Nửa ngày sau, Dư Dục Sâm mở lời, nhưng lần này là để xin lỗi Thẩm Hành Giản.
“Xin lỗi thầy, hôm đó em không nên nói những lời quá đáng như vậy.” Dư Dục Sâm khụt khịt mũi, tiếp tục: “Thật ra thầy cũng giận em phải không? Không quan tâm em lâu như thế.”
Nói xong vẫn thấy hơi ấm ức, cậu bất bình: “Lúc lên lớp thầy cũng chẳng nhìn em, còn không gọi em lên trả lời câu hỏi nữa.”
Thẩm Hành Giản nghe vậy thấy hơi buồn cười, anh nói: “Ra đây là lý do thành tích học kỳ này của em giảm sút sao? Đều là tại thầy đúng không?”
Dư Dục Sâm gật gật đầu, thành tích của cậu vốn đã tiến bộ rất nhiều trong lần thi tháng đầu tiên. Nhưng sau kỳ nghỉ Quốc khánh, cậu nghe được chuyện Thẩm Hành Giản với Tống Minh Trạch lôi lôi kéo kéo nhau từ miệng Lưu Hạo, rồi lại tận mắt nhìn thấy, bị Thẩm Hành Giản gọi đến văn phòng nói chuyện, suốt từ đó cho tới cuối học kỳ, cậu vẫn chẳng đặt chút tâm tư nào vào chuyện học hành. Cả ngày không kìm nổi mà suy nghĩ vớ vẩn, thi được kết quả tốt mới lạ!
Truy tìm căn nguyên sự việc, quả thật đều do Thẩm Hành Giản.
Dư Dục Sâm mới nghĩ đến đây đã hùng hồn phán: “Vốn là do thầy… Cho dù, cho dù có nguyên nhân chủ quan đến từ em, nhưng thầy cũng chiếm phần lớn.”
Thẩm Hành Giản thở dài, chẳng thèm phản bác lại cái nồi Dư Dục Sâm đội cho mình: “Được rồi, là do thầy. Vậy thì thầy là kẻ đầu têu khiến thành tích của em kém đi, có phải chịu trách nhiệm với em không đây?”
“Đương nhiên thầy phải chịu trách nhiệm với em!” Dư Dục Sâm lập tức đáp lời, Thẩm Hành Giản còn nghe được chút vui mừng trong giọng cậu.
Anh bất đắc dĩ than một tiếng, đứng lên đi vào phòng. Dư Dục Sâm thấy thế hỏi vội: “Thầy ơi thầy đi đâu thế?”
Thẩm Hành Giản không để ý tới cậu, đi thẳng vào phòng cầm một cuốn sách Ngữ văn ra, ném vào ngực Dư Dục Sâm, giả bộ hung ác: “Tôi thấy kỳ này cậu vẫn chưa học thuộc Cổ văn đúng không? Mở phần đầu tiên “Quy khứ lai từ” ra, hôm nay học thuộc hết mới cho về, không thì cậu ở đây luôn!”
Dư Dục Sâm cầm sách ngả người vào ghế sô-pha: “Thầy ơi, đang nghỉ đông mà thầy cũng không tha em sao?!”
“Học sinh chưa hoàn thành nhiệm vụ học tập, thái độ lại thiếu đứng đắn thì không đáng bị phạt hửm?” Thẩm Hành Giản hỏi ngược lại.
Dư Dục Sâm cười đủ rồi, ngồi thẳng người ngoan ngoãn mở sách ra, lật đến trang “Quy khứ lai từ”. Đây là sách Thẩm Hành Giản dùng trên lớp, trên đó có ghi lại nét chữ nắn nót đầy đặn xinh đẹp của anh, phần ghi chú đẹp mắt vô cùng.
So với anh, phần chú thích trên sách Ngữ văn của Dư Dục Sâm nguệch ngoạc lộn xộn hơn nhiều, tranh minh họa nhân vật bên cạnh cũng bị cậu tô tô vẽ vẽ, mấy chỗ trống cũng bị lấp đầy bởi lời giải toán mỗi lần tự dưng nghĩ đến. Đó đâu phải sách, mà là tập giấy nháp mới đúng. Dư Dục Sâm nhìn cuốn sách rồi cười ngu, nghĩ tại sao sách Ngữ văn của Thẩm Hành Giản lại đẹp vậy nhỉ, nếu có thể biến sách của anh thành của riêng mình thì tốt quá rồi.
Thẩm Hành Giản trông thấy Dư Dục Sâm cầm sách mà không nghiêm túc đọc lại còn cười, cuối cùng đã cảm nhận được tâm trạng của phụ huynh khi thấy đứa con trai không học hành cẩn thận, chỉ biết thất thần sầu não cả ngày. Anh tức giận đi đến gõ đầu cậu: “Cười ngu gì đó? Không cho lười, đọc mau!”
“Thầy ơi sao nay thầy dữ dằn thế này?” Dư Dục Sâm cực kỳ bất bình ngẩng đầu lên hỏi anh.
“Nếu em không học thuộc được, thầy còn có thể dữ hơn đấy.” Thẩm Hành Giản chẳng thương tiếc gì.
“Vâng vâng,” Dư Dục Sâm bất đắc dĩ lắc đầu rồi cúi xuống nhìn sách, ý cười không chút che đậy ngập tràn đáy mắt, “Thầy muốn em học thuộc, em học liền đây, em rất nghe lời, rất ngoan đó.”
“Ngoan là tốt rồi.”
Dư Dục Sâm nán lại ở nhà Thẩm Hành Giản đến gần chiều mới về. Cậu còn ở lại dùng bữa trưa, vừa ăn vừa khen tài nấu nướng của Thẩm Hành Giản chỉ có trên chốn thần tiên chứ dưới trần gian không ai bì nổi. Thẩm Hành Giản bị mấy lời khen làm cho xấu hổ, vội vã gắp thức ăn vào bát cậu để cậu bớt nói lại mà ăn nhiều hơn.
Dư Dục Sâm bưng bát cười, vành mắt cong cong thành dáng trăng lưỡi liềm, vẫn cứ chững chạc đàng hoàng nói: “Thầy à, toàn là lời thật lòng của em đấy, sao thầy cũng không muốn nghe em nói thật vậy?”
Từ trước đến nay lời nói ngọt của Dư Dục Sâm đều được người ta yêu thích, Thẩm Hành Giản nghe cậu tâng bốc thành ra chẳng biết nói gì, đành phải ném cho cậu một cái trừng mắt không hề có tính uy hiếp chút nào. Dư Dục Sâm lập tức xun xoe ăn thức ăn Thẩm Hành Giản gắp cho mình: “Em sẽ bớt nói mà, thầy ăn nhiều hơn đi.”
Cơm nước xong xuôi, Dư Dục Sâm xung phong rửa bát, còn Thẩm Hành Giản dọn bàn. Phòng bếp chật chội, dòng nước tí tách không ngừng chảy xuống từ vòi nước, Dư Dục Sâm nhìn bọt bám trên tay cùng đống bát ngâm trong bồn, cảm giác thân thuộc mơ hồ bỗng nhiên xuất hiện.
Dường như trong giây lát cậu đã lớn hơn mười tuổi, rồi nhảy vào một thế giới song song. Cậu nghe tiếng kê bàn ghế để quét dọn truyền từ ngoài bếp vào, cảm giác dường như hai người ở chung với nhau như thế này đã lâu thật lâu.
Cậu không còn là học sinh trung học 17 tuổi mới lên lớp mười một, mà đã 27 tuổi bắt đầu có công ăn việc làm. Cậu và Thẩm Hành Giản là người yêu, từ khi học đại học họ… không, hẳn là từ khi còn cấp ba đã bắt đầu thầm thích nhau cho đến tận bây giờ. Sau khi tan sở quay về căn phòng thuê kiểu cũ tuy nhỏ hẹp nhưng ấm cúng, cậu sẽ mua thức ăn trên đường đi làm về. Thẩm Hành Giản nấu cơm, cậu rửa bát, ai cũng có công việc được phân chia của riêng mình. Cơm nước xong họ sẽ chen chúc cạnh nhau trên chiếc sô-pha nhỏ, bật TV xem mấy chương trình giải trí đã cũ, bị mấy chi tiết nhạt nhẽo trong đó chọc cười ha ha. Xem xong họ sẽ rửa mặt đi ngủ, một giây trước khi tắt đèn còn triền miên trao nhau nụ hôn dài, rồi chúc nhau ngủ ngon, ở trong mơ có thể gặp lại đối phương.
Dư Dục Sâm chợt hoảng hồn, cậu thấy hình ảnh mình đang xuất hiện trong đầu mới là thật. Cậu không phải Dư Dục Sâm 17 tuổi còn đang học cấp ba, mà là Dư Dục Sâm 27 tuổi đã đi làm. Mà cậu với Thẩm Hành Giản cũng không phải mối quan hệ thầy trò, mà là… người yêu?
Bát trượt khỏi tay, rơi xuống sàn nhà tạo ra tiếng choang lanh lảnh. Thẩm Hành Giản nghe thấy tiếng động ngay tức thì chạy vào bếp xem tình hình. Chiếc bát gốm màu sắc đẹp đẽ giờ đã vỡ thành mấy mảnh, mà “kẻ gây họa” lại đang đứng đực ở đó, chẳng biết nghĩ cái gì.
Thẩm Hành Giản ngồi xổm xuống nhặt lại mấy mảnh vỡ dưới chân Dư Dục Sâm, vừa nhặt vừa nói chuyện với cậu: “Em đừng đứng đó nữa, mau nhìn xem có bị mảnh nào cắt chảy máu không?”
Dư Dục Sâm nghe giọng của Thẩm Hành Giản mới hoàn hồn, cậu cúi đầu nhìn về phía anh, thấy mái tóc dày che mất hàng lông mày cùng sống mũi thẳng tắp, rồi ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung.
Trong phút chốc, Dư Dục Sâm chợt hiểu rõ tình cảm mình dành cho Thẩm Hành Giản.
Là thích, chính là thích, không nghi ngờ gì nữa chính là thích!
Ngọn nguồn của mọi cảm xúc khó chịu trước đó là do bản thân mình thích Thẩm Hành Giản, vậy nên mới tức giận vì anh, mới dỗi anh, mới ghen ghét khi biết đến sự tồn tại của Tống Minh Trạch, mới thấy không đành lòng thay anh khi nghe quá khứ giữa hai người họ.
Đều là vì cậu thích anh, cho nên mỗi ngày mới có thể bất chấp gió lạnh thét gào đi ra ngoài, ngồi trên băng ghế dài đối diện khu nhà của anh để ngóng đợi, hy vọng sẽ tình cờ gặp được anh.
Mọi chuyện không giải thích được mà cậu từng làm, mọi cảm xúc cậu không hiểu rõ đều là vì cậu thích anh!
Khi trước xin tư vấn từ Phùng Hân Hân đã nói sai mất rồi, không phải Thẩm Hành Giản thích cậu, mà là cậu thích Thẩm Hành Giản.
“Sao thế? Thất thần gì vậy?” Thẩm Hành Giản thấy Dư Dục Sâm ngẩn người nhìn chằm chằm vào mình, không khỏi mở miệng hỏi.
“Thầy ơi…” Dư Dục Sâm há miệng, cổ họng trong nháy mắt căng thẳng, giọng nói cũng chẳng giống của bản thân nữa.
“Sao nào?” Thẩm Hành Giản thắc mắc.
“Không… Không có gì ạ.” Trong giây phút Dư Dục Sâm mở miệng gọi Thẩm Hành Giản, cậu cũng không biết mình định nói gì.
Sau khi nhặt hết đống mảnh vỡ, Thẩm Hành Giản đứng dậy nói với Dư Dục Sâm: “Em mở tay ra nào, để thầy xem có bị thương không.”
Dư Dục Sâm nghe lời mở bàn tay mình ra, cho Thẩm Hành Giản thấy đường tình duyên được thầy bói phán rằng cực kỳ gọn gàng, cả đời chỉ yêu một người.
Thẩm Hành Giản kiểm tra qua bàn tay Dư Dục Sâm một lần, không phát hiện ra vết thương nào mới bỏ xuống, anh đùa: “Hay là em đừng rửa chén nữa, nhà thầy chỉ có từng ấy chiếc bát. Nếu bị em đập hết, vậy chẳng phải thầy không ăn cơm được nữa sao?”
“Em xin lỗi.”
Trái lại lời xin lỗi của Dư Dục Sâm khiến Thẩm Hành Giản giật nảy mình, anh không biết tại sao Dư Dục Sâm bỗng nhiên trở nên kỳ lạ như thế. Anh giải thích: “Thầy không có ý trách mắng em, chỉ đang sợ em bị thương thôi.”
Dư Dục Sâm nhìn Thẩm Hành Giản thật lâu, trong lòng cậu vẫn còn vương chút do dự sợ hãi. Cậu mới xác định tình cảm của bản thân, nhưng không biết phần tình cảm này liệu có được đáp lại hay không, cậu không chắc Thẩm Hành Giản có thể thích cậu không, cũng không biết tương lai hai người sẽ phát triển như thế nào.
Nhiều điều chưa chắc chắn như thế khiến Dư Dục Sâm sợ sệt hoang mang. Bây giờ cậu không biết mình nên đối mặt với Thẩm Hành Giản bằng thái độ gì.
“Thầy ơi em… Em…” Cậu lắp ba lắp bắp, chẳng thể nói ra một câu hoàn chỉnh.
“Sao thế?” Thấy dáng vẻ này, Thẩm Hành Giản cũng nghiêm túc hơn, “Em đừng vội, có gì từ từ nói.”
Dư Dục Sâm hít sâu một hơi, chuẩn bị công tác đầy đủ trong lòng mới mở miệng nói: “Em quên mất chiều nay còn có việc, em xin phép về trước ạ.”
Nói xong, ngay tức khắc cậu bay như gió tông cửa xông ra, không dám nghe lời tiếp theo của Thẩm Hành Giản. Gió bấc dưới sân thổi mạnh, ép bộ não vặn hết công suất của cậu hạ nhiệt đi. Dư Dục Sâm đứng dưới sân ngửa đầu nhìn cửa sổ nhà Thẩm Hành Giản một hồi lâu mới xoay người về nhà mình.
Vừa mới bước vào cửa, cậu phát hiện ra bà Trương đã về rồi, đang ngồi trên ghế sô-pha xem ảnh mình mới chụp trong thư viện trên điện thoại. Bà trông thấy Dư Dục Sâm, không khỏi nhíu mày hỏi: “Gì thế này? Sao cả ngày nay trông con đều hồn bay phách lạc thế kia?”
Dư Dục Sâm không để ý tới bà, chạy thẳng vào phòng ngủ thả mình lên tấm nệm mềm mại, vùi đầu vào gối, chôn chặt ba chữ sắp nói ra khỏi miệng vào chiếc giường của mình, không để lọt ra ngoài chút nào.
“Thẩm Hành Giản.”
_____________________________