ của Trung Quốc, bà già răng yếu nên chỉ muốn ăn trái hồng rất mềm, ám chỉ là những kẻ chỉ chọn những thứ vừa sức mình làm, không dám mạo hiểm, cố gắng.
Quy tắc này của y khiến không ít lần Tổng tư lệnh Điền Kỳ Thăng ôm đầu kêu trời, nhưng cũng lại bất đắc dĩ chấp nhận, vì xét theo nghĩa nào đó, y cũng là một tướng quân không để thua trận nào, và những trận đánh quan trọng y cũng không bao giờ lùi bước.
Lần này, Sư trưởng Ngu Côn Sơn cũng giữ vững phong cách thường ngày.
Y chọn một đơn vị đóng quân độc lập, vũ trang không quá mạnh của Vệ Quốc quân đánh lén, ngay khi địch vừa xác định vị trí thì chạy sang chỗ khác đánh xuống tiếp.
Đồng thời y cũng ra lệnh quân lính càn xuống hai huyện thành lính Vệ Dân quân vừa đóng, chưa được bảo vệ kỹ càng cướp sạch, điểm này thì học theo hệt bọn thổ phỉ trên núi của Vương Râu.
Đánh vài trận, các bộ bên Vệ Dân Quân đã nháo nhào đến gà chó không yên, còn bị hy sinh một tên Trưởng Đoàn, chính là tên đã cầm đầu đoàn quân đánh lén Ngu Côn Sơn ở núi Sư Đầu dạo trước.
Chờ quân cứu viện của Vệ Dân Quân chạy xuống thì Ngu Côn Sơn đã rút quân, mang chiến lợi phẩm cao chạy xa bay về huyện Lam Thủy.
Vệ Dân Quân muốn đánh sang thì vừa phải chạm trán cùng lúc cả hai sư đoàn của y và Dư Đại Niên, chưa kể đến bọn lính thổ phỉ trên núi vừa gia nhập Cứu Quốc Quân kia có thể xuống đánh lén bất kỳ lúc nào, vì sợ giáp công hai đầu, Vệ Dân Quân đành phải hậm hực lui binh.
Vệ Dân Quân vừa rút, Ngu Côn Sơn đã ráo hoảnh dẫn quân và toàn bộ chiến lợi phẩm rút về Tử Bình, một đồng xu cũng không muốn để lại cho Dư Đại Niên.
Dư Đại Niên giận tím người, biết thế hắn thà bị Tổng tư lệnh chửi mắng, nhất định đem quân ra chặn không cho Ngu Côn Sơn vào thành rồi!
Trong lúc Dư Đại Niên còn đang tìm thuốc chữa bệnh hối hận, Ngu Côn Sơn đã về đến Tử Bình, lấy một phần chiến lợi phẩm cướp được đem cho Tổng tư lệnh Điền Kỳ Thăng, còn súng ống đạn dược và vàng bạc chia đều cho các quân đoàn.
Ngu Côn Sơn đi một tháng mới trở về, trong huyện đã xảy ra chuyện chẳng ngờ tới.
Cái cô nữ sinh tên Diệp Tu Mạn được y phân phó đem về Tử Bình kia, bọn lính chẳng biết thực hư cô nàng có quan hệ gì với tướng quân của mình, bèn để cô ở tạm trong phủ của Ngu Côn Sơn, lại còn sợ cô trốn thoát, còn phái người trông chừng.
Vai ngày sau đó Cứu Quốc quân nổi lên một tin đồn, Tam sư trưởng Ngu Côn Sơn sắp lấy vợ!
Thế là y vừa về đến huyện đã bị gài vào một cục diện đáng xấu hổ, ai gặp y cũng nháo nhào lên hỏi “Chừng nào Sư trưởng cho chúng em uống rượu mừng?”.
Danh Sách Chương: