• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Còn chưa tới lầu một, Cố Ngang đã cảm thấy nói không nên lời kỳ quái. Nhìn thật kỹ, mới phát hiện,thì ra bóng đèn hình cầu treo giữa trần nhà tối hơn rất nhiều.

…Lại nói tiếp, ngày đầu tiên đến đây,Tề Yên Khách hình như đã từng lưu ý tới nó? Thẳng đến hiện tại cũng không biết rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.

Cố Ngang nhịn không được liếc mắt nhìn nhiều vài lần. Tơ máu bên trong càng ngày càng dày đặc,chi chít giống như mạng nhện bao phủ toàn bộ bóng đèn. Quan sát hồi lâu, trong lòng nhịn không được sợ hãi.

Những sự kiên siêu nhiên phát sinh trong này quá nhiều,cậu đã không còn khả năng phán đoán xem cái nào là bình thường cái nào là không bình thường. Phía trước tổng luôn đi một bước tính một bước,hiện tại giật mình tỉnh ngộ,này chẳng qua là đang trốn tránh.

Nên đến lúc hảo hảo ngẫm lại toàn bộ sự việc rồi.

Cố Ngang theo bản năng muốn tìm Tề Yên Khách thương lượng,không khỏi trào phúng chính mình.

_”Vi Miểu, muốn ăn cái gì?” Cậu cưỡng ép chính mình dời lực chú ý

_”…” Vi Miểu nhìn tủ lạnh,tựa hồ đang tự hỏi từ đó nói như thế nào,Cố Ngang kiên nhẫn chờ đợi,một lát sau,Vi Miểu rốt cuộc nắn ra hai chữ “…Bánh chẻo.”

Cố Ngang sửng sốt, cười nói “Yêu cầu thấp như vậy?…Được rồi,cái khác anh chưa chắc đã làm được.” Cậu mở tủ lạnh ra,có lẽ Vi Miểu chính vì suy xét đến điểm này mới đòi ăn bánh chẻo a.

…Bất tri bất giác,Vi Miểu cũng học được cách săn sóc rồi.

Cố Ngang có loại cảm giác làm cha mẹ vui mừng. Cậu rút ra một vỉ sủi cảo đông lạnh,đổ nước vào nồi, sau đó bật lửa chờ nước sôi.

Vi Miểu gục xuống bàn, khuôn mặt nhỏ nhắn chôn dưới cánh tay,lộ ra đôi mắt trong veo ngập nước, lẳng lặng nhìn Cố Ngang.

_”Làm sao vậy?” Cố Ngang kinh ngạc hỏi

Vi Miểu giật mình, thần sắc như đang tự hỏi,hồi lâu mới mơ hồ đáp “…Tưởng niệm.”

_”Muốn về nhà?” Cố Ngang thương tiếc xoa xoa tóc nó. Vi Miểu từ nhỏ chưa từng rời khỏi cha mẹ,lúc này tách ra lâu như vậy,muốn nói không nhớ thương tuyệt đối không có khả năng. Chính là lúc trước vô pháp nói chuyện, cho nên dù có tưởng niệm vẫn không thể biểu đạt.

Không nghĩ tới Vi Miểu lại lắc đầu,dường như bản thân cũng thật hoang vang,chậm rãi phun ra một chữ “Anh.”

Cố Ngang không hiểu ra sao: “Anh?”

Vi Miểu khó xử nhíu mày,thử há miệng vài lần,tựa hồ thủy chung không nói nên lời, đành phải khép miệng lại,chán nản ghé lên cánh tay.

Cố Ngang cũng không có cách nào nghe hiểu ý tứ của Vi Miểu. Gặp nước sắp sôi,cậu liền đứng dậy bỏ bánh chẻo vào. Vi Miểu nghiêng đầu nhìn Cố Ngang, bỗng nhiên nhảy xuống ghế, lặng lẽ đi đến bên cạnh cậu. Cố Ngang xoay người thiếu chút nữa đã đụng phải nó, hoảng sợ không thôi.

_”…Tưởng niệm.” Vi Miểu kéo kéo góc áo cậu,ngưỡng mặt lên,dùng thanh âm gần như thành kính, nghiêm túc,gằng từng chữ “Tới gần anh…có cảm giác…tưởng niệm…”

Cố Ngang nghĩ nghĩ cười nói “Trên người anh có hương vị của mẹ sao?”

Nhắc đến mẹ, Cố Ngang nhịn không được nhớ tới Tề Yên Khách, trong lòng chợt xót xa.

Nhưng Vi Miểu lại lắc đầu, hai mắt ngập nước ngưng mắt nhìn cậu “Quang.”

Lần này phát âm phi thường chuẩn xác,không chút do dự,giống như đã âm thầm luyện tập qua vô số lần. Cố Ngang không hiểu ra sao nhìn nó,đột nhiên sợ hãi thốt lên “Khốn kiếp! Giờ anh mới phát hiện tên anh đọc nhanh một chút chính là “Quang”!

_”…” Vi Miểu yên lặng nhìn cậu,sau đó chậm rãi chuyển tầm mắt, dời về phía chiếc nồi. Cố Ngang nhìn lại, nước sôi sụ nhanh tràn ra  ngoài,sợ tới mức vội vàng tắt lửa.

Bánh chẻo ra lò,hơi nước nóng hầm hập lơ lửng bên trên, nhất thời khiến người ta bụng đói kêu vang. Vi Miểu liếm môi,trông mong nhìn Cố Ngang đang rửa đũa cùng thìa dưới vòi nước. Cố Ngang thấy vậy buồn cười không thôi, tổng có cảm giác Vi Miểu tựa như chú mèo nhỏ liếm liếm móng vuốt chờ cá vậy.

_”Đừng vội, trước thổi nguội đã.” Cố Ngang đưa thìa qua,Vi Miểu liền không thể chờ đợi, múc một chiếc bánh chẻo lên thổi thổi. Cố Ngang còn chưa nói xong,đã thấy nó bị bánh chẻo nóng đến,nước mắt lưng tròng.

_”…Đã bảo em đừng hấp tấp mà.” Cố Ngang bất đắc dĩ cười cười,an ủi mà thổi thổi chiếc bánh chẻo bị cắn một miếng nhỏ. Vi Miểu hiển nhiên rất đau,vươn lưỡi liếm liếm môi,vừa chạm vào liền đau muốn khóc. Cố Ngang nhìn nó vừa buồn cười lại đau lòng,đi qua giúp nó thổi thổi.

Vi Miểu ủy khuất nhìn cậu,ngoan ngoãn lè lưỡi ra. Cố Ngang thổi vài cái,nhìn đầu lưỡi đỏ tươi,cánh môi non mềm,trong lòng bỗng dưng sinh ra cảm giác khác thường.

Thật đáng yêu, muốn hôn lên quá.

Cố Ngang lập tức xấu hổ vì suy nghĩ của mình. Ánh mắt đơn thuần không biết gì của Vi Miểu càng khiến cậu áy náy không thôi. Cố Ngang nhanh chóng rút người về,một lần nữa múc lên chiếc sủi cảo bị cắn, yên lặng thổi nguội.

Vi Miểu hoang mang nhìn cậu, trừng mắt,sau đó chậm rãi che ngực trái.

Cố Ngang chú ý tới động tác nhỏ của nó “Làm sao vậy? Không thoải mái sao?”

_”Ừm…” Vi Miểu cúi đầu nhìn lồng ngực mình,nhắm mắt lại hít thật sâu, tiếp theo dùng giọng nói nghi hoặc nói “Hết rồi.”

Cố Ngang có chút lo lắng, vươn tay chạm vào tim nó “Chỗ nào khó chịu? Nơi này sao?”

_”…” Vi Miểu đột nhiên bắt lấy tay cậu,dường như phát hiện điều gì, lộ ra thần sắc mừng rỡ “Vâng! Anh…”

Cố Ngang ngây ngẩn cả người.

Vi Miểu cầm tay cậu ấn sát trái tim,khóe miệng khẽ nhếch cao,nhìn qua phi thường sung sướng.

_Anh tới gần…không khó chịu. Thật thoải mái…tưởng niệm.

Nó ấn rất mạnh,cơ hồ muốn nhét Cố Ngang vào ngực. Cố Ngang không khỏi hoảng hốt, thần thái hạnh phúc kia của Vi Miểu khiến cậu không biết làm sao,trong nháy mắt có loại ….cảm giác dường như đứa bé này đang xem cậu là người yêu.

Thật sự,tư thế hiện tại của hai người thân mật không khác gì người yêu cả.

Không đúng! Vi Miểu chỉ là một đứa trẻ,nó làm sao có thứ suy nghĩ loạn thất bát tao kia?

Cố Ngang hổ thẹn không thôi,cố gắng buộc chính mình không nghĩ đến,miễn cưỡng nói “Được rồi, bánh chẻo đều lạnh,mau ăn đi.”

_”Vâng.” Vi Miểu nhu thuận gật đầu. Lúc này đã rút kinh nghiệm,biết trước khi há mồm cắn cái gì đều phải thổi nguội trước.

Cố Ngang nhìn bộ dáng cẩn thận của nó, chợt nghĩ,có phải lúc trước đều làm nguội thức ăn xong mới cho em ấy ăn nên em ấy không biết phân biệt lạnh nóng?

Giống như mặc quần áo vậy,tổng luôn giúp em ấy thắt nút,vuốt gọn góc áo…Thẳng đến khi bản thân em ấy mãnh liệt yêu cầu,mới giật mình nhận ra,kì thật chính em ấy cũng có thể làm được.

Chẳng lẽ mình giúp em ấy làm quá nhiều,nhiều đến mức cản trở sự phát triển bình thường của Vi Miểu?

Chẳng lẽ mình xem em ấy như một con búp bê, hoàn toàn không có khả năng chăm sóc bản thân, mà quên mất, em ấy là một đứa trẻ rồi sẽ hiểu chuyện,sẽ trưởng thành?

Cố Ngang suy ngẫm hành vi của mình, tầm mắt chậm rãi dời về phía số bánh chẻo còn lại trong đĩa.

…Tên kia, hẳn cũng đói bụng. Tuy không biết nháo cái gì không được tự nhiên,nhưng….Thử lên gọi xem sao?

Tiểu thuyết gia hẳn cũng có lúc buồn bực,coi như làm nũng thì tốt rồi.

Cố Ngang lung tung nuốt vào cái,sau đó cầm đĩa múc bánh chẻo. Vi Miểu ăn xong,liền cùng cậu lên lầu.

_”Tề Yên Khách, em là chút bánh chẻo, anh muốn ăn sao?” Cố Ngang gõ cửa, quả nhiên bên trong không ai đáp lại. Cậu có chút mất mác, nhưng vẫn cố gắng mỉm cười,đặt đĩa xuống đất,cất cao giọng nói

“Em để ở ngoài. Nếu anh nguyện ý…ăn một chút nhé.”

Tề Yên Khách tại sao lại không chịu đi ra? Cậu không rõ,cũng hỏi không đến. Về phần Dịch Khiêm,đại khái là đang khổ sở vì cái chết của chú Chí Sĩ. Người này vừa buồn liền chơi tự bế.

Tối hôm qua, năm người còn đang cùng nhau chè chén thoải mái. Chỉ sau một đêm, chú Chí Sĩ tự sát, Tề Yên Khách và Dịch Khiêm tự nhốt mình trong phòng. Trong lúc nhất thời bên cạnh cậu chỉ còn lại Vi Miểu.

May mắn còn có Vi Miểu,nếu không cậu khẳng định sẽ càng bối rối.

Cố Ngang hít sâu một hơi,cuối cùng nhìn thoáng qua cửa phòng khắc hình bộ não,dắt tay Vi Miểu, trở về phòng mình.

Bên kia cửa, buồng vệ sinh.

_”Nôn!…” Tề Yên Khách quỳ gối trước bồn cầu,thống khổ siết chặt thành bồn. Khóe miệng y tràn đầy máu tươi,vách bồn cầu đỏ thẫm một mảnh, nước bên trong toàn bộ nhiễm hồng. Lúc này,máu trong miệng y vẫn không ngừng trào ra.

Đau đớn dữ dội khiến y run rẩy, nhịn không được rơi nước mắt, ngay cả hô hấp đều trở nên gian nan. Chính là ánh mắt y dị thường lãnh tĩnh,kiên định dùng ý chí cưỡng chế đau đớn thể xác.

Không muốn tiếp tục diễn theo kịch bản của mình nữa. Không muốn dùng hoa ngôn xảo ngữ lừa gạt người kia.

Đúng vậy, anh là yêu em. Đầu tiên dùng những lời ngon ngọt khiến em rung động, em động tâm rồi anh cũng không tự chủ yêu em.

Anh yêu em, cho nên vô pháp tha thứ cho chính mình, không kìm lòng nổi mà nói ra những lời thâm tình nhưng dối trá, từng câu từng chữ đều được ghi chép trong sách.

Đều là giả.

Anh và em, cũng không phải là nhân vật chính. Là tự chúng ta, vốn không nên có cuốn kịch bản chó má kia.

Chúng ta, là chân thật.

Những thứ giả dối,cứ ném đi không cần do dự.

Y buông tay, phun ra đầy miệng máu tươi. Trong mắt hàm chứa ý cười,tầm mắt chậm rãi dời về phía thùng rác.

Bảy con vịt, nhiễm đẫm máu,hỗn độn chen chúc trong thùng rác.

Mơ mơ hồ hồ có thể nhìn thấy,dưới đáy thùng rác,chôn dưới đống vịt, có một khối thịt nhỏ.

Đó là, đầu lưỡi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK