Đây là đêm thứ hai trong ngôi nhà này.
_”Tắt đèn, mọi người ngủ ngon.” Cố Ngang cười nói, “Ba!” một tiếng, đi tắt đèn.
Cậu rón rén trở về chỗ của mình,vừa nằm xuống, người bên cạnh liền nhào tới. Vô cùng tự nhiên, giống như đã thành thói quen.
_”…Ngủ ngon.” Y ôm lấy Cố Ngang,thanh âm mềm nhẹ hòa hoãn
_”Này…” Cố Ngang cảm thấy có chút khó thở —- cái ôm không quá chặt,vì cái gì lại không thở nổi?
…A, là do tim đập nhanh sao?
Trái tim trong ngực đập liên hồi,hẳn nó cũng mệt chết đi.
_”Sao?” Người kia nhẹ nhàng rầm rì một tiếng
Cố Ngang do dự một chút, nghiêng người qua,đưa lỗ tai nói “…Anh không ôm không ngủ được sao?”
Tề Yên Khách tựa hồ cười cười. Cố Ngang nhìn thấy tinh quang nơi khóe mắt y.
_”Cậu bị ôm, liền không ngủ được sao?” Tề học bộ dáng của cậu,thì thầm bên tai
Cố Ngang theo bản năng đáp “Có tôi ôm gấu, chứ gấu chưa ôm tôi.”
_”Trong phòng cậu có gấu bông?” Tề yên Khách mềm nhẹ cười rộ lên “Tôi cứ tưởng chỉ có con gái mới thích mấy món đồ chơi bằng bông.”
_”…Do bị đùa giỡn nên mới có mấy thứ này.” Cố Ngang hồi tưởng lại bữa tiệc sinh nhật vô cùng thê thảm lúc trước,trọng giọng nói không khỏi khổ sở “Tôi còn nhận được son môi và giày cao gót nữa kìa…”
_”…” Tề Yên Khách bỗng nhiên trầm mặc,sau đó dùng sức ôm cậu “Bởi vì bị phát hiện sao…?”
Cố Ngang sửng sốt
A…Đúng vậy.
Sau khi bạn bè thân thiết biết cậu thích con trai, cũng đi theo mọi người cười nhạo cậu. Vốn định nương ngày sinh nhật để giải hòa,kết quả lại nhận được một đống quà tặng tràn đầy ác ý….
May mắn, rất nhanh liền tốt nghiệp,không còn liên hệ với bọn họ nữa.
Chính là…Khó tránh khỏi sinh ra cảm giác tức giận.
Không đúng, so với tức giận, phải là bi thương mới đúng.
_”Tại sao không vứt đi?” Người sau lưng nhẹ nhàng hỏi
_”Dù sao cũng là bạn bè tặng…” Cố Ngang thì thào,chợt nghe trên giường có tiếng xoay người. Cậu nhất thời đỏ mặt lên, nghĩ thầm có lẽ do hai người nói chuyện quá lớn,ồn đến bọn họ,vì thế cuống quýt hạ giọng nói “Thôi không nói nữa, ngủ đi.”
Tề Yên Khách gác trán lên cổ Cố Ngang,nhẹ nhàng “Ừ”một tiếng
…Tuy rằng không phải lần đầu tiên bị ôm ngủ,nhưng mới lần thứ hai mà thôi!
Lại nói tiếp, hai người dẫu sao chỉ mới nhận thức hai ngày…
Ách, đọc sách anh ta viết, có tính quen biết đơn phương không nhỉ?
Vô số lần,cậu kiềm lòng không được mà lật trang cuối,, xem đến kết thúc, cuối cùng một chữ, ngẩng đầu lên tổng sẽ thất vọng buồn bã.
Cứ như vậy chấm dứt sao?
Thời điểm vị tác giả kia đặt dấu tròn cuối cùng,có phải cũng nghĩ: thế là hết?
Vẫn là “Mình rốt cuộc cũng viết xong?”
…Hiện tại có thể chính mồm hỏi anh ta rồi.
Cố Ngang nhắm mắt lại, nhịn không được nhếch miệng cười.
Đến nay vẫn cảm thấy bất khả tư nghị. Người kia thế nhưng đang nằm ngay bên cạnh, còn ôm cậu ngủ.
Anh ta ngủ rồi sao?
Dấu chấm hỏi liên tiếp hiện lên trong đầu Cố Ngang,bao trùm lấy cậu,ôm cậu ngọt ngào chìm vào giấc ngủ.
…Không biết qua bao lâu.
Ngay khi Cố Ngang sâu kín tỉnh lại, nhận thấy ai đó đang lắc tay mình
Trong phòng tối đen,ngay cả ánh trăng cũng không có,chỉ là một mảnh hắc ám. Cố Ngang không nhìn thấy gì, lại không dám vươn tay sờ,nhất thời cảm thấy kinh hoàng,sợ tới mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
_Cố Ngang? Cậu…tỉnh sao?
Cố Ngang lãnh tĩnh một chút, thăm dò hỏi “Cung Lý?”
_”…Ừ.” Thanh âm kia quả nhiên từ trên giường truyền xuống,khiến người ta có thể tưởng tượng ra vẻ mặt đỏ rần của chủ nhân “…Có thể theo mình ra ngoài một chút sao? Mình có chuyện muốn nói với cậu…..”
Có gì đợi ngày mai nói không được sao!Thiếu nữ, cô làm vậy thiếu chút nữa hù chết tôi a!
Cố Ngang nhịn không được oán thầm, nhưng vẫn đồng ý.
Cậu nghe thấy tiếng Cung Lý rời giường,cũng ngồi dậy theo. Tề Yên Khách khoác tay lên người cậu,ngủ thực an ổn. Cố Ngang chậm rãi dời tay y,trong lòng bỗng dưng cảm thấy ấm áp.
…Ách, chờ lát nữa trở về, có cần đặt tay anh ta lại chỗ cũ không?
…Ai nha, mình suy nghĩ lung tung rồi…
Cố Ngang nhịn không được nhếch miệng, rón rén đi ra cửa.
Cửa phòng mở,ánh đèn mờ ảo ngoài hành lang lập tức ập vào. Gian phòng chợt lóe một chút, cửa phòng đóng, lần thứ hai rơi vào trạng thái tối đen.
Trong bóng đêm, Tề Yên Khách mở mắt,có chút mất mác sờ sờ hơi ấm bên cạnh.
_”…” Y thở dài, ngồi dậy,xốc góc giường lên, lấy ra thứ gì đó cứng rắn lạnh băng
Như cũ giấu trong tay áo.
Mặc dù nguy hiểm, nhưng chỉ cần cẩn thận không đụng phải, sẽ không dễ dàng bị phát hiện.
…Nhà ăn lầu một.
_”Chuyện gì vậy?” Cố Ngang dụi dụi mắt,cảm thấy cái ghế dưới mông có chút lạnh
Cung Lý ngồi đối diện,cúi đầu không nói lời nào
…Cô gái à, cô đùa tôi sao! Hơn nửa đêm kêu người ta ra đây lại không nói lời nào! Cô kéo tôi ra đây chẳng lẽ định cùng nhau tĩnh tọa suy ngẫm nhân sinh a!
Vô cớ bị đánh thức, Cố Ngang không khỏi buồn bực.
Cố Ngang thở dài, tận lực nhu hòa hỏi “Rốt cuộc làm sao vậy? Có chuyện gì cứ nói đi.”
_”…” Hai tay Cung Lý không ngừng siết chặt, một bộ muốn kéo đứt cả mười đầu ngón tay.
Cố Ngang kinh tủng nhìn cô kéo tới kéo lui, kéo qua kéo lại,trong đầu tưởng tượng đến hình ảnh ngón tay bay đầy trời,cực kì khủng bố.
Mẹ bà bà bà bà bà bà bà bà, Cung đại tiểu thư tôi không làm chuyện xấu, xin đừng dọa tôi a!
Cố Ngang thầm niệm liên hồi A di đà phật, trên mặt vẫn vô cùng bình tĩnh. Khi cậu cảm thấy thời điểm áp suất tâm lí sắp sửa bùng nổ, Cung Lý rốt cuộc ngẩng đầu lên, sâu kín nhìn Cố Ngang.
Oh no,cô nương, tuy rằng bộ dạng không tồi nhưng hơn nửa đêm nhìn tôi bằng ánh mắt u oán như thế rất đáng sợ nha!
Cố Ngang bắt lấy cạnh bàn,hàm răng lạnh run “Cậu, chẳng lẽ cậu định nói với mình…”
Cung Lý dường như chấn kinh, lần thứ hai cúi đầu,đồng thời vô cùng rối rắm “Ừm”một tiếng.
…Khỉ thật, thì ra…
_”Thì ra cậu là….Hung thủ!” Cố Ngang bật người thốt lên. Ngay sau đó lập tức nghĩ —– khốn kiếp, tự dưng kêu mình ra đây, vạn nhất cô ta muốn giết người diệt khẩu thì làm sao bây giờ?! Oh no, nể tình bạn học vài năm, cầu cô buông tha cho tôi đi, vì cái gì đột nhiên muốn thẳng thắn với tôi a!
_”?” Cung Lý sửng sốt một chút, vội vàng lắc đầu “Không,không phải…Mình không nói cái này! Mình, mình muốn nói…” Cô cắn môi, nhận mệnh nói “Mình thích cậu! Cố Ngang, mình thích cậu!”
Cố Ngang nhất thời nhẹ nhõm “Khỉ thật, làm mình sợ muốn chết, thì ra là tỏ tình.”
Cung Lý bi thương nhìn cậu.
Cố Ngang vừa nói xong liền hối hận. Tuy… tuy tỏ tình không kinh khủng bằng thẳng thắn,nhưng dù sao cũng là một mảnh tâm ý của con gái nhà người ta. Mình cư nhiên, cư nhiên dùng một tiếng “khỉ thật” đẩy trở về…
Ách, nên làm sao đây?
Cố Ngang đã sớm cảm thấy Cung Lý thích mình,chính là dù sao cậu cũng là lớp trưởng,rất nhiều lần không thể tụ hội với bạn học. Huống chi người ta còn chưa ngỏ lời,cậu càng không thể xông tới nói “này, tôi không thích cậu, cậu đừng thích tôi a.”
Quan trọng nhất là,tuyệt đối không thể để cô ta biết mình là đồng tính luyến ái…
Cho nên nói, lý do cự tuyệt chỉ có một…
Cố Ngang cúi thấp đầu,phi thường có lỗi nói “Tôi…thích người khác rồi. Thực xin lỗi.”
Cung Lý cắn môi, không nói lời nào.
Không khí lập tức trầm mặc, khiến người ta vô cùng khó chịu.
Cố Ngang tự hỏi như thế nào an ủi cô, nhưng Cung Lý đã mở miệng trước “Cậu trước kia…chưa từng nhắc tới.”
…Cô nương, muốn tôi nói thế nào đây! Chẳng lẽ mỗi ngày vào lớp liền thông báo “Hôm nay, người yêu trong mộng đã xuất hiện” hoặc là “Hôm nay rốt cuộc rung động rồi”?
Cố Ngang cảm thấy chịu hết nổi,mẹ nó, ở trường học đóng kịch đã đủ mệt,hiện tại bị nhốt trong cái nhà này,còn phải đóng kịch cho bạn học xem! Thật sự quá sức chịu đựng!
Nếu không phải nể tình cô là con gái còn mang theo gương mặt xinh đẹp kia, cô sớm đã tiếp xúc thân mật với chiếc giày của tôi rồi!
_”…Bởi vì trước kia…không có dịp nhìn thấy người thật…” Cố Ngang lảng tránh ánh mắt chất vấn của Cung Lý,hốt hoảng nói “Trước kia chỉ biết người đó…qua internet.”
Tề Yên Khách.
Vô luận đơn thuần hay có lệ, đều là lời thật lòng,kẻ biết chuyện này chỉ có mình cô thôi.
Cố Ngang cảm thấy tình cảm trong lòng tràn ra,biểu tình không khỏi nhu hòa “…Nhưng từ sau khi gặp được người thật mới phát hiện, hoàn toàn không giống a…Thật sự, so với tưởng tượng kém nhiều lắm. Bất quá…nói như thế nào nhỉ…Nếu người đó thật sự giống như trong tưởng tưởng của mình,thì có lẽ mình đã không đến mức…đột nhiên liền…”
Người thật so với tưởng tượng kém nhau nhiều lắm.
Mình cứ cho rằng vị tác giả kia là người thâm rầm nội liễm,không thích nói chuyện, ngòi bút tràn đầy tâm huyết.
Mà chân thân..Tương phản đến cực đoan a.
Không hề có chừng mực…
Cố Ngang dần dần cười rộ lên,ngọt ngào cùng nhu tình chảy xuôi nơi đáy mắt.
Cung Lý kinh ngạc nhìn cậu.
Cùng lúc đó, trên cầu thang lầu hai, ngay chỗ rẽ hành lang.
Tề Yên Khách tựa vào tường,ngồi xuống đất,trong tay thưởng thức con dao ăn vô cùng sắc bén.
Từ dưới lầu truyền lên giọng nói của Cố Ngang,khiến y không khỏi nở nụ cười ôn nhu.
Nhưng ngay lập tức, chút ôn nhu kia bỗng dưng biến mất. Thay thế,là thật sâu mờ mịt.
Y hít sâu một hơi. Đột nhiên,dường như nhận thấy điều gì,lập tức giấu con dao đi.
_”Hắc! Đã trễ thế này…” Dịch Bách cười hì hì đi tới
Tề Yên Khách đặt ngón tay lên môi,nhỏ giọng nói “Suỵt —- nghe lén chung không.”
_”Cái gì vậy?” Dịch Bách tò mò liếc nhìn chân cầu thang,cười trộm nói “Ai nha, hai đứa nhỏ đang hẹn hò sao?”
_”Không đúng, là tỏ tình thất bại.” Tề Yên Khách nhìn Dịch Bách gần ngay trước mặt, híp mắt nhìn.
Y đột ngột tới gần, ấn đầu Dịch Bách hôn lên môi cô.
_”?” Dịch Bách sờ môi, kinh ngạc nhìn y.
Hai mắt Tề Yên Khách lòe lòe sáng,nói không nên lời ái muội
_”Chị tin, nhất kiến chung tình sao?” Y nhẹ giọng hỏi
Dịch Bách chà môi,cười đẩy y “Tin chứ. Bất quá đừng đùa với tôi như vậy,lỡ bị anh tôi bắt gặp,nhất định sẽ nổi giận.”
_”Thực xin lỗi.” Tề Yên Khách nghiêm túc nói
Hai người dưới lầu còn đang rối rắm.
_”…Cô ta…Cũng ở trong này, đúng không?” Cung Lý đau lòng hỏi
_”…?..” Cố Ngang đang định trả lời,đột nhiên ý thức được Cung Lý hiểu lầm
…Không xong, vừa rồi không cẩn thận nói lố,kẻ đủ điều kiện chỉ có Tề Yên Khách và Dịch Bách a! Hơn nữa Cung Lý còn không biết Tề Yên Khách là tác giả Kilogram!
Cô ta nhất định tưởng mình đang nói Dịch Bách!
Cố Ngang do dự một lúc lâu,trong lòng trộm xin lỗi Dịch Bách,sau đó trầm trọng gật đầu.
_”Qủa nhiên…” Cung Lý cười khổ, “Qủa nhiên…so với chị ấy, mình căn bản là…”
Còn chưa dứt lời, một giọt nước mắt đã rơi.
Ngay sau đó, càng nhiều nước mắt,theo hai má lũ lượt chảy xuống.
Cố Ngang áy náy. Cậu dễ mềm lòng, tổng không dám nhìn người khác khóc,càng không thể chấp nhận người ta vì mình mà khóc. Vì thế, cậu nhanh chóng đi đến bên cạnh Cung Lý, vỗ vai cô an ủi “Không, không phải như thế. Cậu rất đáng yêu a…Này, kỳ thật từ ngày nhận thức cậu thì…”
Ngay lúc cậu liều mạng châm chước tìm lời an ủi thì trên cầu thang bỗng truyền đến tiếng bước chân. Cố Ngang nhìn lên,chống lại ánh mắt hàm chứa ý cười của Tề Yên Khách.
Trong lòng bỗng dưng hốt hoảng, bất giác lùi về sau hai bước.
Cung Lý kinh ngạc nhìn Cố Ngang,sau đó nhìn qua Dịch Bách
_”Mọi người không ngủ được sao?” Dịch Bách tùy ý vuốt vuốt lọn tóc mỏng trên trán,động tác nhỏ khiến cô càng thêm quyến rũ “Cùng ăn cái gì đi!” Cô đề nghị
Cố Ngang chột dạ liếc nhìn Tề Yên Khách,không biết vì cái gì có loại cảm giác mình làm sai.
_”Ừ! Tôi cũng đói bụng.” Tề Yên Khách kéo ghế ngồi xuống,an vị tại vị trí bên cạnh Cố Ngang
Cố Ngang có chút xấu hổ,đành đi tới tủ lạnh hỏi “Tôi cũng muốn kiếm gì đó lót dạ…Mọi người thích ăn gì?”
_”…Tôi không đói bụng, lên trước đây.” Cung Lý quệt nước mắt, cúi đầu vọt lên lầu
Dịch Bách nhìn thoáng qua bóng dáng cô,đồng tình lắc đầu.
Cố Ngang cầm điểm tâm đặt lên bàn,ngồi cạnh Tề Yên Khách, thập phần hối lỗi hỏi “Ách, tôi đánh thức anh sao?”
_”Không có.” Tề Yên Khách một tay cầm sandwich, một tay lặng lẽ đưa xuống bàn, nắm lấy tay cậu.
_…Chẳng qua,mơ thấy mẹ nó đi mất,hoảng hốt tỉnh lại thôi.
Cố Ngang run lên một chút,lồng lực nhất thời nhồi đầy ôn nhu.
_”…A..” Cậu khẽ lên tiếng,gục đầu cắn bánh bao, chỉ cảm thấy hôm nay bánh bao chay ngọt muốn chết.
Dịch Bách buồn cười nhìn hai nam sinh,nhưng không nói gì.
Ai nha,tưởng chị đây không nhìn ra sao?
Mấy bé đáng yêu quá đi mất!