Dạo gần đây Dư Dục Sâm thường xuyên ghé qua lớp số 17 tìm Phùng Hân Hân. Tình cảm giữa hai người đột nhiên trở nên khăng khít hơn, nghiễm nhiên đã biến từ bạn ngồi cùng bàn yêu quý thành “khuê mật” theo như lời Phùng Hân Hân nói.
Chủ yếu do giờ đây trong lòng Dư Dục Sâm đang rối tinh rối mù. Một đứa trẻ trâu không xác định được rõ tình cảm của bản thân như cậu phải nhờ đến Phùng Hân Hân nói điều gì đó để dỗ dành mình. Phùng Hân Hân bình thường cẩu thả không để ý chuyện vặt vãnh, hay vào vai bậc thầy tình yêu giúp đỡ bạn bè giải quyết vấn đề tình cảm. Nhưng với chuyện tình cảm của Dư Dục Sâm, cô lại chẳng dám nói nhiều.
Cô cảm thấy Dư Dục Sâm hơi ngáo, chỉ số EQ hơi thấp xíu, nhưng cũng không đần lắm, hơn nữa… tình yêu đồng giới ấy, phải cần tự cậu ta hiểu rõ rồi mới công khai được.
Phùng Hân Hân không muốn lắm lời, nhưng Dư Dục Sâm lại thường xuyên tìm cô để bàn về việc kia. Chẳng cần Phùng Hân Hân nhọc sức tìm hiểu, Dư Dục Sâm đã tự mình trình bày tất tần tật mọi chuyện.
Sau khi nghe xong, Phùng Hân Hân cảm thấy câu chuyện tình này của Dư Dục Sâm chẳng khác nào tiểu thuyết thể loại tình yêu học đường thuần khiết. Có điều chuyện gì Dư Dục Sâm cũng đều nói hết, chỉ mỗi tên nhân vật chính còn lại thì chẳng hé một lời. Cho đến giờ cô vẫn không biết rốt cuộc người kia là ai.
Phùng Hân Hân đều đã đoán qua một lượt những cái tên hiềm nghi, người đầu tiên bị loại từ vòng gửi xe chính là Thẩm Hành Giản.
Người có thể khiến Dư Dục Sâm mê mệt thành cái dáng vẻ này, từng trải đời, từng có người yêu cũ mà còn hiểu rõ cách quyến rũ em trai nhỏ, chậc, không cần nghĩ cũng chắc chắn được rằng đây là một tên đại bàng già đầy tâm cơ. Nhưng thầy Thẩm dịu dàng như thế, hiền lành như thế, còn là ánh trăng sáng trong lòng Phùng Hân Hân, sao có thể làm chuyện đó được?!
Đôi lúc Phùng Hân Hân sẽ lặng lẽ giội một gáo nước lạnh lên người Dư Dục Sâm, thử nói ra suy nghĩ của bản thân. Nhưng Dư Dục Sâm còn đang đắm chìm trong thế giới nội tâm, chỉ biết ừm ừm à à hùa theo chứ chẳng hề cho vào đầu. Phùng Hân Hân bực bội không thèm để ý tới Dư Dục Sâm nữa, nhưng Dư Dục Sâm lại không phát hiện ra, vẫn đều đặn đến tìm Phùng Hân Hân đi ăn vào mỗi giờ cơm chiều như cũ.
Cả ngày Dư Dục Sâm đều chạy sang lớp số 17, chiều tối thì đi ăn cơm cùng với Phùng Hân Hân, điều này khiến Chu Thanh cùng Từ Duyệt thấy khó chịu trong lòng. Cùng làm bạn chí cốt từ thời bé tí xiu đến giờ, cùng nhau ăn cơm cùng nhau chơi bóng rổ, vậy mà bây giờ Dư Dục Sâm lại bỏ rơi bọn họ, cả ngày ở chung với Phùng Hân Hân.
Sao lại có chuyện này được.
Giữa thái độ bất mãn của anh em với nhu cầu cố vấn tình cảm của mình, Dư Dục Sâm phiền não mất mấy ngày cuối cùng cũng tìm được một cách giải quyết vô cùng hoàn hảo để cân bằng hai bên. Hai bốn sáu đi ăn với Từ Duyệt Chu Thanh, ăn xong thì chơi bóng rổ, còn thứ ba với thứ năm thì tìm Phùng Hân Hân ăn cơm. Làm thế này anh em sẽ vui vẻ còn Phùng Hân Hân sẽ không thấy cậu phiền nữa, đúng là vẹn cả đôi đường!
Dư Dục Sâm mới qua lớp số 17 để báo cáo với Phùng Hân Hân những suy đoán cùng kế hoạch thời gian của bản thân, vừa quay về lớp lúc chuông vào học vang lên lớp trưởng đã bảo cậu: “Này, Dư Dục Sâm, thầy giáo tìm ông đó. Cho ông chút thời gian để tranh thủ đi làm công chuyện.”
“Ai á? Thầy chủ nhiệm hả?”
Dư Dục Sâm biết kỳ thi này mình làm bài không tốt, đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng bị thầy chủ nhiệm gọi đến văn phòng nghe mắng một bữa rồi. Nên bây giờ cậu cũng không hoảng sợ, cứ thong thả ung dung cất bước về chỗ của mình.
Lớp trưởng gãi gãi đầu: “Không phải thầy chủ nhiệm, là thầy giáo Ngữ văn.”
Dư Dục Sâm còn chưa đặt mông xuống ghế đã ngã lăn quay, gây nên tiếng động lớn khiến cả lớp đều quay sang nhìn. Cậu xoa xoa cái mông đứng lên, không tin nổi mà hỏi lại lớp trưởng: “Ai?!”
“Thầy giáo Ngữ văn đó,” Lớp trưởng không hiểu tại sao phản ứng của Dư Dục Sâm lại dữ dội thế, “Tôi vừa đến văn phòng, thầy ấy dặn tôi bảo ông tiết này đến văn phòng tìm thầy. Ông nhanh đi đi.”
Dư Dục Sâm cảm thấy hoảng hốt trong lòng, rồi ngay lập tức cảm nhận được hương vị ngọt ngào đã lâu không gặp.
Bảo rồi mà, nhất định là Thẩm Hành Giản thích cậu, bây giờ không nhịn được nữa nên muốn tìm cậu.
Dư Dục Sâm giấu kỹ sự mừng vui, đổi sang nét mặt đăm chiêu ủ dột, nửa ảo não nửa buồn phiền hỏi: “Thầy ấy tìm tôi làm gì chứ.”
Lớp trưởng thành thật trả lời: “Không biết, nhưng mà lúc đó thầy ấy đang cầm tập bài thi nên chắc là muốn phê bình ông đó.”
“Trời.” Dư Dục Sâm thở dài một tiếng rồi cúi đầu ủ rũ bước ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa lớp cậu đã lập tức tăng tốc, ghép hai bước thành một chạy đến văn phòng, hận không thể bay thẳng đến trước mặt Thẩm Hành Giản. Nhưng đến khi cửa văn phòng gần hiện ra trước mắt, cậu lại thả chậm lại bước chân mình.
Thẩm Hành Giản giận dai quá, lâu lắm rồi chẳng quan tâm cậu, bây giờ bỗng nhiên tìm cậu để làm gì đây. Không lẽ nào chỉ vì thành tích thi tháng thôi sao?
Cậu dừng trước cửa suy nghĩ lý do Thẩm Hành Giản muốn gặp cậu, chậm chạp không chịu đi vào. Đúng lúc có một giáo viên chạy ra khỏi văn phòng, trông thấy Dư Dục Sâm mang theo vẻ thù hận căm tức đứng đực ngoài đó bèn ân cần hỏi thăm cậu có chuyện gì thế, đến tìm giáo viên ư, sao lại không đi vào.
Dư Dục Sâm ngoan ngoãn trả lời rằng cậu tìm thầy Thẩm, giáo viên kia cười cười nói thầy Thẩm đang ngồi bên trong, còn an ủi Dư Dục Sâm rằng cậu đừng lo sợ cũng chớ suy nghĩ nhiều. Dư Dục Sâm đâu có sợ gì, nhưng mà suy nghĩ nhiều thì đúng thật.
Sau khi giáo viên kia đi khỏi, Dư Dục Sâm hít thở sâu mấy lần rốt cuộc mới quyết định hô một tiếng: “Báo cáo.”
“Vào đi.” Chất giọng du dương của Thẩm Hành Giản lập tức cất lên.
Dư Dục Sâm đẩy cửa đi vào, trong văn phòng chỉ còn mỗi Thẩm Hành Giản, anh gác lại bút, ngẩng đầu nhìn về phía Dư Dục Sâm. Dư Dục Sâm chậm rãi đến trước mặt Thẩm Hành Giản, cúi đầu nhẹ giọng: “Thầy ơi.”
Cậu nghĩ đến chuyện đó, trên mặt lộ ra nét mất tự nhiên nhưng Thẩm Hành Giản lại chẳng nhận ra điều gì khác biệt.
Thẩm Hành Giản ừm một tiếng rồi nói: “Em ngồi trước đi, thầy có chút chuyện muốn nói với em.”
Dư Dục Sâm kéo cái ghế bên cạnh đến trước mặt Thẩm Hành Giản rồi ngồi xuống, chuẩn bị rửa tai lắng nghe chuyện mà Thẩm Hành Giản định nói với cậu.
Thẩm Hành Giản hắng giọng mở lời: “Trò Dư Dục Sâm, về chuyện đã xảy ra trước đó, thầy xin lỗi em.”
“Dạ?” Dư Dục Sâm ngây ngẩn cả người. Trước khi đến đây cậu đã nghĩ về rất nhiều lời dạo đầu mà Thẩm Hành Giản có thể nói, rất nhiều thái độ đối mặt với cậu của Thẩm Hành Giản. Cho dù lạnh lùng cỡ nào hay chỉ để giải quyết việc chung, cậu đã chuẩn bị tâm lý, nhưng cậu không nghĩ rằng Thẩm Hành Giản lại nói lời xin lỗi với cậu.
“Tại sao thầy lại… xin lỗi em ạ, thầy có làm gì sai đâu.” Dư Dục Sâm nhỏ giọng nói.
“Do thầy đã không hoàn thành chức trách của một người giáo viên, vì lúc lên lớp thầy đã cố tình phớt lờ em, ảnh hưởng đến chí tiến thủ của em. Lần này thành tích của em đã thụt lùi, thật ra có một phần nguyên nhân rất lớn là đến từ thầy.” Giọng Thẩm Hành Giản chân thành, anh nhìn thẳng vào mắt Dư Dục Sâm.
Trái lại Dư Dục Sâm chẳng biết làm sao, gò má cậu không kiềm được mà đỏ lên, liếc trái liếc phải không dám đối diện với Thẩm Hành Giản.
“Cũng không hoàn toàn là do thầy đâu, em…” Dư Dục Sâm ngưng lại giữa chừng, chẳng biết muốn nói gì tiếp, “Thành tích không tốt chính là do em đã học hành không cẩn thận, không liên quan đến thầy đâu ạ.”
“Hôm đó…”
Dư Dục Sâm trầm mặc, lẳng lặng nghe những lời tiếp theo của Thẩm Hành Giản.
“Đúng là xu hướng tính dục của thầy không giống với mọi người. Hôm đó em đã nhìn thấy người đó nhỉ, là bạn trai cũ của thầy.”
Quả nhiên là bạn trai cũ của anh ấy, Dư Dục Sâm nghĩ trong lòng.
“Trước đó em hỏi có phải thích con trai cũng không có vấn đề gì phải không, thầy đã nói chỉ cần thực sự thích thì đều được hết. Thật ra không phải bởi vì thầy thích con trai mới cố gắng chỉ bảo em như thế. Đồng tính luyến với dị tính luyến cũng không có gì khác nhau đâu.” Thẩm Hành Giản cúi đầu khẽ cười một cái, “Thật ra cũng đều là thích, đều là yêu cả mà thôi.”
Dư Dục Sâm biết khuôn mặt Thẩm Hành Giản rất đẹp, anh ấy cười lên cũng rất đẹp, nhưng cậu lại chưa nghĩ rằng nụ cười của anh lúc nhắc đến “thích” lại… rung động lòng người như thế.
Đây là lần thứ hai cậu nhìn thấy một Thẩm Hành Giản sau khi trút khỏi lớp vỏ nghề giáo lại có thể sống động đến vậy.
Hai lần, đều là bởi vì một người đàn ông khác.
Thẩm Hành Giản tiếp tục: “Thầy biết bây giờ em vẫn còn ở tuổi dậy thì vốn không có nhận thức rõ ràng về quan hệ dị tính, mà chuyện của thầy lại ảnh hưởng đến em, khiến em khó xử như vậy.”
“Em không thấy khó xử.” Dư Dục Sâm khẽ nói.
“Hửm?”
“Em không thấy có gì khó với chả xử hết, từ nhỏ em đã nghe mẹ kể trên thế giới này có rất nhiều người không giống bình thường, nhưng chúng ta không thể vì họ khác biệt mà coi thường họ. Thật ra mọi người cũng chẳng có gì khác nhau hết… Vốn đã chẳng có gì khác nhau.”
Thẩm Hành Giản sửng sốt một lát, lập tức nói: “Đúng là em.. rất tốt, mẹ em dạy dỗ em rất tốt.”
Dư Dục Sâm ngồi trên ghế, cúi đầu nhìn chằm chằm lòng bàn tay.
Khi còn bé, có lần bà Trương dẫn cậu đi leo núi. Trên đỉnh núi có ông lão bày sạp xem chỉ tay cho khách. Bà Trương bỗng nhiên có hứng thú để ông lão xem chỉ tay của Dư Dục Sâm một chút. Ông lão vạch lòng bàn tay của Dư Dục Sâm ra xem, mấy lời phán về đường sinh mệnh với đường sự nghiệp cậu không nhớ lắm, chỉ nhớ rằng ông lão bảo đường tình duyên của Dư Dục Sâm rất dài, chẳng có đường phân nhánh nào cả, từ đầu đến cuối chỉ yêu một người, trời sinh đã là kẻ si tình.
Lời ông lão cực kỳ trôi chảy, khiến bà Trương cười khoái chí, ôm Dư Dục Sâm lên hôn chụt một tiếng thật lớn, bảo rằng si tình rất tốt, giống cha cậu, cả đời chỉ yêu độc một người, thật tốt.
Dư Dục Sâm nhìn chằm chằm đường chỉ tay của mình, đoán mò, đường tình duyên của cậu không phân nhánh nào, cả đời chỉ yêu một người, vậy thì đường tình duyên trong lòng bàn tay Thẩm Hành Giản có mấy đường phân nhánh đây? Cả đời này anh ấy sẽ yêu mấy người?
“…Thật ra trước đó thầy từng bảo em về tình yêu chân chính ấy, chỉ cần thực sự thích một người thì dù người đó là nam hay nữ đều không quan trọng. Thầy rất vui vì thầy không tạo nên ảnh hưởng lớn đối với em. Nếu về sau em có chuyện gì, cho dù là chuyện học hành hay tình cảm thì đều có thể đến hỏi thầy, thầy…”
Thẩm Hành Giản vẫn còn nói nữa. Dư Dục Sâm muốn hỏi anh, anh thật sự thích Tống Minh Trạch kia sao? Vậy anh đã từng, đã từng thích cậu một xíu nào chưa?
Cậu không hỏi. Mũi cậu giờ đang đặc lại, trong lòng cũng cực kỳ buồn rầu, bên tai ong ong chẳng còn nghe thấy Thẩm Hành Giản nói gì nữa. Cậu thấy mình tùy tiện vâng dạ hai ba tiếng phụ họa, sau đó đứng dậy bảo rằng mình phải về lớp tiếp tục buổi tự học.
Ra khỏi cửa rồi Dư Dục Sâm mới phát hiện ra giờ khắc này lòng mình như thắt lại, nhưng cậu lại chẳng hiểu mình khó chịu là do đâu.
Ngơ ngác dừng chân trước cửa văn phòng, nhất thời cậu không biết phải tới nơi nào nữa.
Gió thổi qua ổ cửa sổ, hơi lạnh theo đó ùa đến. Dư Dục Sâm rùng mình nghĩ.
Mùa đông sắp đến rồi.
- -----oOo------