• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dư Dục Sâm mang cả người toàn hơi lạnh đi vào trong nhà.

Mặt cậu bị gió bấc thổi qua bừng sắc đỏ, trên môi cũng có vài tia màu tím do rét cóng. Trán đổ mồ hôi, lọn tóc đã ướt nhẹp lại, vẫn còn đang thở dốc nhưng ánh mắt lại sáng rực lên.

Thẩm Hành Giản muốn giúp cậu, vào phòng vệ sinh lấy nước ấm cho Dư Dục Sâm ngâm tay.

Làn da bị cóng lại sau khi tiếp xúc với nước ấm thì nhanh chóng trở nên tê dại, Dư Dục Sâm khẽ thở dài một tiếng.

“Sao thế? Bị bỏng hả?” Thẩm Hành Giản quan tâm hỏi.

“Có đẹp không ạ?” Dư Dục Sâm không trả lời câu hỏi của Thẩm Hành Giản, cậu hỏi lại anh, “Thầy có thích pháo bông không?”

Thẩm Hành Giản nhìn thẳng vào Dư Dục Sâm rồi khẽ gật đầu: “Đẹp lắm, em mua ở đâu thế?”

Dư Dục Sâm nói lên một địa điểm nằm ở khu khác, cách chỗ này rất xa. Hôm nay là đêm 30, taxi chắc chắn không hoạt động, cũng không biết Dư Dục Sâm đã đến đó và quay về thế nào.

Dư Dục Sâm vẫn tự nói: “Trước đó cậu bé kia bảo là có quán hàng rong bán pháo bông ở ngã tư đường, cuối cùng lúc em đến đó thì người ta đã đi mất. Rồi em cũng chỉ hỏi thăm dọc đường, rốt cuộc cũng tìm được. Còn có loại pháo bông khác nhưng mà em thấy chẳng đẹp gì, chỉ có mỗi loại này là đẹp nhất, em muốn tặng thầy cái đẹp nhất…”

Dư Dục Sâm vẫn đang nói, còn Thẩm Hành Giản thì vẫn luôn yên lặng ngắm nhìn cậu.

“Phải đi rất xa ư?” Anh khẽ hỏi.

Dư Dục Sâm lắc đầu phủ nhận: “Không xa ạ, không hề xa chút nào.”

Thẩm Hành Giản không phản bác lời cậu. Sao lại không xa cho được, hai khu phố cách một quãng đường dài như thế, hơn nữa cậu còn phải tìm kiếm dọc đường, chỉ để đốt pháo bông tặng anh vào thời khắc 0 giờ, chỉ để nói với anh một câu năm mới vui vẻ.

Mặc cho anh luôn tự nhủ thầm rằng Dư Dục Sâm là học trò của mình, không thể phải lòng cậu, cần giữ khoảng cách với cậu, nhưng anh vẫn không thể kiểm soát nổi.

Chẳng một ai có thể khước từ màn pháo bông, cũng chẳng một ai lại không động lòng trước cậu thiếu niên đốt pháo vì mình.

Anh và Dư Dục Sâm ở cạnh nhau lâu như thế, Dư Dục Sâm làm nhiều chuyện vì anh đến thế, nếu như anh nói mình chưa từng rung động, vậy chắc chắn đó là lời nói dối.

Con người có thể lừa dối bản thân mình, nhưng trái tim thì không.

Dưới đáy lòng anh cất lên một tiếng nói, thừa nhận đi Thẩm Hành Giản, anh rung động rồi, anh cũng thích Dư Dục Sâm.

Anh thực sự đã thích em ấy.

“Sao thế ạ?” Thấy Thẩm Hành Giản chăm chú nhìn mình, Dư Dục Sâm hoang mang hỏi.

“Không sao…” Thẩm Hành Giản lắc đầu, rồi anh hỏi cậu, “Cũng đã hơn mười hai giờ, em vẫn nên về…”

Anh còn chưa nói xong, Dư Dục Sâm đã ngẩng đầu lên, đáng thương tội nghiệp nhìn anh: “Em đã bảo bố mẹ là đêm nay không về nhà rồi. Thầy ơi, nếu đêm nay thầy không chứa chấp em thì em cũng chỉ còn nước ngủ đầu đường thôi.”

Dứt lời cậu còn hít vào hai cái, làm bộ nức nở.

Thẩm Hành Giản bị cậu chọc cười, nửa phần bất đắc dĩ nói: “Được rồi, vậy thì thầy sẽ gắng hết sức chứa chấp em một đêm vậy.”

Dư Dục Sâm ngân dài giọng nói: “Thầy ơi, thầy tốt quá chừng à~”

Cậu liên tục sáp đến bên người Thẩm Hành Giản, trong giây lát Thẩm Hành Giản đã cho rằng Dư Dục Sâm sẽ nhào lên ôm lấy anh, rồi vùi đầu vào hõm cổ anh cọ cọ vài cái.

Nhưng Dư Dục Sâm chững lại, cậu chớp chớp mắt, nén xuống nỗi xúc động muốn bổ nhào tới ôm lấy Thẩm Hành Giản. Cậu sợ Thẩm Hành Giản sẽ bực tức với mình.

“Em, em đi trải chăn,” Chẳng hiểu sao mà mặt Dư Dục Sâm bỗng đỏ lên, cậu chỉ cảm nhận được nỗi ngưa ngứa nơi bàn tay ngày càng rõ rệt. Chút tê dại ấy theo đầu ngón tay truyền đến con tim cậu, tựa như cánh lông vũ khẽ khàng phe phẩy, khiến người ta nghiện mãi không thôi.

Muốn ôm anh ấy quá, thật sự rất muốn ôm lấy anh.

Âm thanh ngoài cửa vẫn rất lớn, tiếng pháo trúc tanh tách chưa ngừng lại.

Dư Dục Sâm vào trong phòng ngủ, quen tay mở tủ quần áo ra lấy chăn ga trải xuống sàn nhà. Mở tủ rồi cậu mới phát hiện mình đã đem vỏ chăn về nhà giặt, có vẻ nhà Thẩm Hành Giản cũng không còn chiếc chăn nào khác.

“Sao thế?” Thẩm Hành Giản thấy Dư Dục Sâm vẫn đứng cạnh tủ quần áo, không nhịn được mà hỏi.

“Trong nhà không còn chăn…” Dư Dục Sâm mím môi, giả vờ buồn rầu, “Thế thì đêm nay em phải làm sao đây?”

Thẩm Hành Giản chững lại một chút rồi nói: “Thế đừng nằm dưới đất, lên giường ngủ đi.”

“Nhưng mà chỉ có một chiếc chăn thôi ạ.” Dư Dục Sâm vẫn muộn phiền đứng ở đó.

“Thì chỉ đắp một chăn thôi.” Thẩm Hành Giản bình tĩnh nói.

Dư Dục Sâm không nghĩ rằng Thẩm Hành Giản sẽ trả lời mình như vậy, cậu còn tưởng rằng phải quậy một hồi anh mới để cậu ngủ trên giường cơ đấy.

Niềm vui từ đâu bay đến đập choáng đầu cậu, Dư Dục Sâm ngây ra tại chỗ hồi lâu cũng chưa tỉnh táo.

“Thật? Thật ạ? Thầy muốn em ngủ trên giường thật sao ạ?” Cậu cẩn thận xác nhận lần nữa.

Thẩm Hành Giản gật đầu: “Nếu em không muốn thì để thầy tìm một cái chăn cho em trải xuống đất nằm.”

“Em muốn!” Dư Dục Sâm vội vã cướp lời, “Em muốn em muốn em muốn!”

Dứt lời cái là cậu nhanh chóng lao vào phòng vệ sinh rửa mặt rồi cởi bớt quần áo xoay người lên giường chui vào trong chăn. Cậu kéo chăn lên đến tận cằm, chớp chớp mắt nhìn Thẩm Hành Giản: “Thầy ơi thầy cũng mau đi ngủ đi ạ, em đã làm ấm giường cho thầy rồi đây.”

Thẩm Hành Giản bất đắc dĩ thở dài, anh ra phòng khách thu dọn một lát, kiểm tra cửa nhà lần nữa rồi mới quay lại, từ từ kéo chăn ra nằm lên giường.

Đây là lần thứ hai bọn họ chung chăn chung gối.

Trong chăn rất nóng, ngay gần cậu là một luồng nhiệt khác, chỉ cần khẽ nhúc nhích tay chút thôi là có thể đụng phải.

Dư Dục Sâm nằm trên giường, như là bị người ta điểm huyệt, chẳng dám động đậy.

Trong lòng cậu giờ đây so với lần đầu tiên nằm trên giường Thẩm Hành Giản còn kích động sợ hãi hơn nhiều lắm. Tim cậu đập rộn ràng, quanh tai đều là tiếng thình thịch thình thịch của trái tim.

Cậu nghĩ rằng bây giờ mình nên mở miệng nói gì đó.

“Dư Dục Sâm,” Thẩm Hành Giản đột nhiên cất tiếng gọi cậu.

“Dạ? Sao thế ạ?”

“Tại sao em lại thích thầy vậy?” Thẩm Hành Giản hỏi câu hỏi mà bấy lâu anh vẫn luôn thắc mắc.

Quanh cậu thiếu niên có nhiều bạn bè đến vậy, cũng có nhiều bạn nữ thích cậu như thế, tại sao cứ khăng khăng cảm mến anh?

Dư Dục Sâm nghĩ ngợi một hồi, quyền lên tiếng thuộc về cậu. Cậu có thể nói vài lời âu yếm để dỗ Thẩm Hành Giản, nhưng làm vậy chẳng vui chút nào. Thật ra mọi người đều có thể đoán được ý nào thật ý nào giả, lý do yêu thích đa đạng lắm, nhưng nếu muốn nghe lí do chân thành nhất thì thú thực bản thân cậu cũng không rõ.

Cuối cùng cậu vẫn quyết định trả lời thành thật: “Em cũng không biết, cứ ngơ ngơ ngác ngác vậy thôi, bỗng nhiên trong lòng đâu đâu cũng là bóng hình thầy.”

Cậu hỏi tiếp: “Thầy ơi, thầy cảm thấy thích cần có lý do sao?”

Còn chưa đợi Thẩm Hành Giản trả lời cậu đã nói tiếp: “Em cảm thấy là cần. Thích có thể là bởi vì ngoại hình, vì tính cách, vì một số điều khác. Đúng là cần nhiều nguyên nhân làm bệ đỡ để có thể thực sự phải lòng ai đó.”

“Em cũng vì lý do nhất định nào đó nên mới có thể thích thầy.”

“Nhưng mà lý do để thích thầy vừa nhiều vừa phức tạp, em cũng không thể nói rõ rốt cuộc là vì đâu. Nhưng mà hiện giờ lý do không còn quan trọng nữa, quan trọng là kết quả.”

“Kết quả chính là em đã thích thầy.”

Giọng cậu nhẹ bâng, chữ thích này vừa bật ra khỏi khuôn miệng đã tan vào ánh trăng ngay tức khắc. 

Thật ra cậu nói rất đúng, thích thì có lý do, nhưng mà lý do thì không quan trọng, quan trọng là kết quả. Ba tiếng “em thích thầy” này Thẩm Hành Giản đã nghe Dư Dục Sâm nói rất nhiều lần rồi, lần này lại đặc biệt khiến anh cảm động.

“Nếu như thầy không thích em thì sao?” Thẩm Hành Giản khẽ hỏi, “Tình cảm vốn không công bằng, biết đâu em thích thầy nhiều như vậy nhưng thầy lại không thích em, đến lúc đó em phải làm thế nào? Hơn nữa cho dù thầy có thích em một chút, nhưng lại không thể bằng em. Thầy không thể đáp lại em một cách đầy đủ, em phải làm sao?”

“Không sao, bất luận là tình cảm gì trên thế giới này đều không ngang bằng với nhau, quá tập trung theo đuổi sự công bằng trái lại sẽ dẫn đến so đo từng chút một, rồi lo được lo mất. Với cả, dù thầy có không thích em đi nữa, nhưng em vẫn thích thầy.”

Dư Dục Sâm nghiêm túc nói, vào giây phút cậu rầu rĩ tự hỏi rốt cuộc Thẩm Hành Giản có thích cậu hay không, cậu đã ngộ ra được một chân lý —— Yêu là cho đi, chứ không phải đòi hỏi.

“Nếu như thầy vô cùng thích ai đó, muốn ở bên người đó thì cũng được thôi ạ. Thầy vui vẻ là được rồi, thầy vui vẻ, em cũng vì thầy mà vui vẻ.”

“Nếu như… nếu như bây giờ thầy chưa đặc biệt thích ai đó, vậy thầy ơi, thầy có muốn thử thích em một chút không? Em thích thầy một trăm phần, vậy giờ thầy chỉ cần thích một phần, một phần là được rồi!”

Giọng điệu Dư Dục Sâm trở nên gấp gáp, cậu thương lượng với Thẩm Hành Giản: “Một phần ít quá đi, thầy có thể thích em nhiều hơn chút xíu được không? Mười phần được không ạ?”

Thẩm Hành Giản lên tiếng: “Ừm.”

“Thế… Hai mươi phần có được không?” Dư Dục Sâm thuận thế lấn tới, đầu cậu lệch hẳn sang một bên, cả người cũng nghiêng về phía Thẩm Hành Giản.

Ngay lúc này hai người cách nhau rất gần, hơi thở cùng quấn quýt ở một nơi. Hơi nóng thoát ra từ xoang mũi Dư Dục Sâm, phả lên gò má anh. Thẩm Hành Giản mơ màng suy nghĩ, Dư Dục Sâm thích anh một trăm phần, vậy ít ra anh cũng thích Dư Dục Sâm đến bốn mươi năm mươi phần đúng chứ?

Nhưng Dư Dục Sâm lại chỉ cần anh thích hai mươi phần là được, cậu thận trọng rụt rè quá rồi.

“Thầy sẽ thử thích em hơn một chút vậy.” Thẩm Hành Giản khẽ nói.

“Dạ?” Dư Dục Sâm cảm giác như mình đã nghe nhầm, cậu không thể tin nổi những gì mình vừa nghe được từ miệng Thẩm Hành Giản.

“Thầy, thầy nói gì cơ ạ?”

“Dư Dục Sâm,” Thẩm Hành Giản lên giọng, “Thầy nói chúng ta có thể thử một chút.”

“Thật, thật sao?” Dư Dục Sâm kích động nói loạn hết lên. Cậu ngồi dậy, đổ ập cả người về phía Thẩm Hành Giản, tay chống bên dưới. Nhìn Thẩm Hành Giản từ trên xuống, xúc động đến nỗi rơm rớm nước mắt: “Thầy ơi thầy nói thật ạ? Thầy thật sự muốn, thật sự muốn cùng em thử một chút sao?”

Thẩm Hành Giản cũng đang nhìn Dư Dục Sâm, tầm mắt hai người giao nhau giữa không trung, trong mắt họ chỉ có bóng hình người kia.

Anh gật đầu: “Thầy nói thật, thầy có thể thử với em, nhưng mà không phải bây giờ.”

“Em biết, em biết…” Dư Dục Sâm nằm xuống giường. Hơi thở cậu giờ đây đang gấp gáp, tim đập cực kỳ nhanh, cả đại não đều chìm trong choáng váng, vẫn chưa bình tĩnh lại sau cơn kích động, “Thầy muốn đợi em thi xong đại học ạ? Còn nửa năm nữa, nửa năm nhanh lắm, nhanh lắm luôn…”

“Ừm, đợi em thi đại học xong, chúng ta…” Thẩm Hành Giản cũng không nói nổi nữa, thật ra anh cũng không biết tại sao hôm nay mình lại bật thốt lên câu “hay là chúng ta thử một chút”với Dư Dục Sâm. Vốn dĩ không nên nói những lời như thế vào hôm nay, có lẽ là bởi vì pháo hoa đẹp quá chăng.

“Thầy ơi,” Dư Dục Sâm bỗng cất lời, “Giờ em có thể ôm thầy được không. Cứ tính là ứng trước cho những lần sau kỳ thi đại học.”

Thẩm Hành Giản không nói gì, ngầm cho phép cậu hành động.

Dư Dục Sâm sáp tới, đưa tay ra gắt gao ôm lấy Thẩm Hành Giản, tựa đầu vào hõm cổ anh.

Tiếng cậu lọt ra ngoài, thỏ thẻ mà rầu rĩ.

“Tốt quá.” Cậu nói, “Thầy thích em một chút rồi, tốt quá.”

- -----oOo------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK