Theo như phim, lúc bám đuôi người khác thì luôn phải có tờ báo hoặc tạp chí trên tay để che mặt bất cứ lúc nào, nhưng trong siêu thị không bán báo với tạp chí nên Dư Dục Sâm đành chọn một gói khoai tây chiên siêu to khổng lồ rồi đi sau Thẩm Hành Giản cách một kệ hàng. Có ông chú đi ngang qua thấy cậu kỳ quặc không khỏi ngó lại nhìn thêm vài lần.
Thẩm Hành Giản mua một chai dầu gội, sau đó đến khu bánh ngọt lấy thêm túi bánh mì, ít trái cây với rau củ rồi mới tính tiền.
Đồ trên xe nhìn thì không nhiều lắm nhưng lúc tính tiền xong vẫn đầy một túi.
Cái túi trông rất nặng, hằn một đường ở trong lòng bàn tay Thẩm Hành Giản chặn dòng lưu thông của máu, khiến đầu ngón tay anh không còn vẻ hồng hào. Dư Dục Sâm tinh mắt dù đứng ở phía xa cũng thấy mấy đầu ngón tay trắng bệch.
Không phải cậu không muốn tiếp tục theo dõi, nhưng hay là đi qua làm bộ tình cờ gặp để cầm túi đồ giúp anh nhỉ? Biết đâu còn có thể ăn cơm chung với nhau. Dư Dục Sâm phân vân suy nghĩ, xoắn xuýt đi theo Thẩm Hành Giản vào thang máy xuống dưới, tới lúc thấy anh đứng bên đường bắt taxi cậu vẫn chưa quyết định xong.
Vào thu mưa liên tục, mới sáng sớm trời còn âm u, bây giờ mưa đã bắt đầu lâm râm khiến xung quanh chìm trong màn sương mờ ẩm ướt. Đoạn đường này bình thường muốn bắt xe đã khó, giờ mưa nữa thì còn khó hơn. Mấy chiếc taxi liên tục chạy qua không có ý dừng lại rước khách.
Mưa ngày càng to, lốp bốp lốp bốp rơi xuống tạo vũng nước đọng trên mặt đất. Dư Dục Sâm thấy mưa to như này chẳng do dự thêm nữa, chuẩn bị đi tới bảo Thẩm Hành Giản đưa túi cho cậu xách hộ.
Còn chưa kịp bước chân thì một chiếc xe màu đen đã dừng trước mặt Thẩm Hành Giản, cửa kính hạ xuống, người ngồi bên trong hình như đang gọi với theo Thẩm Hành Giản.
Có vẻ hai người họ quen nhau. Trực giác Dư Dục Sâm mách bảo rằng đối phương rất có khả năng là người Lưu Hạo nhắc đến. Dư Dục Sâm không định đi qua đó nữa mà đứng sang một bên, đội mũ cải trang rồi quan sát động tĩnh của họ.
Thẩm Hành Giản liếc vào trong xe, lập tức xoay người bước đi sau khi thấy đối phương. Chiếc xe màu đen tắt máy, chủ xe vội vã bước xuống đuổi theo.
Lúc hắn ta đi ngang qua, Dư Dục Sâm đã trông thấy rõ mặt người đó. Người này trông rất đẹp trai, mang theo khí chất đàn ông trưởng thành khác hẳn Dư Dục Sâm.
Ngay lập tức Dư Dục Sâm nhận ra chênh lệch giữa mình với hắn, đó là một khoảng cách giữa nhóc trai vắt mũi chưa sạch với đàn ông thực sự trưởng thành. Chỉ bằng cố gắng không thôi cũng không thể bù đắp được khoảng cách này, mà phải cần đến những kinh nghiệm dày dặn được mài giũa qua tháng năm. Cậu chưa đủ trưởng thành, cậu còn quá non nớt.
Dư Dục Sâm hơi ủ rũ, cậu chậm rãi đi về phía trước theo sau hai người kia.
Người đàn ông đuổi kịp Thẩm Hành Giản sau đó giật lấy túi đồ trong tay anh, có ý muốn xách hộ. Thẩm Hành Giản nghiêng người tránh hắn ta rồi tiếp tục đi, bóng lưng anh toát lên sự quật cường bướng bỉnh.
Người kia không từ bỏ, vẫn tiếp tục đi theo và liên tục nói gì đó với anh.
Dư Dục Sâm yên lặng bước tới, cậu thấy người kia đang gọi Thẩm Hành Giản nhưng không phải bằng những cái tên bọn họ thường nghe: thầy Thẩm hay Tiểu Thẩm, mà bằng một cái tên thân mật hơn nhiều cậu chưa từng biết đến.
Hắn ta gọi Thẩm Hành Giản là “Tiểu Trúc”.
Tiểu Trúc là nhũ danh của Thẩm Hành Giản, ngoại trừ bố mẹ, người nhà và Tống Minh Trạch ra thì không ai gọi anh như vậy cả.
Thẩm Hành Giản nhất thời ngẩn người, giọng điệu Tống Minh Trạch vừa khẩn thiết vừa có ý cầu xin, hắn nói: “Tiểu Trúc, chúng ta nói chuyện đi.”
“Tôi với anh không có gì để nói cả.” Giọng Thẩm Hành Giản mệt mỏi, anh đổi tay xách túi đồ làm máu dồn lên đột ngột khiến đầu ngón tay tê lại. Anh siết chặt bàn tay, muốn xoa dịu đi nỗi tê nhức này: “Anh Tống, phiền anh tránh đường được không?”
Mưa ngày một dày hơn, những hạt mưa cứ thế va vào người, thấm ướt tóc cùng quần áo khiến anh trông có phần nhếch nhác.
Thật ra ở dưới màn mưa này, trông ai rồi cũng trở nên thật thảm hại.
Tống Minh Trạch nhìn Thẩm Hành Giản, tiếp tục hạ thấp giọng: “Tiểu Trúc, mưa to như vậy ít nhất cũng phải để anh đưa em về, chỉ điều này thôi sẽ được phải không?”
“Rốt cuộc là anh muốn gì?!” Thẩm Hành Giản hỏi.
Tống Minh Trạch nhìn thẳng vào mắt Thẩm Hành Giản, thành khẩn đáp: “Anh muốn làm lại từ đầu với em.”
“Anh thấy có khả năng hay không hả Tống Minh Trạch?” Thẩm Hành Giản ngước mắt lên cười. Trong giọng nói còn có ý mỉa mai.
Tức giận, đồng thời cũng rất mới lạ.
Dư Dục Sâm chưa từng thấy Thẩm Hành Giản như thế này bao giờ.
Thẩm Hành Giản mà cậu biết lúc nào cũng dịu dàng. Anh giống như hình mẫu giáo viên hoàn hảo, kiên nhẫn điềm đạm và có trách nhiệm, hơn nữa chưa bao giờ nổi giận. Tất nhiên khỏi phải nói học sinh thích giáo viên như vậy tới mức nào.
Dĩ nhiên điều đó rất tốt nhưng đồng thời khiến Dư Dục Sâm cảm thấy trước mặt cậu, không chỉ mình cậu mà thật ra ở trước mặt tất cả mọi người, Thẩm Hành Giản luôn đeo lên chiếc mặt nạ. Anh chỉ cho bọn họ thấy khía cạnh hoàn hảo kia chứ không phải một Thẩm Hành Giản chân thực.
Dư Dục Sâm tưởng rằng bản thân mình trong mắt Thẩm Hành Giản không giống với những người khác, cậu được ưu ái hơn. Nhưng thật ra không phải vậy, chắc sự ưu ái mà cậu thấy ấy chỉ xuất phát từ đạo đức nghề nghiệp của Thẩm Hành Giản thôi.
Ít nhất thì cậu chưa từng bắt gặp dáng vẻ mất hòa nhã cùng bực dọc của Thẩm Hành Giản bao giờ.
“Chỉ cần em cho anh một cơ hội, anh nhất định sẽ bù đắp tất cả.” Tống Minh Trạch bước đến muốn ôm chặt Thẩm Hành Giản.
Thẩm Hành Giản quay đầu đi, lạnh nhạt nói: “Không cần.”
Anh đi ở đằng trước, còn hắn lẳng lặng theo sau. Dư Dục Sâm cũng vô tri vô giác bước cùng.
Thật ra cậu cảm thấy bây giờ không cần phải bám đuôi nữa. Cậu đã gặp người mà Lưu Hạo nói tới, còn trốn ở góc nghe trộm người ta. Nếu như còn tiếp tục theo dõi thì đâu khác gì tên biến thái.
Tuy trong lòng nghĩ vậy, nhưng Dư Dục Sâm vẫn không hề dừng chân. Cậu nhìn chằm chằm bóng lưng hai người rồi tự động suy diễn ra một màn yêu hận tình thù trong đầu.
Ba người mang theo ba nỗi tâm sự khác nhau cùng bước đi trong mưa. Dư Dục Sâm bám theo lồ lộ như vậy mà hai người kia cũng chẳng phát hiện ra.
Đi hơn nửa tiếng đồng hồ mới đến nhà Thẩm Hành Giản. Khu trọ nằm trong khuôn viên, để qua cổng cần phải có thẻ ra vào. Rõ ràng Thẩm Hành Giản không muốn mời Tống Minh Trạch tới nhà ngồi.
Thẩm Hành Giản nhanh chóng quẹt thẻ, bỏ lại Tống Minh Trạch ở ngoài cửa một lúc rồi rời đi.
Dư Dục Sâm đứng đối diện, trên đường xe cộ chạy qua liên tục. Không hiểu sao cậu lại nghĩ đến cảnh phim trong bộ anime “5 centimet trên giây” mình từng xem.
Nam nữ chính đứng ở hai bên đường sắt, đoàn tàu chạy ngang qua, tạo nên luồng gió thổi bay những cánh hoa anh đào trong không trung. Để rồi khi đoàn tàu lướt qua, ta chẳng thể bắt gặp bóng dáng hai người ở đâu.
Đáng tiếc thay, trước mặt cậu không phải cánh hoa rơi, chỉ có vết bùn tung tóe bắn lên từ bánh xe chạy ngang, mà phía bên kia cũng không có người cậu đang chờ.
Quần áo trên người thấm đẫm nước mưa, hơi lạnh ẩm ướt thấm vào làn da qua lớp vải, rồi lại len lỏi dến từng tế bào. Lạnh từ trong ra ngoài.
Dư Dục Sâm thậm chí không nghĩ tới việc đi về, cậu cứ đứng ở đó nhìn cửa sắt đối diện.
Vừa mới đây thôi Thẩm Hành Giản còn dắt cậu vào nhà, nấu cho cậu một bát mì và tặng cậu thêm một quả trứng lòng đào. Dư Dục Sâm miên man nhớ, nhớ đến năm lớp mười lúc Thẩm Hành Giản mới đến dạy. Cậu ngại Thẩm Hành Giản nhiều chuyện, cứ như bắt phải gót chân A-sin của cậu vậy.
Trong cuộc thi hợp xướng Thẩm Hành Giản chụp hình cho cậu, Đại hội Thể dục thì dìu cậu đi, lúc tập diễn thuyết dưới cờ ở trong văn phòng, Thẩm Hành Giản cũng không chê phiền mà nghe cậu đọc hết lần này đến lần khác rồi chỉ chỗ sai cho cậu.
Cậu lại nhớ đến người đàn ông đẹp trai tên Tống Minh Trạch ban nãy hỏi Thẩm Hành Giản có thể cho hắn một cơ hội làm lại từ đầu được không.
Đầu óc Dư Dục Sâm loạn hết lên, mưa lạnh phả vào mặt cũng không giúp cậu tỉnh táo nổi.
Cậu nhìn cánh cổng sắt phía đối diện, có người cầm ô bước ra. Tán ô nâng lên, là Thẩm Hành Giản.
Anh ra đây làm gì? Đưa ô cho người kia sao? Anh cho rằng người ta si tình đến mức đứng dầm mưa ngóng đợi à? Người kia sớm đã đi rồi, chỉ còn cậu đứng ở chỗ này thôi.
Dư Dục Sâm độc địa nghĩ, Thẩm Hành Giản cứ không thấy đối phương rồi hoàn toàn thất vọng từ bỏ là tốt nhất!
Thẩm Hành Giản không ra đưa ô, anh bước vào cửa hàng tiện lợi bên cạnh cổng lớn, lúc đi ra cầm theo một bịch muối. Anh liếc mắt qua phía đối diện, sau đó nhìn về phía Dư Dục Sâm đứng yên lặng.
Thẩm Hành Giảng thấy cậu rồi. Cách một con đường lớn mưa giăng khắp trời, hai người họ nhìn nhau.
Cậu có thể chạy trốn ngay, nhưng đôi chân như thể mọc rễ chẳng nhấc lên nổi. Thẩm Hành Giản băng qua dòng xe cộ chạy đến trước mặt Dư Dục Sâm. Hai người đối mặt nhau.
Cậu không nói gì, Thẩm Hành Giản cũng im lặng.
Lát sau Thẩm Hành Giản lên tiếng, giọng điệu vừa nghi ngờ vừa bất đắc dĩ, nhưng không phải thái độ mệt mỏi khi nói chuyện với người kia. Là kiểu không biết nên làm sao với cậu, phiền muộn đồng thời bất lực.
“Em ở đây làm gì thế?”
Dư Dục Sâm không thích giọng điệu Thẩm Hành Giản nói chuyện với mình. Đây là kiểu giọng mà thầy giáo dùng để thăm hỏi học sinh chứ không phải Thẩm Hành Giản quan tâm lo lắng cậu.
Cậu vừa chua xót vừa gấp gáp nói: “Không làm gì hết, bộ em không được ở đây à?”
“Mưa lớn như vậy, em…”
“Quan tâm đến em và cơn mưa lớn này làm gì, có liên quan gì đến thầy sao.”
Dư Dục Sâm không biết tại sao bản thân thấy tức giận và tủi thân như thế, thậm chí cậu còn không biết mình đang nói cái gì, “Sao nào, không thấy người thầy mong đợi đứng chờ nên thất vọng lắm nhỉ?”
Ý cười trong mắt Thẩm Hành Giản nháy mắt cứng đờ, khóe miệng anh từ từ hạ xuống, vô cảm nhìn Dư Dục Sâm.
Trong lòng Dư Dục Sâm càng thấy tủi thân hơn, cậu cũng biết mình bây giờ vô duyên vô cớ gây sự với anh, ích kỷ trút hết cơn giận dữ cùng bao uất ức lên người Thẩm Hành Giản, bắt đầu nói xằng nói bậy:
“Em thấy rồi, người kia muốn quen thầy, thầy chính là gay.”
“Ừ, thầy là gay.” Thẩm Hành Giản bình tĩnh trả lời.
Dư Dục Sâm định nói gì đó quá đáng hơn nữa nhưng vào giây phút chạm mắt với Thẩm Hành Giản, trái tim như co rút lại. Có mấy câu muốn trút hết ra, nhưng không thể nói thành lời.
Cậu nhìn Thẩm Hành Giản hồi lâu rồi xoay người bỏ đi.
- -----oOo------