• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Đã hơn nửa tháng Thôi Thượng Như không đến bộ tham mưu, đa số thời gian toàn ngồi thừ trong nhà suy nghĩ lung tung.
Sự thật này lớn đến nỗi sau khi trải qua cảm giác phấn khích ban đầu, hắn bắt đầu cảm thấy hoảng sợ và bất an một cách lạ thường.
Người liên lạc của Khởi Minh vẽ ra một viễn cảnh tươi đẹp và hấp dẫn cho hắn, nhưng lại nhờ vào sự sa cơ thất thế của Ngu Tư lệnh, điều này luôn khiến hắn cảm thấy có chút gì đó xa tầm với.

Dù các sư đoàn trưởng kia trung thành với Ngu Tư lệnh, nhưng một khi rắn mất đầu, các quan quân nhất định sẽ đấu đá.

Hắn chỉ là tham mưu trưởng, không có binh quyền gì trong tay, nhỡ xảy ra chuyện như thế hắn cũng có khác gì bia tập bắn đâu?
Nhưng đây đúng là một cơ hội tuyệt vời.

Có vẻ như người Nhật muốn hỗ trợ nâng đỡ Cứu quốc quân, hắn nghĩ nếu hắn không làm cũng sẽ có người khác làm.

Giờ mà chần chừ do dự, sau này có hối hận cũng không kịp!
Thôi Thượng Như vốn là một người không thể quyết đoán được khi gặp phải những vấn đề lớn, giờ trong đầu hắn liên tục so sánh hai khả năng, cân nhắc cái lợi cái hại, lo lắng đến mức tóc gần như bạc trắng.
Ngu Tư lệnh có thể quay lại không? Hắn vò đầu bứt tóc suy nghĩ.

Chỉ cần Ngu Tư lệnh có thể quay lại, không, chỉ cần có tin tức chắc chắn về Ngu Tư lệnh, hắn sẽ có người dựa vào.
Chờ mãi không thấy, Ngu Tư lệnh vẫn không quay lại, không những thế, Độc lập Đoàn và Cảnh vệ Đoàn đi giải cứu y cũng bặt âm vô tín.
Thôi Thượng Như cuối cùng cũng không thể đợi thêm được nữa.

Hắn muốn tung tin tư lệnh mất tích, đám phó quan cấu kết với nhau lừa gạt các đoàn trưởng, hòng tạo nên một cuộc hỗn loạn lớn trong Cứu quốc quân.
Du Đĩnh chỉ huy của Sư đoàn 3 là thân tín của Ngu Tư lệnh, nhưng cậu ta hiện không có mặt, không thể kiểm soát được các đoàn trưởng.

Sư đoàn 1, 2 và 4 đang trên tiền tuyến, dù nghe tin này quay lại ngay thì cũng chỉ kịp xem phần kết thúc.

Muốn thừa nước đục thả câu thì đây đúng là cơ hội tuyệt vời.

Cũng phải đồng thời liên hệ với Khởi Minh, thúc giục thằng bé hỗ trợ, nói thế nào là anh em họ hàng có quan hệ, nước phù sa sao có thể đi tưới ruộng ngoài được?
Thôi Thương hạ quyết tâm, đột nhiên cảm thấy nhiệt huyết dâng trào, hai mắt hắn sáng ngời.

Hắn vỗ vỗ tay vịn rồi đứng dậy định đi ra ngoài.
“Anh đi đâu đấy?”

Thôi Thượng Như quay đầu lại, thấy vợ mình đang dựa lưng vào khung cửa, bụng phình to đứng nhìn mình, khuôn mặt mờ mịt và đôi mắt đầy tơ máu.

Hắn cảm thấy rất đau lòng, bèn dịu giọng lại nói: “Đừng lo, anh không làm việc gì nguy hiểm đâu, chỉ đi ra ngoài hít thở không khí thôi, sẽ về ngay.”
Diệp Du Mạn nghi ngờ nhìn hắn một lúc, nhỏ giọng nói: “Thôi bỏ đi, anh muốn làm gì tôi khuyên không được ngăn cũng không xong, anh muốn làm gì thì tùy anh.” rồi quay người trở lại phòng ngủ.
Thôi Thượng Như thở phào nhẹ nhõm, sửa soạn chỉnh tề bộ dáng quân nhân một chút rồi vội vàng đi đến bộ tham mưu.
Với tư cách là tổng tham mưu trưởng, mấy năm nay hắn chăm chỉ làm việc trong Cứu quốc quân, tích lũy được nhiều quyền lực và quan hệ, nếu kiên trì lên tiếng thì hiệu quả rất kinh người.

Không đến một ngày, tin tổng tư lệnh mất tích đã làm chấn động toàn quân.
Chuyện Ngu Tư lệnh ở nhà để dưỡng bệnh gần một tháng không thấy mặt và các phó quan cứ lúng túng từ chối khi có người yêu cầu gặp Tư lệnh càng khiến thuyết âm mưu ngày càng trở nên đáng tin hơn.
Các sĩ quan yêu cầu gặp Ngu Côn Sơn lần lượt bị từ chối dần tích tụ mây đen trong lòng, chỉ cần một chút kích động, họ lập tức có thể biến thành bão tố.
Đây là điều mà Tham mưu trưởng Thôi giỏi nhất.
Thế là các trưởng đoàn và tiểu đoàn trưởng tức giận dẫn binh lính của mình, vượt qua lính canh xông vào sở chỉ huy, lớn tiếng quát: “Nếu hôm nay không gặp được Tư lệnh, tôi sẽ ngủ lại đây, không đi đâu!”
Các phó quan hoảng sợ lo lắng đến mất ăn mất ngủ.
Sư đoàn thứ ba vốn là tâm đắc của Ngu Tư lệnh, tinh nhuệ và hung hãn nhất, từ chỉ huy đến binh lính đều là những người lâu năm dày dặn kinh nghiệm, không ai trừ Du Đĩnh có thể chế ngự được bầy hổ hung dữ này, thậm chí chỉ huy tạm thời Lâm Ứng Long cũng không trấn áp được. 
“Mẹ nó cái tên tướng cướp Vương Râu này, bảo chúng ta ở lại canh chừng rồi đem Độc lập Đoàn chuồn mất” Phó quan Phương Kim Thủy đi qua đi lại trong phòng khách hùng hổ mắng, “Làm sao có thể giấu được chuyện lớn như vậy! Nếu sư đoàn 3 thật sự phát điên thì tất cả chúng ta sẽ xong đời!”
Trần Quốc Bang ngập ngừng: “Sẽ không xảy ra đâu, Du Sư trưởng đã để lại chỉ thị cho sư đoàn ba trước khi rời đi.”
Phó quan Phương nói, “Người không có đây thì mệnh lệnh là cái rắm gì! Tôi nói trước, nếu bên ngoài động súng thật thì tôi cũng không giấu nữa đâu, có gì nói hết.

Ngu Tư lệnh bỏ trốn cùng người tình, liên quan gì đến tôi– “
Hắn còn chưa kịp nói hết lời đã bị Lý Ngụy đã đá mạnh vào bụng, bay lên ngã nhào vào bàn trà bên cạnh.
Phó quan Phương bị ngã nặng đến nỗi mắt nổ đom đóm, đau đến mức không thể kêu lên.
Lý Ngụy túm lấy cổ áo hắn, thịnh nộ tát vài cái: “*** con mẹ mày, lúc trước tao đã ngứa mắt mày rồi! Biết ngay mày là thứ chẳng tốt đẹp gì.

Mày muốn nói phải không, tao cắt lưỡi băm cho chó ăn!”
Phó quan Trần thấy tình hình không ổn vội chạy đến can, bị phó quan Lý hất tay ngã vào tủ, cạnh tủ đâm vào hông một cú đau điếng nên chỉ biết đứng nhìn không dám làm gì nữa.
Phương Kim Thủy rên rỉ cầu xin, máu chảy ra từ khóe miệng.

Lý Ngụy khinh thường, lôi cổ áo của hắn kéo một đường xuyên qua hành lang rồi ném vào kho chứa đồ dưới cầu thang, khóa cửa lại.
“… Chúng ta nên làm gì bây giờ?” Phó quan Trần trầm giọng hỏi.
Lý Ngụy liếc anh ta một cái rồi ngồi xuống sô pha: “Kéo dài thời gian chờ Tư lệnh trở lại.”
Nếu không đợi được thì sao? Phó quan Trần nuốt câu này vào bụng, không dám hé răng.
Ngu Tư lệnh vội vàng di chuyển cả ngày lẫn đêm, sợ trên đường xảy ra sự cố gì.


Cuối cùng nhìn thấy tỉnh thành của mình thấp thoáng phía xa, y mới cảm thấy nhẹ nhõm, mệt mỏi đến mức suýt ngã ngựa.
Nhóm cảnh vệ thấy y có vẻ mệt mỏi, đành phải khuyên can: “Tư lệnh, chúng ta xuống ngựa một lát, ăn uống chút gì đi.”
Ngu Tư lệnh gật đầu, tìm một mảnh cỏ sạch, nhờ binh lính đặt một tấm nệm xuống.
Vừa mới uống mấy hớp nước, một con ngựa phi nhanh trên đường đất bụi vàng, đến gần đoàn binh một bóng người gầy gò đen kịt lăn xuống ngựa, hét lớn giữa một loạt họng súng vây quanh: “Tư lệnh! Tư lệnh!”
“Tiểu Tôn?” Ngu Côn Sơn để bình nước xuống, nhướng mày: “Không ở bộ tư lệnh, chạy ra khỏi thành làm gì?
Tiểu Tôn thở hổn hển nói: “Em là lính cần vụ của Tư lệnh mà.

Tư lệnh đi đâu em đi theo đó, không có ngài em biết hầu hạ ai? Em làm tổ ở trạm gác cổng thành đã nửa tháng, ngày nào cũng nhìn kính viễn vọng đến nhãn cầu sắp lòi ra mất, thấy ngài về em mong quá nên chạy ra đây đón!”
Ngu Côn Sơn cười thầm, biết thằng oắt này đang uốn lưỡi nịnh nọt.

Dù chuyện này có chỗ đúng chỗ bịa nhưng y cũng không bóc mẽ cậu ta, chỉ dùng roi quất một cái nhẹ lên eo sườn, “Lát nữa về mà thấy nhà có bụi thì nhóc mày chết với ta.”
Tiểu Tôn giả vờ nghiến răng làm ra vẻ đau đớn, cười nói: “Nhà sạch sẽ lắm ạ.

Cả ngày nay em làm vệ sinh sạch bong.

Chỉ là mấy trung đoàn trưởng và tiểu đoàn trưởng mang theo binh lính ăn vạ trong sân không chịu đi.

Cãi cọ ầm ĩ còn hăm dọa nổ súng, một hai phải gặp được Tư lệnh.

Sáng nay họ suýt xông vào nhà, bị phó quan và cảnh vệ chặn lại, hai bên động tay động chân.

May là không ai chết, nhưng mà chân của Phó quan Lý bị báng súng đánh bị thương.”
Ngu Côn Sơn gần như nhảy dựng lên, sắc mặt đột nhiên thay đổi, thuận tay đánh vào lưng Tiểu Tôn một cái: “Chuyện quan trọng như vậy sao không nói sớm!”
Y rất muốn trị cho thằng oắt không biết vô tình hay cố ý này, nhưng tình thế cấp bách, không có thời gian trừng phạt, đành phải tạm thời kìm nén tức giận, mang theo cảnh vệ vội vàng quất ngựa tiếp tục lên đường.
Tiểu Tôn lại nhe răng cười theo – roi này là đánh thật, tối về cởi áo ra đảm bảo bị bầm một mảng cho xem.

Đúng là họa từ miệng mà ra mà! Cậu nhóc buồn thiu chỉ muốn tự vả miệng mình.
Trong sân biệt thự của Ngu Côn sơn kiêm Bộ tự lệnh Cứu quốc quân ngập tràn súng ống, chướng khí mịt mù.
Giữa sự hỗn loạn ồn ào, Tham mưu trưởng Thôi vốn là người có tiếng nói chẳng những không trấn an các đoàn trưởng đang nổi trận lôi đình mà còn biểu lộ cảm xúc lo lắng cho bệnh tình của Ngu Tư lệnh, thậm chí còn lớn gan suy đoán một chuyện –

“Tư lệnh bị ốm một tháng không thấy ánh mặt trời, chắc chắn là có chuyện không hay rồi.” Tham mưu trưởng Thôi đứng trên bậc thang, đỏ mắt nói với Phó quan Lý và Phó quan Trần.

“Dù gì cũng phải để mọi người gặp mặt chứ!”
Dưới sân, những binh lính nghiêng ngả từng cụm đứng ngồi ồn ào lên, một số miệng còn đang gặm chân gà ăn trưa cũng lèm bèm góp giọng.
“Bà mẹ nó, đã hai ngày rồi.

Ta còn chưa thấy được một sợi tóc của Tư lệnh.

Còn ngồi đây nói cái gì nữa!” Cuối cùng, một đoàn trưởng không nhịn được bay lên thô bạo đạp vỡ một chậu hoa, rút ​​súng chĩa thẳng vào phó quan canh cửa, “Anh em, trói hai con chó này lại, ta vào gặp Tư lệnh.

Nếu Tư lệnh xảy ra chuyện gì bên trong, ông đây sẽ lột da chúng làm đèn trời!”
Thế giằng co hoàn toàn bị phá vỡ bởi tiếng gầm rú này.

Binh lính hai bên giương súng, trận chiến sắp nổ ra.

Nhưng bên phía phó quan chỉ có vài chục cảnh vệ binh phía sau hỗ trợ, chênh lệch lực lượng rất lớn, kết quả không hề khó đoán.
Tham mưu trưởng Thôi giữa tình thế giằng co căng thẳng của hai phe, lặng lẽ thu mình vào góc sân, sẵn sàng xem cảnh người nhà đánh nhau.
Hàng trăm binh lính trong sân cầm súng lao lên bậc thềm như nước lũ, thấy phó quan và cảnh vệ sắp bị nuốt chửng, cánh cửa đóng chặt của ngôi biệt thự màu trắng đột ngột mở ra, đập mạnh vào tường.
Chỉ một giây trước cả sân còn ồn ào, giây sau đã im phăng phắc.

Tất cả mọi người đều sững sờ nhìn bóng người xuất hiện ở cửa——
Mặc một bộ quân phục xanh, khoác áo choàng dài màu đen trên vai, bàn tay mang găng trắng cầm một chiếc roi ngựa, Ngu Tư lệnh thong dong bước ra khỏi phòng, đứng trên đỉnh cầu thang.
Y chắp tay sau lưng, chậm rãi quét qua tất cả quân lính, trên khuôn mặt trắng như tuyết mang theo một chút châm chọc bất cần, nói: “Mọi người… đang định làm gì vậy?”
Câu nói mỏng nhẹ, giọng điệu lại pha chút lười biếng, nhưng không ai dám trả lời.
Ánh mắt Ngu Côn Sơn lướt qua đám người, ngay sau đó dừng lại trên vài gương mặt quen thuộc: “Ồ, Đoàn trưởng Triệu.”
Mọi người vô thức dạt ra, Ngu Côn Sơn tiến lên mấy bước, đi tới trước mặt vị đoàn trưởng vừa rống lên, cười nói: “Anh tìm ta có chuyện gì không?”
“Không, không có gì quan trọng … Chỉ là đã lâu không gặp tư lệnh, nên muốn đến thăm …” Đoàn trưởng Triệu tay đổ mồ hôi giữa tháng hai se lạnh, nói.

Hắn thậm chí không dám nhìn Ngu Côn Sơn, chỉ cúi gằm đầu xuống dán chặt mắt vào đôi ủng của Tư lệnh.
Ngu Tư lệnh mỉm cười vỗ nhẹ lên vai hắn, hòa nhã hỏi, “Vậy là nhớ ta, đúng không?”
Lãnh Triệu bất giác gật đầu.

Đột nhiên hắn cảm thấy như mình bị yểm bùa, đầu óc ngu muội làm chuyện ngu xuẩn trước mặt quan trên, cảm thấy xấu hổ và hoảng sợ vô cùng.
Ánh mắt Ngu Côn Sơn đảo quanh đám lính trong sân đầy súng đạn lên nòng, thản nhiên hỏi các đoàn trưởng khác: “Các anh cũng đến đây để gặp ta?”
Không ai dám hé răng, các nhóm trưởng miễn cưỡng gật đầu, quay mặt đi nhìn bụi cỏ, bậc đá, chậu hoa bị đạp đổ.
“Các anh em quan tâm ta, thành ý này ta xin nhận.


Nhưng đây là bộ Tư lệnh, là tư gia của ta.

Cả sư đoàn hơn ba vạn người đóng trại hết ở đây, ta nghĩ không đủ chỗ.” Ngu Tư lệnh tăng âm lượng lên một chút: “Hay là, ta dọn ra ngoài để chỗ cho các anh nhé?”
Những lời này như có búa bổ vào ngực, Trung đoàn trưởng Triệu nhanh chóng lớn tiếng nói: “Là do chúng tôi mạo phạm! Thưa tư lệnh, tôi sẽ cho mọi người rút lui!”
Nếu Ngu Tư lệnh đã một sự nhịn chín sự lành, các đoàn trưởng và tiểu đoàn trưởng cũng nhân cơ hội này leo xuống thang, tự trách mình một trận rồi nhanh chóng kéo binh thoát khỏi tình trạng xấu hổ nhục nhã này.
Phó quan Lý thấy vụ bạo loạn to như thế lại xử lý vội vàng, không có hình phạt, đột nhiên lo lắng, gọi: “Thưa Tư lệnh, ngài không thể cứ để như vậy- – ” Chưa kịp nói hết đã bị Ngu Côn Sơn trừng mắt đe dọa, anh ta giật thót mình nuốt lại nửa câu sâu.
“Ngiêm —— chào!” Không biết ai bắt đầu hét lên.

Những binh lính trong sân giơ súng nghiêm trang chào theo quân lễ với Ngu Tư lệnh, sau đó rời đi nhanh chóng và trật tự.
Ngu Côn Sơn âm thầm thở phào một hơi, sau đó liếc mắt nhìn Thôi Thượng Như, sắc mặt tái nhợt trong góc, chế nhạo: “Tham mưu trưởng Thôi, cậu cũng khá lắm đấy, xem ra là do ta không đánh giá đúng năng lực của cậu!”
Thôi Thượng Như biết mình đã giẫm nhầm chân, giờ lại gặp tai họa, ngoài nỗi sợ hãi, phẫn uất và tuyệt vọng, hắn còn cảm thấy nhẹ nhõm như được trút bỏ một gánh nặng.

Điều này khiến hắn vô cùng mâu thuẫn và bối rối, muốn rút súng ra nhưng không muốn thấy khinh bỉ và thất vọng trong mắt Ngu Tư lệnh, lại muốn nghe Tư lệnh thân thiết gọi hắn một tiếng ‘học sâm’, để hắn có thể ấm ức oán giận một câu, “Tư lệnh, sao ngài không thể về sớm hơn, dù chỉ một hai ngày!”
Vô số ý nghĩ tràn vào, hỗn loạn va chạm trong đầu, cảm giác đau đến không chịu nổi.

Hắn giơ hai tay ôm đầu, chậm rãi ngồi xổm trên mặt đất, phát ra một tiếng nức nở thống khổ thật dài.
Ngu Côn Sơn đi xuống bậc thềm, dừng lại trước mặt hắn, cúi đầu xuống nhìn cơ thể đang run rẩy cuộn tròn.
Y trầm lặng nhìn một lúc, cảm thấy cả phẫn nộ người này y cũng lười.
Y rất ngưỡng mộ và đánh giá cao hắn.

Tất cả địa vị, của cải, thậm chí cả người vợ của hắn đều là do y ban tặng, nhưng y nhận lại được gì?
Ngu Tư lệnh nhìn lên bầu trời, xám xịt và tối đen, nhưng phía chân trời một mảnh ráng chiều đang bùng cháy dữ dội, hoang dã và ấm áp như một ngọn lửa.

Y ngơ ngác nhìn hồi lâu, đột nhiên thở dài nói: “Người trượng nghĩa thường là đồ tể, phụ lòng người toàn là học giả (*) … Thôi Thượng Như, cậu còn không bằng một thổ phỉ.”
(*) “Trượng nghĩa mỗi đa đồ cẩu bối, phụ lòng đa thị độc thư nhân” Đây là câu nói nổi tiếng của nhà thơ trứ danh Tào Học Thuyên thời nhà Minh, có nghĩa là hầu hết những người trung thành là những người bình thường làm những nghề khiêm tốn, trong khi những người hiểu biết thường làm những việc trái với lương tâm.
Bóng đêm nặng nề bao phủ, Thôi Thương bước đi một cách khó nhọc qua con hẻm tối tăm ẩm thấp, vẻ mặt chết lặng bước về nhà như một bóng ma.
Cách chức tất cả các chức vụ trong quân đội, tịch thu tất cả tài sản, trục xuất khỏi tỉnh … Hắn đã không còn tâm trí tự hỏi xem liệu việc Tư lệnh tha cho hắn một con đường sống là vì cần để bình ổn quân tâm hay là khinh thường cả tính mạng của hắn, hay còn vì nguyên nhân nào khác.
Bây giờ hắn chỉ muốn về nhà ôm vợ và đứa con chưa chào đời – đây là điều duy nhất còn lại cho hắn.
Căn nhà vắng lặng, phòng khách, phòng ngủ … không có ai.
Thôi Thượng Như bị bao trùm bởi nỗi sợ hãi vô bờ bến, chạy loạn xạ từng phòng gọi lớn tên vợ.
Sau khi trằn trọc đến kiệt sức, hắn gục xuống cái ghế trong phòng làm việc, chợt nhìn thấy một vài mảnh giấy viết thư trên bàn được chặn lại bằng đá – đó là thư từ qua lại giữa hắn và người liên lạc của Khởi Minh.
Một phong bì khác được đặt bên cạnh, với chữ viết tay của Diệp Du Mạn trên bìa.
Thôi Thượng Như run rẩy các ngón tay mở bức thư do vợ để lại, dòng chữ “Đơn ly hôn” đập vào mắt, như thể một tia sét trí mạng đánh thẳng vào dây thần kinh của hắn, xé toạc đầu hắn ra thành từng mảnh rỗng tuếch.
Hắn dại ra hồi lâu, mở ngăn bàn lấy ra một khẩu súng lục đã nạp đạn.
Họng súng áp vào thái dương, nhưng rất lâu sau ngón tay cũng không bóp cò được.
Cuối cùng nhận ra mình thậm chí còn không có dũng khí để tự sát, Thôi Thượng Như yếu ớt hạ cánh tay xuống, đứng dậy lê những bước chân thất vọng chậm rãi đi vào màn đêm đen kịt..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK