Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Chỉ huy của “đoàn tự phát kém cỏi” bị trói tay lại, không còn sức lực, bị Ngu Côn Sơn xềnh xệch kéo vào trong lều, thế mà vẫn miệng mồm “Không giết ta à, thế thì cởi trói đi hai ta nói chuyện? Thực ra muốn quy thuận cũng được, các người chỉ cần phát lương cho anh em… “
Ngu Côn Sơn giận dữ sôi trào, đẩy mạnh gã thêm lần nữa, muốn gầm lên thật to nhưng đáng tiếc âm lượng không hợp tác, chỉ nghe như đang thỏ thẻ: “Đồ khốn khiếp, cứ giả ngu tiếp đi!”
Đoàn trưởng bị đẩy đến ngồi bệt dưới đất, ngẩng đầu nhìn y: “Không phải chiêu hàng thì kéo bố vào đây làm gì?”
Ngu Côn Sơn siết chặt roi, muốn quất mạnh vào mặt gã nhưng cố nghiến răng kìm lại, “Vương Râu, rốt cuộc anh muốn gì!”
Gã ngẩn ra một lúc rồi cười cười, cảm thấy hơi khó hiểu, “Nếu ta nói muốn ra ngoài cậu có thả ta ra không?”
“Anh còn muốn đi sao?” Ngu Côn Sơn trầm mặt xuống, “Có gan thì lặp lại lần nữa xem.”
Có bị ngu đâu mà không đi! Đoàn trưởng không hiểu vì sao lòng như chấn động, đột ngột nuốt lại câu nói này không cho thoát khỏi miệng.
Gã suy nghĩ một lúc, cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng không thể biết được vấn đề ở đâu, giống như đang nhìn ai đó qua một lớp giấy cửa, không thể phá được, chỉ mơ hồ nhìn thấy bóng dáng, lại không rõ đó là ai.
Gã cố gắng hết sức ngẫm lại cuộc trò chuyện vừa rồi, cuối cùng bắt nhầm manh mối: “… cậu gọi ta là Vương Râu? Hai chúng ta quen nhau à?”
Ngu Côn Sơn hít một hơi, cúi xuống, dùng roi ngựa nâng cằm gã lên, hỏi gằn từng chữ: “Ta là ai?”
“Cậu? Tướng quân mặt trắng của quân đoàn 37.” Đoàn trưởng thờ ơ nó, nhưng mắt gã nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Ngu Côn Sơn – gương mặt gần trong gang tấc này có chân mày và đôi mắt đen tuyền, đôi môi hồng nổi bật trên nước da trắng như tuyết.
Gã nuốt nước bọt ừng ực, nhớ đến quả trứng luộc đã bóc vỏ, lại muốn vui vẻ véo lên gò má đó.
Đột nhiên gã lại cảm thấy hình như mình đã từng nhéo qua, không chỉ mặt mà cả làn da của Ngu Côn Sơn đều trắng nõn, mềm mại và mịn màng, sờ vào rất thích, rất sung sướng …
Vô số suy nghĩ vụt bay trong đầu, ma xui quỷ khiến gã thốt ra một câu: “Nhìn quen mắt nhưng nghe lạ tai”.
Ngu Côn Sơn lại nghe gã nhắc đến cái từ kia lần thứ hai, tức giận xen lẫn đau khổ làm y gần như muốn nổ tung lồng ngực.
Y giơ roi ngựa lên vút xuống, “Này thì quen mắt! Này thì lạ tai!”
Đoàn trưởng la oai oái, bật dậy khỏi mặt đất, cánh tay bị trói không chống cự được nên phải nhảy quanh lều để trốn đòn roi.
Ngu Côn Sơn đuổi theo gã, mỗi một cú vung roi dứt khoát y cảm thấy đau khổ tích tụ trong lồng ngực mình hai năm qua tiêu tan một chút, sau 20, 30 đòn, tay y mỏi dần, sức cũng cạn, nhưng vẫn mạnh miệng thở hổn hển nói: “Anh dừng lại cho ta!”
“Cậu bỏ roi xuống trước ông đây sẽ dừng lại.” Đoàn trưởng quay người lại, thở hồng hộc nói.
Ngu Côn Sơn giận dữ ném roi.
Chiếc roi như ám khí lao thẳng vào người gã.
Đoàn trưởng lo lắng né sang một bên, bất ngờ mất thăng bằng ngã xuống đất, đổ sập lên chiếc giường xếp dựng tạm bên cạnh.
Nhìn thấy gã ngã đập đầu vào chân giường sắt, Ngu Côn Sơn chợt cảm thấy hối hận.
Y bước vào trong đống hỗn độn kia đỡ gã lên, thấy gã đang cuộn mình ngửa cổ co quắp vì đau đớn.
Từ lúc gặp mặt gã đã giống như đầu óc có vấn đề, giờ bị ngã đập đầu nhỡ xảy ra chuyện thì sao! Ngu Côn Sơn luống cuống, nhanh chóng tháo dây trói, không dám tùy ý di chuyển gã, chỉ cúi xuống cẩn thận sờ soạng đầu, không thấy trầy da chảy máu nhưng trong lòng vẫn lo lắng: Nhỡ đâu tổn thương bên trong thì sao?
Càng nghĩ càng thấy xót, y định gọi bác sĩ quân y qua xem xét.
Nhưng khi đang đứng dậy thì bất ngờ có một bàn tay vụt qua rút nhanh khẩu súng trong bao da y đeo trên thắt lưng.
Ngu Côn Sơn thật sự sốc.
Đoàn trưởng cố chịu đựng cơn đau âm ỉ và âm thanh ong ong trong đầu, mở miệng cười: “Cậu cũng là Tướng quân rồi mà, sao lại khinh địch như thế.
Ta chỉ cần bắt cậu làm con tin, kiểu gì cũng trốn thoát được khỏi đây, đúng không?”
Lời này không lọt được vào tai Ngu Côn Sơn, y đang sững sờ nhìn xuống khẩu súng lục vừa bị rút từ thắt lưng y ra, đó là một khẩu Browning, thân súng nhỏ màu đen, trên tay cầm có khắc hai chữ Vương, Sơn và một vòng tròn – bây giờ súng nằm trong tay người khác, những chữ này hoàn toàn bị che khuất.
Chậm rãi ngẩng đầu lên, trên mặt Ngu Côn Sơn dường như phủ một tầng băng sương: “Anh chĩa súng vào ta – anh thực sự chĩa súng vào ta?!”
Y không la lên, cũng không kêu cứu, tay cầm súng của đoàn trưởng bất giác run rẩy, như giẫm phải mìn trong tuyết, trong lòng dấy lên cảm giác đau đớn và tê buốt.
Ngu Côn Sơn chỉ vào mũi hắn, bởi vì quá gần, đầu găng tay màu trắng gần như chạm lên mặt: “Anh được lắm, còn dám động ta! Có giỏi thì bắn ta đi! Hả! Bắn đi!”
Đoàn trưởng bị nói tới tấp đến ngây người.
Gã không định bắn thật.
Có hàng chục nghìn quân ở bên ngoài.
Bắn y có khác gì gã tự sát đâu, gã chỉ muốn giữ Ngu Côn Sơn trong tay làm con tin đổi lấy một chiếc ô tô, hoặc bét lắm cũng là một con ngựa, chạy thoát trước rồi tính.
Nhưng thấy Ngu Côn Sơn trách móc dồn dập gã chợt thừ người, đồng thời cũng lờ mờ nhớ lại hình như trước đây mình cũng từng bị người đàn ông này không kiêng dè chĩa súng vào trán, mà còn ở trước mặt rất nhiều người….
“Tại sao, không dám bắn à?” Ngu Côn Sơn tức giận không cho gã thời gian để nhớ, đoạt lại khẩu súng lục, “Vậy ngoan ngoãn trở về làm tù binh đi!
Y đứng dậy sải bước ra khỏi lều, ra lệnh cho lính canh: “Vào trói tên khốn này lại!”
Các phó quan và Tiểu Tôn đang thì thầm to nhỏ, thấy Ngu Côn Sơn bước ra họ đánh mắt nhìn nhau.
Phó quan Lý anh dũng nhận nhiệm vụ bước lên hỏi: “Quân tọa, đó là Vương Râu đúng không?”
Ngu Côn Sơn còn chưa nguôi cơn giận quay lại trừng mắt mắng, “Không!”
“Không ạ?” Phó quan Lý vò đầu bứt tóc, “Cảm giác thực sự giống, cũng không phải chỉ mình tôi thấy như thế…”
Ngu Côn Sơn vỗ vào gáy anh ta: “Mắt để ở dưới chân à? Kẻ địch bị bắt mà nhận làm người nhà sao?”
Phó quan Lý bị mắng vô duyên vô cớ, cảm thấy không cam lòng, còn muốn nói thêm vài câu, nhưng lại bị quan trên giao nhiệm vụ.
“Anh đi điều động một tiểu đoàn áp giải các tù nhân trở về.
Nếu nhà tù không đủ thì tìm một cái kho trống nhốt vào.
Còn tên trùm thổ phỉ này,” Ngu Côn Sơn dừng lại, “Phải bị giam giữ một mình, giám sát chặt chẽ không được để chạy thoát.
Ngoài ra, anh ở lại huyện Lệ Thủy trước chờ tin tức của ta.”
Phó quan Lý gật đầu: “Tôi sẽ làm ngay.”
Vừa đi được vài bước, Ngu Côn Sơn lại lên tiếng: “Chờ đã, về thành đi tìm bác sĩ Hứa cho ta.”
Phó quan Lý kỳ lạ nói: “Tôi không ốm đau sao đi tìm bác sĩ làm gì?”
“Anh không bệnh,” Ngu Côn Sơn quay đầu lại, nhìn thấy thị vệ đang đẩy gã thổ phỉ đã bị trói gô ra khỏi lều, vươn tay chỉ: “Anh ta là người bị bệnh.
Đi.
quay lại thành tìm bác sĩ điều trị não của cho anh ta! “
Phó quan Lý nhận lệnh trở về thành.
Ngu Côn Sơn đứng tại chỗ, hít thở sâu cái lạnh ẩm trên núi.
Cố gắng kìm nén cảm xúc tràn đầy, y ra lệnh cho toàn quân tiếp tục xuất phát, quay đầu lại nhìn thấy phó quan và Tiểu Tôn vẫn còn ngẩn người, y bước tới nói: “Chuyện này còn ai biết nữa?”
Phó quan Trần không hiểu: “Chuyện gì cơ ạ?”
Tiểu Tôn nhanh chóng nhảy số: “Chỉ có ba người chúng em thôi ạ.”
Ngu Côn Sơn khẽ gật đầu, rời đi sau khi để lại một câu: “Không được có người thứ tư.”
Trận chiến “nhất định phải chiếm được căn cứ hồng tặc” này diễn ra hơn nửa tháng, Du Đĩnh rõ ràng nhận thấy Ngu Tướng quân có điều gì đó không ổn – nếu như trận chiến trước là thái độ chống đối tiêu cực, thì lần này lại trở thành tâm lý nôn nóng và hay thất thần.
Sau khi kết thúc một cuộc họp quân sự, Du Đĩnh cố tình nán lại.
Khi tất cả mọi người đã giải tán, cậu ngập ngừng hỏi Ngu Côn Sơn đang ngơ ngác ngồi trên ghế, “Quân tọa, anh nghĩ trận này sẽ diễn ra như thế nào tiếp theo?”
Ngu Côn Sơn xoay xoay roi quấn quanh ngón tay, lơ đễnh đáp: “Đánh như thế nào nữa? Không phải chủ tịch đã chỉ thị “hành quân đến đâu, xây lô cốt đến đó”, sau đó ‘tầng tầng bao vây, từng bước tiến sát’ à, cứ làm như ông ta nói là được.”
Du Đĩnh vâng một tiếng, lại nói: “Đánh giá tình hình chiến sự từ nhiều nơi, chiến lược này thực sự rất hiệu quả.
Cứ theo đà này, chiến tranh hẳn là sắp kết thúc.”
Ngu Côn Sơn thở dài, “Ta cũng mong sớm kết thúc.
Người ta nói ‘Muốn kháng Nhật, phải diệt phỉ trước’, ta hy vọng quân đội Nhật sẽ trụ vững cho đến ngày bọn cướp bị diệt sạch!”
Du Đĩnh biết khúc mắc của y ở đâu, im lặng một lúc rồi quay đi: “Quân tọa gần đây không hề nghỉ ngơi.
Điều kiện ở đây quả thực quá tệ.
Đánh hạ Đăng Lâm xong tôi sẽ nhờ người tìm một ngôi nhà tốt làm trụ sở tạm thời.”
Ngu Côn Sơn bị động gật gật đầu, đột nhiên duỗi tay tự quất roi vào chân mình.
Trong không gian hẹp tiếng roi rất vang, y ngay lập tức đứng phắt lên như bị bỏng.
Du Đĩnh vội vàng bước tới đỡ, đưa tay xoa đùi: “Đau không?”
Ngu Côn Sơn thật sự đau, nhưng roi này cũng xua tan được sự thất thần và phiền muộn.
Y ném roi xuống bàn: “Ba ngày, trong ba ngày phải chiếm lấy Đăng Lâm! Sau đó ta muốn trở về Lệ Thủy.”
“Quân tọa về Lệ Thủy làm gì?” Du Đĩnh hỏi.
Ngu Côn Sơn mỉm cười, “Gặp một tên khốn nạn vô lương tâm.”
Phó quan Lý quay cuồng trong phòng như một con chó tự bắt lấy đuôi mình.
Mụ nội nó, anh ta phải ở lại nơi tồi tàn này bao lâu nữa đây! Anh ta ủ rũ nghĩ, quân tọa chắc đã đến Đăng Lâm rồi, anh ta làm phó quan đã tám năm mà chưa từng phải xa quân tọa như thế đâu!
Ngoài cửa vang lên một loạt tiếng bước chân, một người lính gõ cửa: “Báo cáo Phó quan Lý, Tướng quân đã trở lại!”
“Về rồi về rồi!” Phó quan Lý vội mừng rỡ chạy ra, thấy Ngu Côn Sơn đang vội vàng sải bước vào trong.
Đã một tháng rồi không gặp, anh ta rất muốn tâm tình với Ngu Côn Sơn, nhưng tiếc là y không có tâm trạng tâm tình, bước vào nhà còn chưa kịp uống nước đã hỏi thẳng: “Tù binh đâu?”
“Tất cả đều bị nhốt.” Phó quan Lý trả lời, “Có vài tên bị thương quá nghiêm trọng không thể sống sót, những kẻ khác không sao cả.”
“Giao chúng cho Hà chỉ huy của Cục An ninh, nói tính vào công lao của ông ta.
Mẹ nó mấy trăm cái miệng ăn, giữ làm gì, lãng phí quân lương của ta.”
Phó quan Lý ‘vâng’ một tiếng, Ngu Côn Sơn lại hỏi, “Tên trùm thổ phỉ kia ở đâu?”
“Bị nhốt trong nhà kho sau sân, chúng tôi đem đồ ăn thức uống ngon đến theo lệnh của quân tọa.
Bác sĩ Hứa cũng thường xuyên đến thăm hắn ta.”
Ngu Côn Sơn xua tay: “Được rồi, anh đi đi.”
Phó quan Lý vừa đi ra ngoài, Ngu Côn Sơn đã để lại vệ binh trong sân, một mình bước vào nhà kho..
Danh Sách Chương: