“Vâng ạ,” Nếu không nhìn tới ánh mắt mơ hồ bất định của Dư Dục Sâm thì lời nói của cậu vô cùng chắc chắn: “Em, em rất là thích môn Văn, Địa lý và Lịch sử thật ra cũng khá thú vị.”
Lời này nói ra ngay cả cậu cũng không thể tin chứ đừng nói đến Thẩm Hành Giản.
Thẩm Hành Giản khẽ bật cười, Dư Dục Sâm không khỏi cảm thấy thẹn quá hóa giận, hỏi: “Thầy cười gì vậy, có gì buồn cười đâu?! Em chỉ là, chỉ là hơi muốn học Văn thôi…”
“Thầy biết rồi, em cũng muốn nghe vài lời khuyên từ thầy, đúng không?”
“Có thể xem là vậy.” Dư Dục Sâm nói không được tự nhiên lắm, “Em muốn nghe thử ý kiến của giáo viên bộ môn.”
“Được.” Thẩm Hành Giản đồng ý, anh nhìn đồng hồ: “Nhưng mà cũng sắp tan học rồi, không thì đợi đến tiết tự học buổi tối? Hay ngày mai em tới văn phòng tìm thầy đi?”
Dư Dục Sâm không muốn đợi đến giờ tự học buổi tối hay ngày mai gì hết, hiện tại cậu chỉ muốn biết Thẩm Hành Giản sẽ dạy lớp 11 nào.
Cậu hỏi: “Bây giờ thầy phải đi ăn cơm sao?”
“Không có, chỉ là sợ lỡ thời gian ăn cơm của em.”
Trong đầu Dư Dục Sâm lập tức nghĩ ra sáng kiến: “Hay là chúng ta đi đến căn tin trước, vừa ăn vừa tán gẫu, dù sao cũng sắp tan học rồi.”
Thẩm Hành Giản suy nghĩ một lát: “Cũng được.”
Dư Dục Sâm nghênh ngang theo sau Thẩm Hành Giản băng qua khoảng sân nhỏ của tòa nhà dạy học, thẳng tiến đến căn tin dù chưa hết tiết, giữa đường gặp phải “Địa Trung Hải” cũng không bị ngăn lại. Cậu dẫn Thẩm Hành Giản đi một mạch đến quán ăn ngon nhất trên tầng hai của căn tin, đứng ở cửa chuẩn bị gọi vài món xào.
Dư Dục Sâm quay đầu nhìn sang Thẩm Hành Giản, còn rất nghiêm túc hỏi ý kiến của anh: “Thầy Thẩm thích ăn gì ạ?”
Thẩm Hành Giản cười cười: “Gì cũng được, món em thích là được rồi.”
Sao có thể chỉ gọi mấy món cậu thích được chứ, Dư Dục Sâm nghĩ. Thẩm Hành Giản giống mấy công tử bột, nói chuyện cũng rất nhẹ nhàng dịu dàng, chắc là không thể ăn cay vậy gọi vài món thanh đạm đi. Có điều Dư Dục Sâm thích ăn cay, cho nên hoàn toàn không quen ăn mấy món thanh đạm, cuối cùng tùy tiện gọi vài món đơn giản theo thực đơn.
Lúc trả tiền, Thẩm Hành Giản lấy thẻ ra thanh toán, quay đầu lại thì vừa vặn bắt được vẻ mặt khó chịu của Dư Dục Sâm vẫn còn cầm thẻ trên tay.
Thẩm Hành Giản giải thích: “Mỗi tháng trường đều cấp cho giáo viên tiền ăn cơm riêng, coi như chúng ta ăn nhờ của trường, còn có thể tiết kiệm được một khoản.”
“Vậy cũng đâu được, nếu không thì em mời thầy uống trà sữa nha, em sẽ mời thầy ăn cơm hôm khác.”
“Làm gì có chuyện học sinh mời cơm giáo viên chứ.”
“Có chứ, có em, em mời thầy này!” Dư Dục Sâm bị Thẩm Hành Giản giành trả tiền nên đối với chuyện này cực kỳ cố chấp, bằng mọi cách phải mời được Thẩm Hành Giản mới thôi.
Thẩm Hành Giản nhìn vẻ mặt bướng bỉnh của Dư Dục Sâm, thấy cái bộ dạng nếu anh không đồng ý thì sẽ không bỏ qua nên đành phải đáp ứng: “Vậy được rồi.”
Thấy Thẩm Hành Giản đã đồng ý, Dư Dục Sâm mới tươi cười lại, hỏi Thẩm Hành Giản muốn uống trà sữa vị gì để cậu đi mua.
Chờ đến khi Dư Dục Sâm mua xong trà sữa thì đồ ăn cũng đã lên đủ. Dư Dục Sâm nhìn một bàn toàn màu xanh mươn mướt trước mặt đột nhiên không có khẩu vị ăn uống nữa, cầm đũa chọt chọt nửa ngày cũng ăn không vào.
Dư Dục Sâm kén ăn, không ăn cái này không ăn cái kia, vô cùng khó hầu hạ. Kêu Dư Dục Sâm ăn rau xanh thì bà nó chứ thà kêu cậu đi chết đi cho rồi.
Thẩm Hành Giản thấy dáng vẻ cực khổ đầy thù hận khi ăn của Dư Dục Sâm không khỏi mỉm cười, hỏi: “Không thích ăn mấy món này sao?”
“Vẫn ổn ạ.” Nói xong cậu gắp một đũa cải xanh cho vào miệng, cũng chưa nhai được hai lần đã nuốt thẳng luôn.
Thẩm Hành Giản trông cậu ăn một cách khó khăn, lần nữa đi đến trước cửa sổ gọi món: “Thích ăn món gì nào? Đậu hũ Tứ Xuyên? Bò trụng Tứ Xuyên? Hay là cái gì khác?”
Dư Dục Sâm mới đầu còn muốn từ chối, lại nhìn xuống bàn một màu xanh ngắt, xoắn xuýt hồi lâu cuối cùng quyết định nói: “…Vậy thì bò trụng Tứ Xuyên ạ.”
Chờ bò trụng Tứ Xuyên được dọn lên, Dư Dục Sâm nhìn lớp dầu mỡ bóng loáng trên miếng thịt mới có hứng ăn lần nữa. Cơm thì phải ăn với mấy món kèm theo nữa mới ngon, nếu không thì ăn sao được.
Thẩm Hành Giản thấy Dư Dục Sâm vui vẻ động đũa mới yên tâm, anh gắp một miếng thịt đặt vào bát Dư Dục Sâm, dặn dò cậu ăn từ từ cẩn thận bị sặc.
Dư Dục Sâm vùi đầu ăn cơm, chẳng dám nhìn anh lấy một lần. Thẩm Hành Giản trông thấy tai Dư Dục Sâm đỏ lên, tự hỏi món này cay đến thế sao?
Thẩm Hành Giản gắp một miếng thịt ăn thử. Hai vị tê cay tức khắc bùng nổ trên đầu lưỡi, cả khoang miệng cùng yết hầu giống như bị lửa đốt cháy. Thẩm Hành Giản không ăn cay thường xuyên, bây giờ mức cay bình thường này trong miệng anh lại càng trở nên kịch liệt.
Anh ho khan dữ dội, nước mắt ngập khóe mi.
Dư Dục Sâm thấy Thẩm Hành Giản ho vội vàng đưa trà sữa qua cho anh. Thẩm Hành Giản uống vài ngụm mới trở lại bình thường, trước mặt học sinh mà lại mất mặt như vậy nên anh có hơi lúng túng, nở nụ cười ngượng ngùng với Dư Dục Sâm.
Dư Dục Sâm nhìn chằm chằm vào mặt Thẩm Hành Giản. Môi thầy Thẩm phủ một lớp dầu mỡ đỏ đỏ hồng hồng giống như miếng thịt vậy, trông có vẻ rất ngon. Mắt cũng hơi hơi đỏ khiến bộ dạng anh càng thêm vài phần điềm đạm đáng yêu.
Dư Dục Sâm không biết dùng cụm từ này để miêu tả một giáo viên, đã vậy còn là thầy giáo thì có được hay không, nhưng khi trông thấy gương mặt Thẩm Hành Giản, suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu chính là – điềm đạm đáng yêu.
Hoặc là nếu mắt của anh đỏ thêm một chút, nước mắt nhiều hơn một chút thì chắc chắn trông sẽ càng đẹp hơn.
Dư Dục Sâm bị suy nghĩ của bản thân dọa sợ, cậu vừa rồi là muốn ức hiếp thầy Thẩm đến phát khóc sao? Sao cậu lại có thể nghĩ như vậy được chứ! Dư Dục Sâm cúi đầu ăn cơm, cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Hành Giản.
Thẩm Hành Giản vừa rồi ăn phải miếng thịt cay nên cổ họng không mấy dễ chịu, dứt khoát bỏ đũa xuống ngồi nói chuyện với Dư Dục Sâm.
“Bạn học Dư, em thật sự đến hỏi thầy về việc chọn ban sao?”
“Dạ?” Dư Dục Sâm sửng sốt, chính cậu còn thấy lý do này thật sự quá là vớ vẩn, Thẩm Hành Giản sao có thể tin được! Dư Dục Sâm lập tức suy nghĩ bịa một cái lý do.
“Em…gần đây em hơi buồn phiền, học cũng không vào nên em muốn tìm thầy để xin lời khuyên.”
“Là như vậy đó…”
Thẩm Hành Giản là giáo viên mới, tuy rằng mối quan hệ giữa anh với học sinh rất tốt nhưng để tâm sự và tư vấn cho họ thì Thẩm Hành Giản không biết phải làm thế nào. Trước kia Phùng Hân Hân tìm anh để xin ý kiến về việc chọn ban, anh còn có thể lấy bảng điểm của cô ra phân tích một chút, tuy nhiên dựa vào trạng thái sầu muộn không muốn học bài của Dư Dục Sâm thì Thẩm Hành Giản lại không biết nên nói sao, cảm thấy hơi đau đầu.
Tuy vậy nhưng trong lòng Thẩm Hành Giản thật ra rất vui, học sinh chủ động tìm anh tâm sự chứng tỏ anh được xem là một người thầy đáng tin cậy trong suy nghĩ của họ. Nếu Dư Dục Sâm đã nhờ đến anh, vậy anh nhất định sẽ cho Dư Dục Sâm lời khuyên thật tốt.
“Tại sao lại buồn phiền? Gần đây trong quá trình học tập gặp vấn đề gì sao?”
Dư Dục Sâm nghĩ đại một lý do: “Em… em gần đây đang nghĩ, lỡ như lúc phân ban xong lại đổi giáo viên đã quen thuộc từ trước thành giáo viên mà em không thích, vậy em phải làm gì bây giờ? Mỗi lần nghĩ đến chuyện này em đều thấy bứt rứt.”
“Chuyện này…” Thẩm Hành Giản trầm ngâm một lát, “Mỗi giáo viên đều có cách dạy riêng, là một học sinh thì em phải cố gắng thích ứng với phương pháp dạy học của họ, cũng không phải việc gì khó. Hơn nữa khả năng cao trường học sẽ không đổi giáo viên.”
“Vậy, thầy Thẩm, lớp 11 thầy có thể dạy em… dạy chúng em vào năm sau hay không? Vẫn sẽ dạy ban Xã hội chứ?” Cuối cùng Dư Dục Sâm cũng hỏi tới chủ đề chính.
Đến lúc này Thẩm Hành Giản liền hiểu ngay mục đích thật sự của Dư Dục Sâm. Anh nhìn Dư Dục Sâm cười.
Dư Dục Sâm lập tức đỏ mặt, nghiêng đầu tránh ánh mắt Thẩm Hành Giản: “Không phải em muốn hỏi, là Phùng Hân Hân, cậu ấy nằng nặc nhờ em hỏi thầy.”
“Trường học đã sắp xếp cả rồi, nếu em hỏi thầy thì kỳ thật hiện tại thầy cũng không biết. Tuy rằng người dạy chiếm một phần công sức lớn trong việc học tập nhưng quan trọng nhất vẫn là ở mấy em.”
“Vậy cuối cùng thầy dạy ở đâu???”
Thẩm Hành Giản rất thản nhiên nói với cậu: “Thầy không biết, cụ thể sắp xếp thế nào phải chờ đến khi kết thúc học kỳ. Trước lúc khai giảng lớp 11 là có thể biết rồi.”
“Ầu…” Dư Dục Sâm không có được đáp án mình muốn, chán nản ngay tức khắc, mất tinh thần gẩy gẩy hạt cơm.
Khóe miệng Thẩm Hành Giản không nhịn được mà cong lên khi thấy dáng vẻ ỉu xìu của Dư Dục Sâm.
Dư Dục Sâm chờ tiếng chuông vào tiết tự học buổi tối mới quay về lớp. Vừa đến đã bị Phùng Hân Hân đè lên bàn tra hỏi như thẩm vấn tội nhân: “Từ khi nào quan hệ của ông với thầy Thẩm lại tốt tới vậy, còn đi ăn cùng nhau?”
Thẩm Tinh, Từ Duyệt đứng bên phụ họa thêm: “Đúng đúng đúng, ở trước cửa sổ căn tin trên tầng hai, tụi tao ba người sáu con mắt nhìn thấy rõ ràng, mày muốn chối cũng đừng hòng!”
Dư Dục Sâm còn lâu mới để họ biết là cậu cố tình đến văn phòng tìm Thẩm Hành Giản, nếu nói ra không biết Phùng Hân Hân sẽ tung tin bậy bạ gì nữa.
“Thì tao vào nhà vệ sinh, sau đó…”
“Ông muốn cúp tiết đúng không?” Phùng Hân Hân đoán.
“Đúng đúng đúng,” Dư Dục Sâm thừa nhận ngay lập tức, “Tôi muốn cúp tiết, đi thẳng tới nhà ăn luôn, kết quả dọc đường gặp phải Tiểu Thẩm…”
“Ông đây là cái vận may cớt chó gì vậy hả! Tôi còn chưa được ăn cơm riêng với thầy Thẩm đó!” Phùng Hân Hân muốn bùng nổ đến nơi rồi, “Nói mau, lúc ăn cơm ông với thầy Thẩm đã nói chuyện gì?!”
Dư Dục Sâm thành thật đáp: “Cũng không nói gì nhiều, thì tôi hỏi sau khi phân ban lớp 11 thầy ấy có tiếp tục dạy tụi mình không.”
Nghe thấy thế Phùng Hân Hân lo lắng đứng dậy, truy hỏi đến cùng: “Thầy Thẩm trả lời sao hả? Cái này liên quan đến việc chọn ban của tôi đó!”
“Tiểu Thẩm nói nhà trường sắp xếp, thầy ấy cũng không biết.”
Từ Duyệt đẩy vai Dư Dục Sâm: “Ơ kìa Nhị Ngư, không phải mày rất ghét thầy ấy hay sao, nếu như lớp 11 ảnh không dạy tụi mình thì chẳng phải rất tốt à.”
“Đúng là tao rất ghét thầy ấy, nhưng đó là trước đây.” Dư Dục Sâm lúng ta lúng túng trả lời, “Dù sao thì bây giờ mọi người đều đã quen cả rồi, tính tình Tiểu Thẩm cũng không tệ. Nếu lớp 11 bị đổi thành giáo viên dạy Văn hung ác nào đó mà tao không quen, vậy chẳng thà Tiểu Thầm dạy luôn.”
Dư Dục Sâm nghĩ Tiểu Thẩm mà dạy cậu đến hết lớp 12 luôn thì càng tốt.