Nơi núi non khó đi lại này thế mà lại vẫn cứ xảy ra cướp bóc, thế nên Ngu Côn Sơn, một sư đoàn trưởng được phái tới nơi này để tìm hiểu tình hình và đàm phán.
Trùm thổ phỉ nơi này tên Vương Râu (Vương Xuyên Nhi) vừa nhìn thấy dung mạo của Ngu Côn Sơn đã bị hớp hồn, nên nổi lên suy nghĩ bỉ ổi, muốn "lăn giường" môt lần với người kia, ai ngờ càng về sau lại càng đắm chìm, không thể thoát ra được
Mang vẻ ngoài xinh đẹp mỏng manh nhưng sư đoàn trưởng Ngu Côn Sơn lại có một tính cách hoàn toàn trái ngược: ngạo mạn cường thế, đem quân sát phạt vô cùng quyết đoán. Đắc tội với y? Chịu quất roi đi! Đùa giỡn với y? Xác định là chết. Thậm chí nếu muốn thân thiết với y cũng phải bước qua cửa ải cuồng sạch sẽ đến thái quá của y đầu tiên.
Khi lưu manh đụng độ kiêu hãnh, khi lôi thôi gặp gỡ thói ở sạch, “mặt dày vô sỉ” nhưng lại bị “nước chảy vô tình”, chỉ cần tình cảm trao cho nhau không thay đổi, liệu có thể nào một ngày nào đó “vương’ có thể chiếm lấy “sơn”? (*)
(*): “Chiếm núi làm vua” Hán Việt là Chiêm Sơn Vi Vương, có chữ “Vương” họ là anh công, chữ “Sơn” là tên anh thụ.