Dư Dục Sâm sóng vai cùng Diêu Phán trên vỉa hè, không ai mở lời nói chuyện.
Diêu Phán chăm chú nhìn hai chiếc bóng trước mặt, trông chúng còn gần với nhau hơn là người thật nữa, chỉ cần nghiêng đầu là có thể hôn lên sườn mặt Dư Dục Sâm.
Diêu Phán hơi nghiêng đầu, chiếc bóng của cô tựa như đang hôn nhẹ lên bóng hình người còn lại.
Dư Dục Sâm dừng bước, hỏi cô: “Nhà cậu ở phía nào?”
“Ơi?” Diêu Phán sửng sốt, “Mình, mình tự về nhà được.”
Dư Dục Sâm không kiên nhẫn nói: “Đêm hôm khuya khoắt con gái tự về nhà một mình không an toàn, mình đưa cậu về, có chuyện gì thì nói trên đường.”
“Ừm.” Diêu Phán chỉ về một hướng, nhà cô không xa, có lẽ mất khoảng mười phút là đến nơi.
Quãng đường sau đó vẫn lặng im như cũ, Diêu Phán cắn môi dưới, phá tan sự trầm mặc trước tiên.
“Dư Dục Sâm,” Diêu Phán nói, “Thật ra mình thích cậu lắm.”
Cuối cùng cũng thổ lộ rồi, Dư Dục Sâm thở dài, định nói ra những lời từ chối mình đã soạn sẵn trong bụng.
Cậu còn chưa cất tiếng thì Diêu Phán đã tiếp tục: “Nhưng mình biết cậu đã có người trong lòng rồi. Chỉ là con người ấy mà, chưa thấy Hoàng Hà chưa hết hy vọng. Dù Phùng Hân Hân một mực khuyên mình từ bỏ, dù mình đã sớm biết đáp án của cậu nhưng vẫn muốn hẹn gặp để hỏi trực tiếp.”
“Cậu nhận ra sao?” Dư Dục Sâm hết sức kinh ngạc, cậu vẫn cho rằng biểu hiện yêu thích Thẩm Hành Giản của mình không rõ ràng lắm, hẳn là không ai chú ý tới đâu. Dư Dục Sâm gãi đầu hỏi, “Mình có người trong lòng… Chuyện đó rõ như vậy hả?”
Diêu Phán cười nói: “Rõ lắm luôn, mọi người đều thấy được đó.”
“Thật… thật à?”
Diêu Phán thở dài nói tiếp: “Dư Dục Sâm, mình thật sự rất thích cậu. Từ lúc cậu ôm mình vào phòng y tế khi mới lên cấp ba, mình đã bắt đầu thích cậu rồi. Thật ra mình từng nghĩ rằng nên giấu kỹ tình cảm này vào sâu trong tim, không nói ra với ai hết. Nhưng đến năm 30 tuổi khi ngồi nhớ về ngày xưa, nhớ về hồi cấp ba từng thích một chàng trai rất tốt nhưng lại không đủ dũng cảm để theo đuổi, để tỏ tình với cậu ấy, có phải lúc đó mình sẽ hối hận vô cùng không?”
“Mình không muốn để bản thân khi ấy phải hối hận, nên hiện tại mới mặt dày theo đuổi cậu.”
“Tin đồn ở trường về chúng ta không phải do mình cố tình tạo nên đâu. Mình cũng biết chuyện này khiến cậu không vui, nhưng thật lòng thì, được mọi người hiểu lầm là hẹn hò với cậu khiến mình vui lắm.”
“Dư Dục Sâm,” cô khẽ hỏi, “Mình như thế rất đáng ghét phải không?”
“Vẫn tốt mà.” Dư Dục Sâm không ngờ mọi chuyện sẽ đi theo hướng này, cũng không ngờ Diêu Phán sẽ nói với mình những lời như thế, “Cậu tốt lắm, chỉ là…”
Diêu Phán nói: “Mình biết, tình cảm không phải vật ngang giá, sự yêu thích mình trao đi chưa chắc đã nhận lại được hồi đáp tương tự. Những lý lẽ này mình biết hết, nhưng mà mình vẫn muốn nói, ít nhất khi nói ra thì sau này sẽ không thấy hối hận nữa.”
“Dư Dục Sâm,” Diêu Phán dừng bước quay lại nhìn cậu, nghiêm túc nói, “Mình thích cậu.”
“Mình…” Dư Dục Sâm muốn lên tiếng.
Nhưng Diêu Phán lại chặn lời cậu: “Không cần đáp lại mình đâu, mình vẫn luôn biết câu trả lời.”
“Cảm ơn cậu đã đồng ý xem bộ phim này với mình, cũng cảm ơn cậu đã bằng lòng đưa mình về, đến nhà mình rồi.” Những gì cần nói đều đã nói ra, quãng đường dài mười phút này cũng đã đến điểm kết.
Dư Dục Sâm nhìn về phía Diêu Phán: “Chúng ta còn có thể làm bạn với nhau.”
Khóe mắt Diêu Phán lấp lánh ánh nước, nhưng vẫn cười tươi nói: “Đợi đến khi mình không còn thích cậu nữa và có thể bắt đầu một mối tình khác thì chúng mình làm bạn với nhau nhé.”
Dư Dục Sâm đáp “Được”. Diêu Phán nhảy hai ba bước lên bậc thang, đuôi ngựa sau đầu tạo nên một vòng cung tuyệt đẹp. Cô vẫy vẫy tay với Dư Dục Sâm: “Gặp lại vào khai giảng.”
Dư Dục Sâm cũng vẫy tay chào cô: “Gặp lại vào khai giảng.”
Cậu quay người đi chưa được hai bước thì nghe thấy giọng Diêu Phán nói phía sau: “Dư Dục Sâm, cậu cũng phải dũng cảm tỏ tình trước mặt người cậu thích giống mình đó. Đừng khiến bản thân hối hận!”
Dư Dục Sâm lớn giọng: “Mình biết rồi!”
Đưa Diêu Phán về xong Dư Dục Sâm cũng không về nhà luôn, mà chạy ngược về phía khu trọ của Thẩm Hành Giản. Cậu không thể nói rõ cảm giác đang căng đầy trong lồng ngực là thế nào, cậu chỉ biết hiện tại mình rất muốn, rất muốn rất muốn rất muốn gặp Thẩm Hành Giản một lần.
Chạy suốt một đường đến băng ghế dài kia Dư Dục Sâm mới dừng chân, hơi thở cậu dồn dập, trái tim đập liên hồi. Cậu lấy điện thoại ra kéo xuống số của Thẩm Hành Giản, ngón tay run rẩy nhấn nút bấm gọi.
“Tít tít tít…”
Âm thanh máy bận kéo dài mấy giây rồi biến mất, thay vào đó là một giọng nam êm tai đầy từ tính vang lên, là giọng của người trong lòng cậu.
“Alo?” Thẩm Hành Giản dường như có chút ngỡ ngàng, “Dư Dục Sâm à? Sao vậy em?”
“Thầy ơi,” Dư Dục Sâm thở gấp, “Em đang ở trước khu nhà của thầy, thầy có thể xuống đây gặp em không?”
Không lâu sau Thẩm Hành Giản đã xuống đến nơi. Anh mặc quần áo ở nhà, tóc tai hơi rối, cả người tràn đầy tức giận.
Dư Dục Sâm dõi theo Thẩm Hành Giản bực bội đầy mình đi tới, đến bên cậu và hỏi: “Sao vậy, muộn thế này rồi còn đến đây, đã xảy ra chuyện gì à?”
Dư Dục Sâm không muốn gọi thầy ơi, cậu muốn gọi tên của anh, Thẩm Hành Giản.
Thẩm Hành Giản Thẩm Hành Giản Thẩm Hành Giản Thẩm Hành Giản, cậu thầm gọi đi gọi lại cái tên này rất nhiều lần trong lòng, rồi cất giọng tủi thân ấm ức: “Thầy ơi…”
Thẩm Hành Giản ngồi xuống cạnh Dư Dục Sâm: “Ơi? Sao thế?”
Tại sao mỗi lần nói chuyện với cậu giọng Thẩm Hành Giản đều dịu dàng như vậy? Dịu dàng như thể là anh ấy cũng thích cậu vậy.
Dư Dục Sâm khịt mũi một cái rồi mở lời: “Em thích một người, một người đàn ông.”
“Gì… gì cơ?” Thẩm Hành Giản choáng váng đầu óc, nhất thời không hiểu ý nghĩa đằng sau lời nói của Dư Dục Sâm.
Dư Dục Sâm nói một mình: “Thầy ơi, em thật sự, thật sự rất thích rất thích người ấy, thầy nói xem em phải làm sao bây giờ?”
Bỗng nhiên Thẩm Hành Giản không biết nên đáp lại thế nào, chắc hẳn Dư Dục Sâm biết anh là gay nên mới tìm anh để dốc bầu tâm sự. Nhưng mà dù sao Thẩm Hành Giản vẫn là một người thầy giáo, học sinh cấp ba còn mờ mịt về chuyện tình cảm đôi lứa, nếu ngộ nhận về tình cảm của bản thân cũng là chuyện bình thường. Anh phải cân nhắc đắn đo mới dám trả lời câu hỏi của Dư Dục Sâm.
Thẩm Hành Giản thử hỏi: “Người đó là kiểu người thế nào?”
Dư Dục Sâm nghiêm túc đáp: “Người đó lớn hơn em, nhưng tính cách tốt vô cùng, là một người cực kỳ dịu dàng, cực kỳ hoàn hảo.”
Thẩm Hành Giản thầm sắp xếp từ ngữ trong đầu: “Dư Dục Sâm, bây giờ em còn nhỏ, rất dễ hiểu lầm tình cảm khác thành yêu thích, mà thích người cùng giới không phải chuyện đơn giản hay có thể tùy tiện, em phải hiểu rõ thế nào mới là…”
“Yêu thích thật lòng?” Dư Dục Sâm nói tiếp, “Phải không ạ, em nhớ thầy từng nói với em, nếu như đã thích thật lòng, dù là nam hay nữ đều không quan trọng.”
Thẩm Hành Giản nhớ lại, anh đã từng thảo luận với Dư Dục Sâm về vấn đề này, nhưng mà khi ấy anh mới tới đây dạy học, không ngờ rằng Dư Dục Sâm vậy mà còn nhớ rõ.
“Thầy từng nói như vậy, nhưng cơ sở phải là sự yêu thích thật lòng, em biết thế nào là tình cảm thật lòng không?”
Dư Dục Sâm lắc đầu: “Em không rõ lắm, thầy dạy em chút đi, thế nào mới được gọi là thích thật lòng? Thế nào mới xem như tình yêu đích thực.”
“Em nói trước xem em hiểu thế nào đi?”
Dư Dục Sâm nghĩ ngợi rồi đáp: “Mỗi ngày đều nghĩ đến anh ấy, đều nhớ về anh ấy, dùng tất cả các cách, nghĩ tất cả mọi lý do để đi gặp anh ấy, mơ mộng về tương lai ở bên anh ấy, còn muốn trở thành một người tốt hơn vì anh ấy. Thế này không phải là yêu thích thật lòng hay sao?”
Sự yêu thích nồng cháy của chàng trai nhỏ chẳng mang theo chút kiêng dè nào cả, Thẩm Hành Giản có thể thấy được ánh sáng rực rỡ trong mắt chàng trai lúc nhắc đến người mình thích, anh tò mò ai là người có thể khiến Dư Dục Sâm yêu thích đến vậy.
Thẩm Hành Giản gật đầu: “Phải.”
Dư Dục Sâm cười, cậu ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, đêm hè không mây, vì sao treo trên nền trời tỏa sáng rực rỡ vô cùng. Thẩm Hành Giản đồng tình với sự yêu thích của cậu, điều này đáng để vui mừng thật đấy.
Thẩm Hành Giản mở lời: “Nếu như em thật sự thích anh ấy như lời mình nói, vậy trước hết hãy vì anh ấy mà trở thành một người tốt hơn đi. Còn những chuyện khác đợi đến khi em tốt nghiệp trưởng thành rồi tính sau.”
“Dạ,” Dư Dục Sâm bỗng nhiên hỏi, “Nhưng mà thầy ơi, lỡ như anh ấy không thích em thì làm sao bây giờ? Thầy nghĩ anh ấy sẽ thích người như em sao?”
Thẩm Hành Giản ngạc nhiên hỏi: “Anh ấy không biết em thích anh ấy sao?”
Dư Dục Sâm lắc đầu, chất giọng trầm xuống, ấm ức tủi thân, bả vai ủ rũ trông đáng thương vô cùng: “Anh ấy không biết, anh ấy vẫn luôn xem em như một tên nhóc.”
Thẩm Hành Giản hỏi tiếp: “Vậy em nghĩ anh ấy sẽ thích kiểu người như thế nào?”
“Trưởng thành chăng?” Dư Dục Sâm không dám khẳng định, cậu nhớ dáng vẻ hôm đó của Tống Minh Trạch, “Dù sao có lẽ anh ấy không thích kiểu người ngây thơ ngốc nghếch như em đâu.”
Dư Dục Sâm hỏi tiếp: “Thầy sẽ thích kiểu người như nào? Nếu đổi lại là thầy thì sao ạ? Thầy sẽ thích kiểu như em sao?”
Thẩm Hành Giản nghiêm túc suy tư một lát, mở miệng đáp: “Cũng không hẳn, ngay cả khi thầy có một kiểu hình mẫu yêu thích đi chăng nữa, người ấy cao bao nhiêu tốt thế nào tính cách ra sao, thì cũng rất chủ quan và mơ hồ và không xác định rõ được. Có lẽ ngày nào đó thầy sẽ gặp được một người, tuy không trùng với bất kỳ điều kiện nào thầy đưa ra, nhưng thầy vẫn sẽ dành tình cảm cho người ấy.”
“Chuyện tình cảm này, không ai nói chính xác được cả.”
“Quan trọng là bản thân người mình thích như thế nào. Em hiểu không?”
Dư Dục Sâm gật đầu, cậu hiểu ý của Thẩm Hành Giản. Chỉ cần Thẩm Hành Giản thích thì cậu phải trở thành con người thế nào cũng không quan trọng, nếu Thẩm Hành Giản không thích thì mọi cố gắng đều vô dụng mà thôi.
Không có tiêu chuẩn, cậu mới còn cơ hội.
Dư Dục Sâm nhìn Thẩm Hành Giản nói: “Thầy ơi, nghe thầy nói vậy là em yên tâm rồi.”
- -----oOo------